Đế Quân

Chương 1007: Sinh Tử Huyền Đan (1)

Thần Dạ nhíu mày lại hỏi:

- Chiếu theo ngươi nói chẳng lẽ gần đây Tà Đế Điện có động tác nào rất lớn sao?

- Không sai!

Hoàng Trần trầm giọng nói:

- Công tử, bọn ngươi nếu như đến từ Đông Vực vậy thì có lẽ đã nghe qua Đông Vực không lâu trước vừa chấm dứt một hồi đại chiến, cho dù đến cuối cùng là Lăng Tiêu Điện và Tuyệt Minh Tông thất bại mới hiển lộ ra một góc của băng sơn về thực lực Tà Đế Điện, nhưng thế cũng đủ khiến người phải sợ hãi rồi, đây là thứ nhất.

- Thứ hai là cơ hồ là cùng thời gian Đông Vực đại loạn thì một nơi tại Trung Vực tất cả sinh linh, vô luận là nhân loại, yêu thú hay thực vật trong phạm vi gần vạn dặm tất cả đều sinh cơ bị chặt đứt, nhất là nhân loại và yêu thú, những sinh linh này tất cả đều bị trở thành thây khô, máu tươi bị hút đi cuối cùng đã chứng thực là do cao thủ của Tà Đế Điện gây nên.

Nói đến đây trong mắt Hoàng Trần lại lần nữa lộ vẻ hoảng sợ, trong vòng ngàn dặm không có một ngọn cỏ, đây là khái niệm bực nào, mặc dù Hoàng Trần hắn thân là Tôn Huyền cao thủ cũng không cách nào tưởng tượng nổi.

Mà nghe tin tức như thế khiếp sợ trong mắt Thần Dạ cũng không ít hơn Hoàng Trần bao nhiêu, bất đồng chính là Thần Dạ cũng không phải khiếp sợ sự cường đại của Tà Đế Điện.

Hắn khiếp sợ là Tà Đế Điện lại lớn mật như thế, quang minh chính đại có hành động, chẳng lẽ nói Tà Đế Điện đã không cần khắc chế hoặc là thế lực khác đối với họ đã không còn bao nhiêu uy hiếp nữa sao?

Vừa nghĩ đến đây Thần Dạ vội hỏi:

- Chuyện qua đi những thế lực đỉnh tiêm tại Trung Vực có phản ứng thế nào?

- Phản ứng?

Hoàng Trần chậm rãi lắc đầu nói:

- Sau khi chuyện kia xảy ra toàn bộ Trung Vực đều một mảnh yên tĩnh, phảng phất như đại sự đáng sợ mà kinh thiên động địa kia không ai biết đến vậy

Tâm Thần Dạ lập tức trầm xuống, vạn dặm không còn một cành cây ngọn cỏ, người lẫn vật đều chết, Tử Vong Chi Địa rõ ràng như thế nhưng tất cả đại thế lực đỉnh tiêm lại không có bất kỳ phản ứng nào, có lẽ bọn hắn trong bóng tối có chút cử động nhưng cái này cũng đủ nói rõ bọn ahwns đã không đủ thực lực đi áp chế Tà Đế Điện nữa rồi.

Khó trách dùng tu vị Thánh Huyền cảnh giới của Thiên Nhàn cũng bị gắt gao kiềm chế tại Trung Vực, xem ra tình thế Trung Vực đã cực kỳ nghiêm trọng, như thế thời gian lưu lại cho mình cũng không còn nhiều nữa, phải mau chóng chạy tới Trung Vực mới được.

Ánh mắt Thần Dạ chợt nhìn về phía ba người Tử Huyên, Tử Huyên và Trạc Ly đều đang cẩn thận đi phân biệt lấy những vật kia, dùng tầm mắt của hai người bọn họ thì vật tầm thường khó mà lọt được vào pháp nhãn, chỉ có Huyền Vũ là như đã đói bụng nhiều ngày vậy, thấy thứ gì cũng cầm lấy.

- Đại hoàng tử đừng lấy sạch như thế chứ, thứ gì thật sự cần thiết hẳn lấy.

- Hắc hắc sao ngươi biết thứ ta cầm không phải ta cần chứ?

Huyền Vũ cười quái dị, bất quá vẫn nghe lời Thần Dạ đặt lại phần đông đồ vật, nhìn qua trên giá thiếu đi rất nhiều thứ Hoàng Trần nhịn không được thịt đau.

Thần Dạ cười nhạt móc ra một phương ngọc bình cho Hoàng Trần nói:

- Những đan dược này mặc dù không phải đồ tốt gì nhưng hẳn đủ để đền bù tổn thất cho Hoàng gia chủ rồi.

Trong Cổ Đế Điện có sừu tầm cả đời của Cổ Đế, trong điện có quá nhiều thứ khiến Thần Dạ chọn cũng chọn không xuể, cộng thêm trong khoảng thời gian này liên tục diệt đi 3000 thanh huyễn lưu yêu động thiên cùng với Lăng Tiêu Điện và Tuyệt Minh Tông nên đồ của hắn nhiều vô số kể.

Hoàng Trần tuy làm việc không được tốt lắm nhưng cuối giáo huấn cũng đủ rồi, Thần Dạ cũng không muốn quá mức khó xử cho hắn

- Đa tạ công tử. . . .

Hoàng Trần không nghĩ đến Thần Dạ lại làm vây, mà khi hắn cầm lấy bình ngọc, cảm nhận được vị thuốc trong bình hắn liền biết được nó không phải phàm phẩm.

- Công tử, ngươi xem cái này.

Trong tay Trạc Ly có một thứ như thiểm điện bắn tới, Thần Dạ ánh mắt có chút ngưng tụ, lấy tay đón lấy nhìn qua thì ra là một viên thuốc.

Bất quá viên thuốc này lộ ra cực kỳ kỳ lạ, rất khác với đan dược bình thường.

Những đan dược khác đều là hình tròn, mặt ngoài càng bóng loáng mùi thuốc càng dày, phẩm chất đan dược cũng càng tốt, nhưng viên thuốc trong tay này. . . .

Lại cực kỳ bất quy tắc, nhìn sơ qua hình dạng như do một đứa bé tiện tay nặn ra vậy, hơn đan dược này cũng không hề có dược lực cực kỳ nồng đậm và cường đại tản mát ra.

Vô luận là ai, mặc dù là Thần Dạ nếu như đan dược này không phải do Trạc Ly ném qua thì hắn cũng không cho rằng đây là vật trân quý gì rồi.

Nắm đan dược, Thần Dạ hỏi:

- Hoàng gia chủ đây là đan dược gì?

- Cái này. . . .

Hoàng Trần ngây ra một lúc, tựa hồ không nghĩ đến lão giả cường đại kia lại tìm ra viên thuốc này, qua một hồi hắn cười khổ nói:

- Thứ này là nhiều năm qua ta trong lúc vô tình lấy được, nghiên cứu rất lâu cũng không phát hiện ra nó có tác dụng gì, ném đi lại không nỡ nên mới đặt ở đây.

Thậm chí ngay cả bản thân Hoàng Trần cũng không biết, nhìn đan dược trong tay Thần Dạ có thêm vài phần ý tò mò, nhưng linh hồn cảm giác lực bọc vào viên thuốc đó lại không cảm giác được có gì đặc biệt cả.

- Thần Dạ, đi thôi.

Tử Huyên lúc này trở về hai tay trống trơn, hiển nhiên cũng không có gì khiến nàng vừa ý cả.

- Tốt, Hoàng gia chủ quấy rầy rồi.

- Công tử, thỉnh công tử ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm để ta hảo hảo chiêu đãi các ngươi. . . .

Hoàng Trần vội hỏi bốn người, hắn cũng không phải là người đơn giản, quả thật ôm lòng kết giao với bọn họ.

- Đa tạ Hoàng gia chủ hảo ý, chúng ta còn có chuyện quan trọng trong người, cáo từ!

Nói xong bốn người Thần Dạ nhanh chóng rời đi.

Lại lần nữa đi tới không gian thông đạo, tất cả mọi người trông thấy bọn hắn trong mắt đều tràn ngập kính sợ, đã bao năm qua bị đánh như thế nhưng Hoàng gia lão tổ lại không có chút tính tình nào, chuyện này bọn hắn chưa bao giờ thấy qua.

Sau khi tiến vào không gian thông đạo, không gian chi lực bàng bạc bao vây lấy bốn người, chợt hóa thành chùm tia sáng như thiểm điện lướt đi.

- Trạc Ly tiền bối, đan dược này là...?

Thần Dạ xuất ra miếng đan dược bất quy tắc kia tò mò hỏi

Dùng nhãn lực của Trạc Ly sẽ không đến mức nhìn sai, cũng sẽ càng không vì hình dạng đan dược mà sinh ra lòng hiếu kỳ, chỉ có điều tất cả đan dược đều là hình tròn nhưng viên đan dược này lại cổ quái như thế, nếu nói không có gì hắn cũng không tin.

- Công tử, cô nương Đại hoàng tử các ngươi đã nghe qua Sinh Tử Huyền Đan chưa?

Trạc Ly cười cười hỏi

- Sinh Tử Huyền Đan.

Thần Dạ và Tử Huyên đều nghiêm túc, chỉ riêng cái tên thôi đã khiến người động tâm rồi, chỉ là bản thân một viên thuốc lại không có nử điểm mùi thuốc, đan dược như vậy Thần Dạ và Tử Huyên quả thật chưa bao giờ thấy qua.

Đại hoàng tử Huyền Vũ giờ phút này ánh mắt lại sáng ngời hỏi:

- Vật không ra gì này thật gọi là Sinh Tử Huyền Đan sao?