Nhưng, nếu như nói là nhìn kỹ thì có thể phát giác, dẫu Quỷ Chân Nhân đã thể hiện ra ngoài là cực kỳ bình thường, nhưng ánh mắt kia cũng là thâm thúy tới cực điểm.
Đặc biệt, trong mắt Quỷ Chân Nhân đang trôi nổi lơ lửng một dao động thập phần kỳ quái như có như không, cực kì phức tạp, uyên thâm!
Ngoài ra, ở trong loại dao động kia lại làm cho hồn phách của người ta cũng không nhịn được mà nhẹ nhàng phát run, lại muốn rời khỏi thân thể. Mà hồn phách sau khi rời khỏi thân thể thì rốt cuộc phải đi nơi nào?
Kết quả cuối cùng của hồn phách, đó là luân hồi. Mà cỗ dao động kia rõ ràng lại mang theo dao động ý tứ hàm xúc như luân hồi!
- Sư phụ, đệ tử bái kiến!
Phong Tam Nương vui mừng không tự kìm hãm được. Vì một ngày này, nàng cũng đã nỗ lực quá nhiều, trong lúc đó còn thiếu chút nữa trực tiếp để cho trời xanh lấy đi tánh mạng của nàng. Nếu không có có Thần Dạ hỗ trợ, hôm nay, nàng cũng không đến được nơi này.
- Ha hả, đứng lên đi, người kế tục của ta!
Quỷ Chân Nhân hẳn là tâm tình cũng thập phần tốt. Ánh mắt mặc dù không xuất hiện ra sự mừng rỡ lớn, nhưng âm thanh cũng không lạnh lẽo cứng nhắc như trước đây nữa !
- Đệ tử Phong Tam Nương!
Đôi mắt của Quỷ Chân Nhân cũng hiện ra sự vui vẻ mà nhìn Phong Tam Nương, giống như sau khi hoàn toàn nhìn thấy hết nàng thì mới ôn hòa nói:
- Ngươi làm rất khá.Vô số năm qua, cũng từng có rất nhiều người chiếm được truyền thừa của ta. Nhưng chưa bao giờ có người có thể đi vào trong Quỷ Mộ, chớ nói chi là vào lúc tuổi như vậy của ngươi mà này, cũng đã hoàn toàn luyện hóa Thánh Linh Châu.
Nghe vậy, Thần Dạ nhướn đuôi lông mày lên. Vô số năm đến đây, rất nhiều người đã có được truyền thừa của Quỷ Chân Nhân. Những người này, có phần tài năng bẩm sinh đều yếu hơn Phong Tam Nương. Nhưng ngược lại nàng liền có thể thành công, ngoại trừ vận khí ra, liệu còn có mặt bí ẩn khác hay không ?
- Đa tạ sư phụ khích lệ, thật sự cũng không phải công lao của đệ tử. Mà là tại lúc tuổi còn nhỏ, đệ tử từng lỡ ăn một cây Huyễn Tâm Thảo, cho nên, mới có thể nhanh chóng luyện hóa Thánh Linh Châu!
Phong Tam Nương giải thích, mặc dù Thần Dạ đã có được rất nhiều thứ quí giá, nhưng cũng không nhịn được âm thầm sinh ra một tia ghen tị. Huyễn Tâm Thảo này chính là thứ tốt. Có lời đồn đại, trăm năm mọc rễ, cho đến sau ngàn năm mới có thể trưởng thành. Nó có được năng lượng cực kỳ khổng lồ, đối với Võ Giả mà nói, chính là kỳ trân tu luyện hiếm có.
Mấu chốt nhất chính là, Huyễn Tâm Thảo này tính tình ôn hòa, người không hề có căn cơ võ đạo cũng có thể dùng. Chỗ năng lượng kia sẽ tự động tồn trữ ở bên trong thân thể, cùng với tu vi tăng lên thì nó sẽ từng bước bị người tu luyện hút lấy thu hoạch.
So với rất nhiều kỳ trân có khả năng làm tăng tu vi ởmột mức lớn độ mà nói, Huyễn Tâm Thảo này là vật nghịch thiên cho vô số Đê Giai Võ Giả. Một gốc Huyễn Tâm Thảo đủ sức ổn định căn cơ bồi đắp nguyên khí, có khả năng cải thiện thể chất, làm cho người tu luyện sau khi ăn Huyễn Tâm Thảo sẽ không lưu lại bất cứ di chứng gì.
Trước đây, Thần Dạ cùng lão gia tử cũng muốn tìm được một gốc Huyễn Tâm Thảo, để xem một chút có thể giúp cho Thần Dạ hóa giải nỗi khổ căn cơ bị phế hay không. Chỉ tiếc, Huyễn Tâm Thảo thật sự quá mức hiếm có khó được, coi như ai có được cũng không có khả năng lấy ra khoe khoang. Làm cho ngay cả Thần gia với thế lực kinh người tại Đại Hoa hoàng triều mà cũng là không tìm được.
- Ha hả, cơ may của ngươi, vi sư cũng không nhịn được có hơi hâm mộ a!
Thân đã là cao thủ tuyệt đỉnh, Quỷ Chân Nhân làm sao mà không biết Huyễn Tâm Thảo đối với một người Võ Giả thì có tác dụng như thế nào, nên lão bất giác nhẹ nhàng tán thưởng một phen.
Lời tán thưởng này, Phong Tam Nương không dám tiếp. Thân là người kế tục của Quỷ Chân Nhân, so sánh bất luận kẻ nào thì nàng đều phải biết rõ ràng hơn, vị cao thủ trên đại điện này ở trong thời đại trước đây đại biểu cho cái gì. Tất cả cơ may, ở trước mặt lão đều không coi là quí giá gì cả!
Tuy là như thế, trong đôi mắt của Phong Tam Nương nhìn về phía Quỷ Chân Nhân vẫn không nhịn được hiện ra vài phần khát vọng. Thật vất vả mới vào được Quỷ Mộ, nàng tự nhiên là muốn có được tất cả truyền thừa của lão.
Mắt nhìn Phong Tam Nương, Quỷ Chân Nhân cười một tiếng rồi nói:
- Không chỉ là ngươi sốt ruột, mà ta cũng đã chờ vô số năm nên đều rất sốt ruột. Hiện tại, liền bắt đầu đi!
Nói dứt lời, bóng dáng của Quỷ Chân Nhân đột nhiên chậm rãi mơ hồ đi.
Cả chốn đại điện này bắt đầu chấn động rất nhỏ. Tức thì, một bầu trời đêm đen nhánh đột ngột xuất hiện trên đỉnh đầu hai người Thần Dạ. Bầu trời đêm đó tràn đầy những dao động cường đại, giống như là đang quay vòng. Nhìn qua, phảng phất như nó đã biến đổi thành một chốn thế giới chân thật !
Lúc này, chung quanh Quỷ Chân Nhân bắt đầu khởi động ánh sáng. Trong khoảnh khắc, tất cả đều đua nhau chạy đến phía chân trời.
Một lát sau, bầu trời đó phảng phất nồi nước đang đun sôi, nó lại bắt đầu không ngừng quay cuồng. Vô số ánh sáng yếu ớt thẩm thấu ra, không ngừng đan chéo hòa tan với nhau. Rồi cuối cùng, không ngờ chúng lại hóa thành một viên hạt châu màu đen sẫm.
Hạt châu rơi thẳng xuống, ngừng lại ở trước người Phong Tam Nương. Những vầng ánh sáng lóe ra. Lúc chúng bao bọc xuống phủ lấy người nàng thì bóng dáng Phong Tam Nương bỗng biến mất không thấy đâu một cách quỷ dị.
- Người kế tục của ta đang ở trong Âm Dương châu, đó là truyền thừa đích thực của ta. Ngươi có thể lĩnh hội bao nhiêu, có thể thu được bao nhiêu, liền xem vận số của một mình ngươi.
Lúc này, thân thể của Quỷ Chân Nhân đã là cực kì mơ hồ. Thần Dạ dùng mắt thường, lại cũng không cách nào nhìn ra được chuẩn xác.
- Sư phụ yên tâm, đệ tử tuyệt không sẽ làm lão nhân gia ngài phải thất vọng!
Âm thanh của Phong Tam Nương lại truyền ra từ trong không gian Hư Vô. Xem ra, vị trí hiện tại của nàng hẳn là đang ở trong một chốn kết giới khác.
Quỷ Chân Nhân ở trước mắt Thàn Dạ còn không phải bản thể, nhưng thủ đoạn cùng thần thông mà lão đã thể hiện ra ngoài, thì lại cũng vẫn cứ làm cho người ta rung động. Thật không biết, vào lúc lão còn sống thì phải là tồn tại như thế nào !
Tuy nhiên, cho dù năm đó là bậc cao cao tại thượng, càng chính là nhân vật cấp bậc nghịch thiên, nhưng cũng chạy không khỏi qui luật Thiên đạo, ngã xuống ở trong thiên địa....
- Tiểu bằng hữu!
Lúc này, Quỷ Chân Nhân mới có thời gian rảnh rỗi nói chuyện cùng Thần Dạ. Lão nhìn hắn mà bảo:
- Tiểu bằng hữu gặp ta, có đúng là trong lòng có một chút thất vọng không?
Nghe vậy, Thần Dạ không khỏi ngẩn người, thất vọng? Sau khi mới hồi tưởng lại mà không khỏi thất kinh, không hổ chính là nhân vật thành tinh. Dao động rất nhỏ của mình như thế lại cũng không thể gạt được lão.
Hắn lập tức cũng không phủ nhận, liền nói:
- Vãn bối vốn vẫn cho rằng, tồn tại đạt đến cấp bậc giống như tiền bối, nhất định không giống người bình thường. Hiện tại nghĩ đến, có lẽ vãn bối quá mức không hào phóng.
- Không hào phóng ? Ha ha ha ha ha ha!
Quỷ Chân Nhân đột nhiên cười to:
- Tiểu bằng hữu, nếu như ngươi không hào phóng, như vậy thế gian này, theo ta thấy liền không có quá nhiều người có khả năng làm được.
Lời này, làm cho Thần Dạ khẽ cau mày.
- Kỳ thật, ngươi hẳn là rất rõ ràng, với thân phận tồn tại của ta, vì sao đối với một người vãn bối như ngươi lại hội xưng hô là tiểu bằng hữu chứ?
Tiếng cười vừa dứt, Quỷ Chân Nhân hỏi lại.
Thần Dạ gật đầu. Xác thật, trong lòng hắn rất hiếu kỳ, nhưng hắn không cho rằng, hiện tại chính mình có chỗ nào là đáng giá để cho Quỷ Chân Nhân coi trọng, mặc dù thân có Thiên Đao và Cổ Đế Điện!
Nhìn Thần Dạ, Quỷ Chân Nhân nói đầy vẻ thâm ý:
- Xưng hô với ngươi là tiểu bằng hữu. Về một phương diện là ngươi đã trợ giúp người kế tục của ta, làm cho nó nhanh chóng vào được Quỷ Mộ. Mà một nguyên nhân quan trọng khác chính là, tất cả các thứ mà ngươi có được, cùng với lai lịch của ngươi!
Thần Dạ vẻ mặt bỗng chốc biến đổi mạnh, bước chân hắn không nhịn được mà lui về phía sau thêm một chút cự ly. Vào lúc lần thứ hai nhìn về phía bóng dáng mơ hồ kia, ở trong thần sắc đã là sự đề phòng không cách nào hình dung.
- Tiền bối, người nói lời này là có ý tứ gì?
Với khả năng của Quỷ Chân Nhân, cho dù không phải bản thể. Nhưng lão có thể phát hiện trong cơ thể của mình có cất giấu Thiên Đao và Cổ Đế Điện. Điểm này, Thần Dạ không nghi ngờ, nhưng lão ta lại nói lai lịch của mình....
Chính mình có lai lịch gì? Là cháu của Trấn Quốc Vương Thần Trung uy danh hiển hách Đại Hoa hoàng triều !
Thân phận này, ở trong mắt người bình thường là tồn tại chí cao vô thượng. Nhưng đối với Quỷ Chân Nhân này thì điều đó không đáng một đồng xu mẻ. Nếu như lão ta có ý đồ, trong thế gian sẽ có vô số Trấn Quốc Vương xuất hiện. Hơn nữa, mỗi một Trấn Quốc Vương đều sẽ giỏi hơn Thần Trung rất nhiều.
Quỷ Chân Nhân ngay cả có khả năng hiểu rõ tất cả trên thế gian, nhưng mà tuyệt đối không có khả năng sẽ biết, Thần Dạ hắn là xuất thân từ Trấn Quốc Vương phủ! Như vậy, lão mà ám chỉ lai lịch....
- Tiểu bằng hữu, vẻn vẹn là bởi vì ta hiểu rõ lai lịch của ngươi, mà ngươi tựa thể đề phòng như thế này ?
Quỷ Chân Nhân hài hước cười một tiếng, ở trong âm thanh mơ hồ, có thấp thoáng một đạo ý định giết người đang như ẩn như hiện trôi nổi lan tỏa ra:
- Nếu như ta muốn giết ngươi, mặc dù chỉ với trạng thái hiện tại thì cũng có thể để ngươi vĩnh viễn ở lại trong Quỷ Mộ này.
Tâm thần Thần Dạ không khỏi căng thẳng. Hắn tịnh không hiểu rõ ràng lắm, vì sao Quỷ Chân Nhân đột nhiên sinh ra địch ý mãnh liệt đối với hắn. Nhưng nên bó tay chịu trói thì đó cũng không phải phong cách của mình.
Liếc mắt nhìn Thần Dạ, Quỷ Chân Nhân lạnh lùng nói:
- Tiểu hữu, ngươi thật là muốn đại chiến một hồi cùng ta? Ha hả, ngươi nên hiểu rằng, nói vậy, kết quả của ngươi sẽ càng thêm thê thảm!
- Thì tính sao?
Thần Dạ cười nhạt:
- Ta đã có thói quen, mạng của chính mình phải do mình làm chủ. Ta tin tưởng, hôm nay cố gắng, sẽ đổi lấy thành quả ngày mai! Ngay cả là đối mặt ngươi là bậc tồn tại không thể địch nổi, nhưng nếu muốn lấy mạng của ta, ngươi cũng phải bỏ ra thực lực tương ứng.
- Hảo, hảo, rất tốt! Không hổ là truyền nhân của hắn, để cho ta sau vô số năm, cuối cùng lại một lần nữa lãnh giáo một phen các thủ đoạn của hắn. Xem đến tột cùng có thể để ngươi hôm nay còn sống rời khỏi Quỷ Mộ hay không!
Quỷ Chân Nhân cười to, ngay lập tức một cỗ năng lượng rung động đáng sợ bỗng đột ngột xuất hiện trong đại điện. Tức thì chúng phô thiên cái địa thổi quét về hướng Thần Dạ.
Khoảnh khắc này, là đích thực long trời lở đất, là đích thực Càn Khôn nghịch chuyển!
Trấn Thanh Dương, hiện nay đã trở nên cực kỳ im lặng.Hai thế lực lớn, Thu gia và Cuồng Đao Quán, sau khi những chuyện đã phát sinh trước đây đi qua thì ai nấy đều như tử thần sắp sửa đến cửa. Dường như tất cả đều co lại ở trong nhà, đóng cửa không ra.
Chuyện như vậy làm cho những người khác và các thế lực ở trấn Thanh Dương, trong lòng có rất nhiều suy tính.
Thu gia và Cuồng Đao Quán một mực muốn thống nhất thôn trấn này, trấn Thanh Dương đích thật là có rất nhiều thế lực, làm sao lại không nghĩ đến chuyện dự tính đoạt luôn địa vị của bọn họ? Trước mắt, tựa hồ là cơ hội rất tốt.
Cuồng Đao Quán, ở trong phòng khách khí thế phi phàm đang có rất nhiều người!
Trên vị trí cao nhất, Võ Cuồng ngồi nghiêm mà nhìn mọi người phía dưới, trông dáng vẻ kia có hơi thất hồn lạc phách. Vẻ mặt Võ Cuồng hơi giận, nhưng mà nhớ ra trạng thái của bản thân mình đồng dạng cũng không tốt thì bất đắc dĩ trong lòng khẽ thở dài.
Lão chẳng thể nghĩ tới, vẻn vẹn là hai người Phong Tam Nương và Thần Dạ, liền làm huyên náo rối loạn Thu gia và Cuồng Đao Quán này của chính mình, hai thế lực lớn trong trấn Thanh Dương lâm đến mức long trời lở đất như vậy.
Sớm biết như vậy, ban đầu liền không nên nhẹ dạ tin theo Thu Chấn lão nhi mê hoặc. Với thực lực của hai người Thần Dạ, nếu như chân thành kết giao cùng, lại được hai người trợ giúp thì việc tiêu diệt một Thu gia, hẳn là không cần hao phí mất quá nhiều thực lực của Cuồng Đao Quán.
Hiện tại nghĩ tới những điều này, đều đã quá muộn. Hai người kia, bặt vô âm tín, không biết trốn vào địa phương nào. Có khả năng tưởng tượng, một khi hai người lại quay về trấn Thanh Dương, vào đúng lúc đó, nhất định chính là thời gian Thu gia và Cuồng Đao Quán cùng nhau bị diệt.
Ngẫm lại cũng là buồn cười. Hai thế lực lớn tranh đấu với nhau đã nhiều năm, một mực muốn độc bá trấn Thanh Dương mà cũng không ai đủ sức làm được. Thế nhưng lại cùng một ngày, bị diệt ở trong tay cùng một kẻ địch....
- Gia gia!
Sau một hồi yên tĩnh không tiếng động rất lâu, một người bước dài đi ra bên ngoài, cung kính nói với Võ Cuồng:
- Gia gia, phối hợp Thu gia chủ, chung quanh phiến nghĩa địa kia đều đã mai phục xong xuôi.
- Mai phục xong xuôi thì có ích lợi gì, hai người Thần Dạ nếu như thực sự ở tại gần chỗ đó thì sao chúng ta lại không tìm được...."
Đang nói như vậy thì dừng lại. Hiển nhiên Võ Cuồng tỉnh ngộ ra, bản thân là chủ nhân một nhà, cho dù như thế nào thì cũng không thể ăn nói vụng về tại trước mặt kẻ dưới. Lão lập tức nói với âm thanh lạnh lùng:
- Trong thời gian này, mọi người trong lòng đều hiểu rõ ràng nguy cơ mà chúng ta gặp phải. Cho nên, mỗi người đều nâng cao tinh thần đến mười hai vạn phần cho lão phu. Hành động ở bên phía Thu gia kia cũng phải phối hợp mật thiết, vạn nhất không thể để xảy ra bất cứ lỗi lầm nào.
- Vâng !
- Đều đi xuống đi!
Võ Cuồng phẩy phẩy tay, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
- Gia gia !
Tất cả mọi người rời khỏi đây, chỉ có một người trẻ tuổi không có đi, đúng là Võ Thiên Kỳ kia !
- Kỳ Nhi, ngươi còn có việc?
Ở trước mặt Võ Thiên Kỳ, Võ Cuồng cũng không hề che giấu hắn bất cứ tâm tình gì. Có thể nhìn ra, đối với người trước mặt thì lão có kỳ vọng rất lớn ở bên trong.