Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 17: Đất bằng nổi sóng [3]

“Tiểu thư! Ngài đi ra!” Ta âm thầm thở dài, haizzz! Cũng phải một nha đầu cố chấp.

“Ừ.”

“Để nô tỳ đi lấy nước lên!” Liên Tâm hào hứng chạy đi. Vốn cho là Liên Tâm là nha đầu biết cách quan sát sắc mặt người khác, thì sẽ không đáng tín nhiệm, suy nghĩ này chắc bắt đầu nảy sinh từ chuyện của Tử Câm. Nhưng hôm nay thấy được bộ dàng này của Liên Tâm, lại thấy có chút vui mừng.

“Tiểu thư.” Liên Tâm bưng chậu nước đẩy cửa bước vào, tiếp sau theo Doanh Tâm.

Khi Doanh Tâm nhìn thấy cũng rất kinh ngạc nói: “Hôm qua tiểu thư một mình về nghỉ trước, lẽ nào không về phòng nghỉ ngơi sao? Thế nào hôm nay, mắt lại sưng như vậy, tiểu thư đã khóc sao?” Nhìn gương đồng, hiện tại ta mới chú ý tới đôi mắt mình đã sưng húp, biết thế hôm qua đã dùng nước lạnh đắp lên rồi mới ngủ: “Không có gì đâu, chắc do tối qua ta ngủ không ngon.” Bộ dáng này quả thật trông rất đáng sợ.

“Để nô tỳ đi lấy nước đá đến cho tiểu thư chườm mắt, như vậy sẽ bớt sưng.” Doanh Tâm nói xong nhanh chân vọt đi. Thấy Doanh Tâm đi xa, Liên Tâm đi tới bên cạnh ta đưa nước trà súc miệng.

“Tiểu thư, nghĩ được chưa?”

“Ừ, coi là vậy đi!”

“…”

“Nếu đây là là ý trời, ta không nên ngỗ nghịch.”

“Tiểu thư sẽ…”

“Ta sẽ không gả cho An Linh ca.” Một chút cảm tình, là không thể thay đổi được, không cần giải thích nhiều, ta chỉ mỉm cười.

“Thế nhưng Bắc Tố cách chúng ta cả mấy ngàn dặm!” Ánh mắt của Liên Tâm ảm đạm.

“Giả như ta thật phải đi, ngươi nguyện ý theo không?” Ta nửa thật nữa đùa hỏi. Nhưng lại nghe được bùm một tiếng, ngước mắt nhìn đã thấy Liên Tâm quỳ gối trước mặt của ta, nước mắt lưng tròng nói: “Tiểu thư, từ lúc Liên Tâm được phu nhân thu lưu thì đã định là nha hoàn Thiệu gia, tiểu thư dẫn nô tỳ theo cũng được, cho dù tiểu thư đi đâu, Liên Tâm cũng đi theo. Tiểu thư nếu ngại Liên Tâm có chỗ nào làm không được chu toàn, chỉ cần nói Liên Tâm một tiếng, Liên Tâm nhất định sửa! Van cầu tiểu thư chớ vứt bỏ Liên Tâm ở lại.” Nàng nức nở nói, ta cũng không có lên tiếng mà chỉ lắng nghe.

Sau đó nâng nàng dậy, nhẹ tay lau nước mắt cho nàng, cười nói: “Nha đầu ngốc, có gì mà khóc.” Ta không có nói rõ, chỉ là cười, là cười khổ, là bất đắc dĩ, còn có vui mừng, ta có gì không biết chứ. Lúc này Doanh Tâm vào cửa, nhìn thấy Liên Tâm nước mắt lưng tròng, không nói lời gì, cũng muốn rơi lệ.

“Sao ngươi cũng khóc?”

“Nô tỳ Liên Tâm khóc, cũng muốn khóc theo.” Nha đầu kia vốn chẳng biết chuyện gì, chỉ biết khóc, cũng là một nha đầu thẳng thắn. Có lẽ đây cũng không phải chuyện xấu, chí ít không có phát sinh tâm thuật bất chánh giống như Tử Câm. Chẳng biết tại sao, chuyện đã qua lâu như vậy rồi mà ta vẫn không vứt bỏ được cái ám ảnh từ chuyện Tử Câm, gặp phải chuyện gì cũng liên tưởng tới nàng ta.Cẩn thận ngẫm lại, hứa gả nàng ta cho tiên sinh cũng là có lý do, nói thật ra nàng hầu hạ ta cũng rất dụng tâm. Có lẽ qua những ngày tháng này, ta cũng không còn thời gian suy nghĩ đến những chuyện khác. Sau khi gã làm vợ người ta, phu quân chính là trời, là đất. Vậy thì làm gì còn thời gian mà lo chuyện của người ta nữa! Phục hồi tinh thần lại, Doanh Tâm đưa tới một túi đựng đầy đá bào.

“Tiểu thư, mau chườm lên mắt đi, nô tỳ chải đầu cho ngài.” Nước đá lành lạnh, cảm giác thật thoải mát.

“Tóc của tiểu thư thật đẹp, vừa dài vừa mượt, nếu kết thành búi, không biết sẽ đẹp cỡ nào.” Đột nhiên phát hiện qua một tháng sau, ta đã hết thời gian đi học. Ngẫm lại cô cô cũng từng nói qua, đợi ta học xong sẽ giúp ta tìm một nhà chồng tốt.

Hiện tại nhà chồng tương lai đã đến rồi.