- Huyễn Thanh, không nhìn ra lá gan của ngươi vẫn còn lớn như vậy!

Nhìn nữ tử mặc hắc y che mặt, Huyễn tiên sinh hít một hơi thật sâu, lãnh đạm nói:

- Hôm nay bất luận là kẻ nào cũng đừng mơ có thể cướp được ba người Thần Dạ từ trong tay bổn tọa, tiểu bối, nếu như ngươi cứ cứng rắn muốn tìm cái chết thì bổn tọa cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.

- Ầm!

Ở giữa không trung, cự chưởng giống như thiên địa đè xuống, uy thế mênh mông chấn động cả thiên địa.

Sau lưng Linh tiên sinh, quạt trắng của Diệp Thước giống như đao, một luồng ánh sáng bạch quang cực hạn hóa thành vô số lưỡi đao sắc bén mang theo Phong Bạo xoay xung quanh, hung hăng đánh xuống!

Phía trước người Linh tiên sinh, Thiết Dịch Thiên giống như chiến thần, vạn đạo côn ảnh cuồn cuộn như sóng, phô thiên cái địa đập về phía người trước mặt, trong khoảnh khắc này vô số côn ảnh phảng phất như một một cái cũi, làm Linh tiên sinh không có chỗ nào tránh né.

Mặc dù Thiết Dịch Thiên ở phía trước Linh tiên sinh nhưng mũi tiến công chính vẫn là Thần Dạ cùng Diệp Thước, lực lượng của Thiết Dịch Thiên dĩ nhiên là kiềm chế lại Linh tiên sinh. Đấu pháp của huynh đệ ba người làm cho người ta nhìn có chút không giải thích được, nhưng khi ngẫm nghĩ kỹ lại khiến cho kẻ khác không thể không bội phục sự ăn ý cao siêu của huynh đệ ba người, cũng không vì thời gian dài không gặp mà trở nên xa lạ.

Tu vi của Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên rõ ràng là ở trên Thần Dạ, cho nên công kích chủ yếu hẳn là phải để hai người này, thế nhưng lúc này lại đổi thành Thần Dạ. Có lẽ đây là do uy lực vũ kỹ của Thần Dạ, nhưng nếu như vậy thì người kiềm chế phải đổi thành Diệp Thước chứ không phải là Thiết Dịch Thiên.

Đây là kiểu ứng phó mà không kẻ nào có thể nghĩ tới, cũng chưa hề tưởng tượng được.

- Chỉ bằng người có tu vi cảnh giới Trung Huyền bảy đoạn như ngươi mà cũng muốn phong tỏa bổn tọa sao? Chỉ bằng hai người các ngươi mà cũng muốn đấu một trận với bổn tọa sao? Thật đúng là ngươi si nói mộng!

Sắc mặt của Linh tiên sinh không nhịn được mà thay đổi, hiển nhiên hắn cũng không ngờ tới sau khi ba người liên thủ lại có công kích như vậy, phần lớn tâm thần của hắn đều ở trên người Thiết Dịch Thiên, nhưng vào lúc này người phía sau chỉ kiềm chế hắn… còn công kích trí mạng lại là hai người khác.

Bất quá hắn chính là cao thủ cảnh giới Thông Huyền, ngay cả không nghĩ tới thì vẫn tin tưởng nếu hắn dốc hết sức có thể đỡ được!

Không hề suy nghĩ thêm, ngay lúc một đao và một chương đang nhanh chóng rơi xuống, năng lượng Huyền Khí hùng mạnh từ trong tiếng quát to liền điên cuồng vận chuyển lại, không chỉ có đánh vỡ cái cũi do vạn đạo côn ảnh tạo thành, mà còn hóa thành hai đạo năng lượng hung hãn, hung hăng xông về phía công kích trên đỉnh đầu và phía sau!

- Rầm rầm!

Đập xuống phía dưới khiến không gian bị vặn vẹo, năng lượng cực kỳ đáng sợ dao động giống như sóng nước, nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, kéo đến từng trận thanh âm giống như sấm sét.

- Hắc, ba tiểu tử kia, tất cả đã kết thúc rồi!

Sau khi oanh bạo công kích của Thần Dạ và Diệp Thước, Linh tiên sinh liền cười to, nhưng tiếng cười của hắn vừa mới vang lên liền đột nhiên từ từ tiêu tán, bởi vì phía trước người hắn, côn ảnh kia rõ ràng đã bị oanh tán nhưng vẫn còn một đạo hung hăng đập về phía hắn.

- Cao thủ Thông Huyền sao? Hắc hắc, ngươi thật cho là một côn này của tiểu gia không có gì đáng sợ sao?

Vận dạo côn ảnh tiêu tán chợt đọng lại, hóa thành bản thể thiết côn, điểm này Linh tiên sinh quả thật không hề chú ý.

- Oành!

Một côn này không chút khách khí tàn nhẫn đập vào trên đầu của Linh tiên sinh, tuy nói người này phản ứng cực nhanh, sớm đã có năng lượng Huyền Khí hóa thành bình chướng thủ hộ phía trước, nhưng vẫn bị lực phản kích lớn làm cho hắn chật vật lui về phía sau.

Nhìn giống như không hề bị thương, nhưng chỉ có mình Linh tiên sinh hiểu rõ, khí huyết trong cơ thể đã muốn đảo lộn, trang thái đỉnh phong không còn nữa.

Đầu chính là một trong những bộ phận trọng yếu nhất của con người, nếu như cố tình đánh vào, trừ phi tu vi của Linh tiên sinh vượt xa Thiết Dịch Thiên, nếu không cũng không thể coi thường hậu quả do một kích kia mang lại.

- Tiền bối, tại sao lại là người? Người ở trong hoàng cung, vậy Lăng nhi ở đâu?

Thần Dạ bị đẩy lui, đảo mắt đã nhìn thấy nữ tử áo đen che mặt đang đứng cách đó không xa.

- Tiền bối sao?

Sắc mặt của Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên cực kỳ cổ quái, nữa tử hắc ý che mặt này thoạt nhìn có chỗ nào giống một vị tiền bối cơ chứ?

- Ha ha, Thần Dạ, hình như ta nghe được từ trong miệng người là Lăng nhi chứ không phải là Công Chúa Điện hạ nha.

Nữ tử hắc y che mặt cười trêu tức nói:

- Công chúa đã quay trở về rồi, để ta ở lại chỗ này giúp ngươi chiếu cố Thần gia, nhưng hiển nhiên là ta đã không hoàn thành trách nhiệm…

- Lăng nhi có khỏe không?

Thần Dạ nhanh chóng hỏi, trong hai năm này, chỉ cần có thời gian là Thần Dạ đều muốn tiến vào trạng thái tu luyện, cố gắng khiến cho chính mình không nghĩ tới những chuyện khác nữa, nhưng mãi đến hiện tại mới phái hiện, ngay cả trong ngày thường cũng không nghĩ tới một khi nhắc tới, trong lòng của mình lại có nhớ thương vô cùng vô tận.

Trong lòng mình dường như chưa từng quên mất nàng, lại chưa từng buông nàng ra!

- Nàng rất tốt, cho nên người cũng phải sống tốt, đừng để cho nàng ấy lo lắng. Bất quá với tình trạng trước mắt này, tựa hồ như có chút không tốt rồi.

Lông mày kẻ đen của nữ tử hắc y che mặt chợt nhăn lại, chỉ vào Huyễn tiên sinh nói:

- Tên kia rất không nể mặt, chúng ta chỉ có thể liều mạng mà thôi.

Ánh mắt của Huyễn tiên sinh kéo căng, hắn không nghĩ tới ba người Thần Dạ liên thủ lại có thể cứng rắn bức lui vị huynh đệ sinh đổi của hắn. Nếu như hôm nay để cho bọn họ chạy thoát, sợ rằng sau này Thiên Nhất Môn sẽ có một phiền toái rất lớn…

Vừa nghĩ tới đây, Huyễn tiên sinh nhìn về phía nữ tử hắc y che mặt, quát lên:

- Tiểu bối, ngươi thật sự muốn xen vào chuyện của Thiên Nhất Môn ta sao?

- Ngươi để cho huynh đệ bọn họ rời đi, ta sẽ coi như chuyện gì cũng không hề phát sinh.

Nữ tử áo đen che mặt lạnh lùng nói, đối mặt vừa Huyễn tiên sinh nàng cũng không có thái độ quá tốt.

Vừa nghe vậy, Huyễn tiên sinh lành lạnh cười khẽ:

- Đã như vậy thì bổn tọa sẽ lãnh giáo thử thủ đoạn của Kiếm Tông các ngươi. Lão nhị, Trầm Nhất Sơn, các ngươi hãy cùng ra tay bắt ba tiểu tử kia lại.

- Vâng!

Tam đại cao thủ Thông Huyền trong nháy mắt hành động, hiện lên khí thế tam giác, vây quanh bốn người Thần Dạ lại. Trong nháy mắt này, ba luồng khí thế cường hãn thuộc về cảnh giới Thông Huyền thẳng tắp xông lên phía chân trời, tiếng sấm rền kia tận tình tàn sát bừa bãi ở trong không gian…

- Bây giờ xem ra chúng ta thật sự phải liều mạng rồi.

Nắm chặt quạt trắng trong tay, thanh âm Diệp Thước cười cười, nhìn thấy vẻ mặt của Thần Dạ biến hóa, hắn lập tức nói:

- Con người của ta trời sinh vốn quen tự do, chịu không cái gì trói buộc, cho nên một là một mình, hay là huynh đệ cùng nhau sống tốt ở bên ngoài, cứ như vậy đi.