Đế Quân

Chương 357: Không Chê Không Rời!

Cho nên nếu như bản thân Thần Dạ có thể biết được phương thức tu luyện của hồn phách, như vậy hắn có thể khôi phục tự thân hồn phách, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Cái vấn đề này ngay cả Đao linh đều không thể trả lời hắn, Thần Dạ cũng chỉ thể quên đi, trước đem thương tổn của thân thể chính mình phục hồi như cũ, về phần phương diện hồn phách cũng chỉ có thể tìm kiếm một chút đan dược cùng thiên địa kỳ trân đặc biệt nhằm vào linh hồn.

Nếu đã trở thành như vậy, Thần Dạ cũng chưa có quá nhiều suy nghĩ ở trên cái vấn đề này, thu liễm tâm thần tiến vào trong tu luyện tầng thứ sâu hơn.

Liền vào lúc này, khí tức thần bí kia ở trong đan điền dữ dội lướt ra, chợt lóe một cái đã đến bên trong không gian ý thức, chợt trực tiếp nhào vào trong hồn phách.

Hồn phách vốn là vật hư huyễn, vì vậy việc tiến vào của khí tức thần bí nhìn qua giống như là một đạo lưu quang chiếu xạ vào trong hồ nước, rất hư ảo, rất không chân thực, nhưng quang mang kia phảng phất đã hoàn toàn cùng hồ nước dung hợp lại, coi như là Thần Dạ hiện tại tự mình quan sát chỉ sợ cũng phải sinh ra một loại ảo giác, cho là hồn phách tự thân vốn có đạo khí tức thần bí này...

Mặc dù là khí tức thần bí chủ động tiến vào, nhưng hồn phách bản thân tựa hồ cũng không bài xích, ngược lại hồn phách đang trong tu luyện lại lấy phương thức của nó đi tiếp nhận khí tức thần bí, hết thảy đây nhìn qua hết sức tự nhiên, thậm chí đều sẽ cảm giác được đây là dự mưu tốt.

Tốc độ tương dung giữa hai cái vô cùng chậm chạp, ước chừng hơn mười khắc chung sau cư nhiên còn chưa từng có dấu hiệu dung hợp mảy may, bất quá khí tức thần bí cùng hồn phách cũng không buông tha cho hành động như vậy...

Thần Dạ đang tu luyện trong tầng sâu tất nhiên không biết, trong không gian ý thức đang trình diễn một màn như vậy, đối với hắn mà nói tuy hồn phách bị thương không nhỏ, nhưng bởi vì duyên cớ hồn biến, cho dù vĩnh cửu đều là loại trạng thái này cũng sẽ không làm trở ngại cho tu luyện bình thường của hắn, hoặc là đối địch.

Nhiều nhất chỗ tốt mà hồn biến mang tới, Thần Dạ không có cách nào hưởng thụ mà thôi, không có hơn!

Lần tu luyện này kéo dài suốt thời gian hai ngày, mẹ con Tử Huyên liền lẳng lặng bồi tiếp hai ngày như vậy...

Khi Thần Dạ từ trong trạng thái tu luyện trở ra, trong không gian ý thức kia, khí tức thần bí đang cố gắng dung hợp vứi hồn phách liền là biến mất quỷ dị không còn, khiến Thần Dạ liền không cách nào biết khi hắn ở trong quá trình tu luyện đã phát sinh biến hóa.

Mà Thần Dạ ở sau khi dò xét trạng huống của hồn phách, tâm thần tiến và đan điền, thời điểm thuận tiện muốn nhìn xem khí tức thần bí một chút, cư nhiên phát hiện gia hỏa này không thấy?

Khí tức thần bí ở trong hồn phách biến mất quỷ dị, thế nhưng chưa trở lại trong đan điền? Những thứ này Thần Dạ không biết, cho nên hắn cho là gia hỏa này sẽ không phải là thật là sau khi phong ấn độc đan, năng lượng tiêu hao hết rồi vì vậy mà biến mất vĩnh viễn?

- Thần Dạ, ngươi rốt cuộc tỉnh rồi, thân thể thế nào?

- Đại ca ca!

Ánh mắt của Thần Dạ vừa mới mở ra liền là thấy hai mẹ con Tử Huyên, để cho long hắn rung động chính là trong ánh mắt của Tử Huyên bắt đầu có nước mắt trong suốt dũng động.

- Đây hẳn là nước mắt của hạnh phúc đi?

Thần Dạ nhẹ lẩm bẩm, đè nén một chút lo lắng trong lòng, cười ôn hòa một tiếng, biến hóa của Linh nhi bằng mắt thường có thể nhìn thấy được, nụ cười cùng nước mắt hạnh phúc của Tử Huyên cũng là cho hắn biết bất kể chính mình tao ngộ những cái gì đều là đáng giá đấy!

Hồn biến, cùng với khí tức thần bí kia tuy cũng có thể khiến cho mọi người trên thế gian điên cuồng, so sánh với tương lai hoàn toàn mới của Linh nhi, đó đều là không trọng yếu.

- Linh nhi, tới đây, để cho ta ôm một chút!

Thần Dạ nghiêng đầu hướng về phía Tử Huyên cười cười, chợt ôm lấy Linh nhi, tự mình đi cảm thụ biến hóa của nàng, ánh mắt của hắn trở nên càng thêm nhu hòa, ở trong lòng cũng có một cỗ cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc nhanh chóng dâng lên.

- Linh nhi xuống đây, để cho Đại ca ca của ngươi nghỉ ngơi thật tốt.

Tử Huyên mặc dù không rõ ràng lắm đến tột cùng trong quá trình giúp đỡ Linh nhi, Thần Dạ trả giá như thế nào, nhưng là hiểu được trong thời gian hai ngày ngắn ngủi nhất định không thể nào để cho hắn khôi phục như lúc đầu.

Nghe vậy Thần Dạ cười nói:

- Ta tốt lắm, không cần nghỉ ngơi, bất quá ta quả thật còn có chuyện muốn làm, cần đi về trước, Linh nhi, ngày mai ta tới thăm ngươi được không?

- Được!

Linh nhi ngọt ngào cười:

- Mẹ, vậy người tiễn đại ca ca, ta đi ngủ đây..., ngài có thể dần dần tiễn, không cần phải gấp gáp trở về với ta.

Lời này vừa ra, Thần Dạ cùng Tử Huyên song song có chút đỏ mặt, tiểu nha đầu này thật đúng người nhỏ quỷ quái lớn, biết đến cũng không khỏi quá nhiều một chút đi?

....

Dưới ánh trăng, hai người đều đi thong thả, ở trong yên lặng cực hạn lại mơ hồ để lộ ra vẻ bị đè nén trầm trầm.

Tựa như rất không quen loại bị đè nén này, Thần Dạ thở dài ra một hơi nói:

- Trở về đi thôi, Linh nhi đang ở nhà một mình.

- Không cần gấp gáp, một mình một người, Linh nhi cũng là trở thành thói quen rồi. Có chuyện ta muốn hỏi ngươi.

Sau khi Tử Huyên trầm mặc, mới chậm rãi nói:

- Từ sau khi biết được Linh nhi mắc phải Tiên thiên chi độc, bảy năm qua mặc dù ta chỉ là ở bên cạnh nhìn, không cách nào tự mình cảm thụ, nhưng cũng biết loại bệnh này đối với bất kỳ người nào mà nói đều có ý vị như thế nào.

Tử Huyên dừng bước lại nhìn Thần Dạ, từng chữ từng câu nói:

- Cho nên ta muốn biết rõ ràng, ngươi đến tột cùng có sao không, cái giá mà ngươi giao ra có thể đối với con đường võ đạo trong tương lai của ngươi sinh ra ảnh hưởng gì hay không?

Nhìn thấy mờ mịt đang lóe lên trong con mắt của Thần Dạ, tâm của Tử Huyên cũng là khẽ run lên, chợt nghiêm mặt nói:

- Thần Dạ, không nên giấu diếm ta, nếu như ta không thể biết được rõ ràng, ngươi hẳn là hiểu được tâm của ta vĩnh viễn cũng sẽ không an bình, mà Linh nhi nàng cũng là như vậy.

Thần Dạ chậm rãi lắc đầu nói:

- Tử Huyên, nếu ta nói là lần này vì Linh nhi mà làm, cái giá ta giao ra một chút cũng không có, như vậy ngươi chắc chắn sẽ không tin tưởng, ta chỉ có thể nói như vậy với ngươi, ảnh hưởng sẽ có nhưng là không quá lớn, ít nhất thiên phú tu luyện của ta vẫn còn, cho nên ngươi không cần lo lắng gì cả.

Vẻ mặt Tử Huyên biến đổi, thời điểm đang còn muốn nói cái gì đó, Thần Dạ đoạt trước nói:

- Tốt lắm, ta không yên tâm để Linh nhi ở nhà một mình, ngươi trở về đi!

Nói xong, Thần Dạ cũng không quay đầu lại mà hướng nơi xa đi tới, không đến hồi lâu chính là nhập vào trong ánh trăng bao phủ.

Tử Huyên nhưng vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, cho dù đã không còn nhìn thấy được bóng lưng của Thần Dạ, nàng vẫn là đứng đó.

Tiếp xúc mấy ngày, nàng biết thiên phú tu luyện của Thần Dạ rất không tầm thường!