Tâm thần tiến vào đan điền, chỉ chớp mắt đã tìm được đến khí tức thần bí kia. . . .
Thần Dạ lại đột nhiên xiết chặt, khí tức thần bí kia sau khi trở về từ cơ thể Linh Nhi đã hư nhược hơn rất nhiều.
Thần Dạ vẫn cho rằng do tiêu hao quá nhiều nên mới thế, nghỉ ngơi một thời gian sẽ từ từ phục hồi như cũ, không ngờ tới trạng thái của nó lại không có bất kỳ biến hóa gì, giống như lực lượng đã tiêu hao sẽ biến mất vĩnh viễn luôn vậy
Khó trách, khí tức thần bí không muốn trợ giúp Linh Nhi, thì ra tiêu hao này là vĩnh viễn không thể nào chữa trị.. . . .
Thần Dạ cũng không cho rằng đây là do thời gian không đủ nên mới có tình huống này!
Khí tức thần bí quỷ dị và cổ quái cỡ nào, dù là Thiên Phạt lôi kiếp cũng không thể nhúc nhích nó nửa phần, mặc dù ở trong cơ thể Linh Nhi khiến trạng thái hao tổn nhiều nhưng nếu có thể có thể tự mình chữa trị thì mặc dù thời gian không đủ cũng không thể nào không chút thay đổi được.
Hôm nay, nó đã không tự chữa trị được chút nào, vậy thì đã nói rõ, thứ này tuy cường đại, nhưng cũng như tóc vậy, mất một sợi sẽ ít đi một sợi, vĩnh viễn không cách nào lần nữa dài lại được
Thần Dạ tâm thần ngưng ngưng tụ, khí tức thần bí yếu bớt, đối với luyện hóa Độc đan tất nhiên sẽ có ảnh hưởng thật lớn.
Việc đã đến nước này, không thể làm gì, có lẽ, trạng thái khí tức thần bí hiện giờ càng thêm dễ bị mình luyện hóa a? Thần Dạ tự an ủi mình như thế, chợt tâm thần khẽ động, dẫn dắt khí tức thần bí kia rởi khỏi đan điền.
Linh hồn lực lượng, bạo tuôn ra mà ra, ngay lập tức bao lấy khí tức thần bí kia, tựa hồ như biết Thần Dạ muốn làm gì, nó lại nhẹ nhàng run lấy một cái, phảng phất nhưng đang sợ hãi, hoặc có thể là. . . . Khinh thường!
Thần Dạ chẳng quan tâm, thúc dục linh hồn lực lượng mang theo xu thế vô cùng tận cuốn tới khí tức thần bí kia.
Nhưng, vô luận như thế nào, linh hồn lực lượng vô khổng bất nhập ở trước mặt khí tức thần bí như mất đi tất cả uy lực vậy, đừng nói là muốn thẩm thấu, dù tới gần cũng cực kỳ khó khăn
Trước đây đến giai đoạn này thì Thần Dạ sẽ chủ động buông tha cho, bởi vì hắn biết rõ, luyện hóa là chuyện không thể nào được!
Nhưng đến giờ, dù biết rõ không có khả năng nhưng Thần Dạ vẫn kiên trì, cho rằng chỉ cần cố gắng, có lẽ sẽ nhiều hơn một phần hi vọng, vì Linh Nhi, cho dù không có nửa điểm hi vọng cũng không thể dễ dàng buông tha được.
Thời gian trôi qua, gian phòng này giống như bị giam cầm vậy
. . . .
- Ha ha, Phủ chủ đại nhân, lão phu mạo muội tới chơi, có nhiều quấy rầy, kính xin đừng trách tội a!
Trong thư phòng, nghe tiếng cười to từ ngoài cửa truyền đến, Tô Lập lập tức nhíu mày, trong ánh mắt, lập tức xẹt qua hàn mang sâm lãnh.
Không lịch sự thông báo, liền trực tiếp xông vào Phủ chủ phủ, lại bước thẳng đến thư phòng, tên Lý Thiên Hòe này thật không phải to gan bình thường a!
Cửa thư phòng bị đẩy ra, Lý Thiên Hòe bước vào, mà theo sau lưng hắn, những quân sĩ muốn ngăn nhưng lại không dám kia vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Tô Lập.
- Lý gia chủ, hôm nay sao rãnh rỗi đến chỗ ta thế?
Tô đứng người lên cười khẽ, chợt khoát khoát tay, nói:
- Nào, Lý gia chủ, mời ngồi, người tới, dâng trà!
- Ha ha, đa tạ Phủ chủ đại nhân!
Lý Thiên Hòe ôm quyền cười cười, cũng không hề có nửa điểm khách khí, trực tiếp nhập tọa.
Tô Lập thản nhiên nói:
- Không biết Lý gia chủ hôm nay tới là vì việc gì?
- Cũng không có đại sự gì cả!
Lý Thiên Hòe cười nói:
- Tuyết Nhi nhà ta bị người khi dễ, nghe nói người này ở trong phủ đại nhân, cho nên, thỉnh đại nhân giao người này ra cho lão phu!
Lý Thiên Hòe nói đủ trực tiếp, cũng đủ bá đạo!
Đại Thiên Phủ Chủ, nhân vật đại biểu cho hoàng triều ở chỗ này, nếu là đã là người tiến vào Đại Thiên Phủ Chủ Phủ, đừng là người trọng yếu, cho dù là người bình thường thì đó cũng là người hoàng triều.
Lý Thiên Hòe lại đòi người trực tiếp không chút vòng vo như thế, chỉ bằng điểm này liền có thể nhìn ra, thế lực hoàng triều ở chỗ này chỉ đủ chấn nhiếp một ít thế lực nhỏ bình thường thôi.
- Tin tức c ủa Lý gia quả nhiên linh thông.
Tô Lập cười nhạt nói.
Nghe vậy, Lý Thiên Hòe không thể không cười cười, hắn tuy không muốn vô duyên vô cớ đối địch với Đại Thiên Phủ Chủ, nhưng nếu đã đến, vậy thì nhất định phải dẫn người rời đi, bằng không chẳng phải sẽ biến thành trò cười sao?
Tô Lập đạm mạc nói:
- Người trẻ tuổi kia, đã rời khỏi đây rồi, chỉ sợ Lý gia chủ đi chuyến này không thu hoạch được gì rồi. Lý gia chủ nếu muốn tìm, tranh thủ thời gian đi nơi khác tìm xem sao!
Lời này, tự nhiên là Thần Dạ phân phó Tô Lập nói như vậy.
Tô Lập có thể mịt mờ thăm dò Thần Dạ đến cùng có tư cách ở tuổi này đã leo lên vị trí gia chủ Thần gia vị hay không, nhưng an nguy của Thần Dạ hắn lại không dám có chút lơ là
Nếu như không phải Thần Dạ phân phó như vậy thì đừng nói chỉ là một cái Lý gia, mà dù là tam đại thế lực chúa tể Đại Thiên Phủ liên thủ đến đòi người cũng đừng mơ có được.
- Đã rời đi.
Trong mắt Lý Thiên Hòe mang theo chút nghiền ngẫm, Xùy~~ thanh nói:
- Phủ chủ đại nhân, ngươi vừa mới nói Lý gia ta tin tức linh thông, sao thoáng sau đó sẽ xem tai mắt Lý gia như mù lòa rồi?
- Lý gia chủ không tin sao?
- Toàn bộ Đại Thiên Phủ, hôm nay đều đã bị cao thủ Lý gia ta khống chế toàn diện, tự nhiên cũng là kể Phủ chủ phủ này của ngươi!
Lý Thiên Hòe hừ lạnh:
- Phủ chủ đại nhân, lão phu không biết, người thiếu niên kia đến tột cùng có quan hệ gì với ngươi, nhưng tin rằng đó chỉ là một thiếu niên, cho dù có chút quan hệ cũng hẳn không quá trọng yếu, Phủ chủ đại nhân cần gì phải vì hắn mà đối nghịch với Lý gia ta?
- Bản phủ vẫn là câu nói đó, người thiếu niên kia đã rời đi, Lý gia chủ nếu không tin có thể đi tìm khắp nơi xem sao!
Tô Lập hờ hững quát nhẹ, trong thanh âm đã ẩn ẩn một tia tức giận
- Tìm?
Lý Thiên Hòe không khỏi cười to:
- Phủ chủ đại nhân, ngươi cho rằng lão phu không dám sao?
Tô Lập lạnh nhạt nói:
- Dùng ngươi thế lực của Lý gia ngươi, trong Đại Thiên Phủ, bản phủ cũng không cho rằng, ngươi có chuyện gì không dám làm, bản phủ nói rõ ràng cho ngươi biết, người thiếu niên kia đã rời đi, nếu ngươi không tin, liền đi điều tra đi. Bằng không. . . Bản phủ công vụ nơi ngươi, sẽ không phụng bồi nữa!
- Ha ha, Phủ chủ đại nhân, như thế, lão phu đành đắc tội rồi.
- Lý gia chủ xin cứ tự nhiên!
- Hừ!
Lý Thiên Hòe bỗng nhiên đứng dậy, vung tay lên, một đạo huyền khí năng lượng chấn động, như thiểm điện lan tràn ra ngoài, mấy giây qua đi, mười mấy đạo thân ảnh lập tức từ bốn phương tám hướng bên ngoài phủ đệ mãnh liệt bắn vào, chợt, tản đi khắp phủ.
Thấy cử động như vậy, mắt Tô Lập lần nữa phát lạnh, nhưng cũng không phát tác, hắn lạnh lùng nói: