“Cái gì? Một đạo quân lớn đánh úp vào kinh thành?” Diễm My trừng mắt kêu lên.

“Đúng vậy thưa vương phi” Tửu Tử gật đầu, thần sắc đầy nghiêm trọng.

“Diễm My, ngươi với ca ca cứ về kinh thành trước đi, ta sẽ ở lại Tình Ngô” Dương Hy trầm lặng suy nghĩ rồi nói.

“Mình muội liệu có đủ không?” Hoàng An Liêm liền hỏi.

Dương Hy cười cười trấn an: “Sao lại không chứ. Không phải còn 3 vạn quân cùng bom đó sao, một mình muội là đủ rồi. Kinh thành quan trọng hơn, hai người về đó thì tốt hơn”

Diễm My không phản đối quyết định này của Dương Hy, nàng đứng dậy: “Nhớ kỹ, mạng sống vẫn là trên hết.”

Bây giờ cũng chỉ còn cách này. Đạo quân đánh úp kinh thành hơn 5 vạn người. Cướp bóc nhà dân chúng, chỉ còn nước chưa xông vào hoàng cung thôi. Tình hình trong kinh đô có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc.

Dương Hy liền giơ tay lên chào theo kiểu quân đội: “Đồng chí Dương Hy sẽ cố gắng hết sức mình để bảo vệ Hoàng quốc”

Hoàng An Liêm cũng đứng dậy, cùng với Diễm My đồng thời giơ tay: “Bảo trọng”

Không lâu sau, hai người họ cưỡi ngựa đi về kinh thành Vĩnh An, bóng dáng dần dần khuất trong đêm đen.

Không một ai có thể ngờ, đây là lần cuối bọn họ nói chuyện với nhau.

Không một ai có thể nghĩ tới, đây là lần cuối bọn họ gặp mặt.

Hai ngày sau:

Dương Hy mặc lên mình bộ áo giáp, đầu cài trâm vàng, toàn thân mang khí thế lạnh lẽo nhảy lên lưng ngựa, cầm roi da quất một cái, ngựa “Hí” một tiếng dài rồi phóng vụt đi.

Kiếm trong tay nàng đi tới đâu là giết tới đó. Gió nổi lên, mang theo hương vị mùi máu nồng đậm, thù hận trong mắt Dương Hy càng trở nên mãnh liệt.

Bắc quốc có lẽ đã dồn rất nhiều công sức vào trận xâm lược lần này. Mấy trăm quả bom đó khiến 1,5 vạn quân lính chúng tan xác, quân Hoàng quốc thừa thắng xông lên, nhưng quân Bắc quốc cũng phản ứng rất mạnh mẽ. Hoàng thượng Bắc quốc lại phái đội quân tinh anh nhất của Bắc quốc đi, nên Dương Hy mới phải đích thân ra trận.

Quân lính Bắc quốc không ngừng bắc thang leo lên tường thành, quân Hoàng quốc theo lệnh của Dương Hy hết đổ nước lạnh lại đổ nước nóng, không thì cũng bắn mũi tên lửa. Tuy vậy vẫn có vài tên leo lên được thành nhưng đều nhanh chóng bị giết chết. Nhìn khắp nơi đâu đâu cũng là máu.

Không lâu sau, Dương Hy ghìm ngựa, dừng lại trước mặt Án – Tướng quân chỉ huy của Bắc quốc.

Án là một người đã hơn chục năm chinh chiến trên sa trường, đối với người thiếu nữ ngoài 21 trước mặt, tuy hắn biết không nên khinh thường địch nhưng vẫn nói một câu mang tính chất miệt thị: “Phụ nữ không ở nhà sinh con, còn ra chiến trường. Hoàng An Liêm đầu bị đần rồi hay sao mà giao cho một con đàn bà binh phù chứ?”

Dương Hy mở miệng, trường kiếm trong tay vung lên: “Đừng phí lời, đấu một trận với ta”

Tuy nàng biết Án không phải nhân vật có thể khinh thường, nhưng nàng vừa tinh thông võ thuật hiện đại, vừa biết võ thuật cổ đại, lại am hiểu độc dược nên vẫn tự tin vào thực lực của mình.

Án cũng thu hồi miệt thị, hai người bắt đầu giao chiến.

Đối phương quả thực không phải tầm thường.

Tuy Dương Hy tinh thông võ thuật ở cả hiện đại lẫn cổ đại, nhưng nàng giao chiến với một tướng quân có hơn chục năm chinh chiến, kinh nghiệm đầy mình thì vẫn có chút thua kém. Vì chinh chiến nhiều năm, nên giác quan của Án vô cùng nhạy cảm, do đó nên mới nhanh chóng chặn được nhiều đường kiếm của nàng. Nàng tuy cùng một lò đào tạo với Diễm My, khả năng cũng chỉ thua Diễm My một chút ít nhưng nàng chẳng mấy khi giao thủ cùng cao thủ, vậy nên đã bị kiếm xẹt qua da, tuy nhiên cũng không để lại thương tích nhiều.

Án đối mặt với Dương Hy cũng không phải dễ dàng gì. Võ công nàng ta cổ quái, nếu không nhờ phản ứng nhanh nhạy, hắn đã chết tự đời nào. Một kiếm xẹt qua da nàng ta kia, vốn là đâm vào bụng, không ngờ ra tay nhanh như thế mà lại chệch mục tiêu.

15 phút sau:

“Công chúa…..”

Tiếng gào mãnh liệt của hàng vạn con người cất lên, mang theo tư vị chát chúa, đắng cay.

Án cũng ngã ngựa, tim hắn còn cắm nguyên vẹn thanh kiếm mà Dương Hy đâm vào.

Một khắc khi hai người vẫn đang giao đấu, con ngựa của Dương Hy bị mũi tên bắn vào. Ngựa mất đà liền ngã, kéo theo cả người Dương Hy. Cũng vì thế mà Dương Hy vốn tránh được kiếm thành ra lại không tránh được, thanh kiếm sắc lạnh lia qua cổ, không chút do dự chần chừ nào chặt đứt đầu của Dương Hy. Dương Hy biết không thể tránh, dùng sức lực cuối cùng chọc thẳng thanh kiếm vào tim Án. Đồng vu quy tận.

Con ngựa màu trắng bạch ngã xuống, thân hình nó nhuốm đầy máu tươi. Trên thân nó là thân của một người, dáng người xinh đẹp, nhưng đầu của người ấy đã bị bắn ra xa.

Hai bên cùng mất người chỉ huy, nhưng họ không có thời gian để khóc, họ liều mạng đấu kiếm với kẻ thù.

Một canh giờ sau, Hoàng quốc thắng. Quân lính Bắc quốc thua tơi tả, thậm chí còn không có kẻ nào nhặt được xác của tướng quân mình, chỉ vội vàng chạy thoát thân.

Thành Tình Ngô, tất cả quân lính hai chân còn đứng vững trên chiến trường cùng hàng nghìn con dân thành Tình Ngô, không hẹn cùng nhau quỳ xuống, lại một tiếng rống vang trời: “Công chúa”

----------

Sử chép: 

Năm xxx Thái Hậu đi cầu phúc, lúc về mang theo một tiểu cô nương xinh đẹp tuyệt trần, nhận làm nghĩa nữ, ban tên Nhạc Ly, lúc đầu ban hiệu là Hòa Thạch, sau sửa hiệu thành Dương Hy, thường gọi Dương Hy công chúa.

Nàng là kỳ nữ nổi tiếng, sánh vai cùng An Nhiên công chúa của Diệp quốc và Diệp Diễm công chúa Diệp quốc – Liêm vương phi Hoàng quốc.

Trong hoàng thất, nàng là công chúa được Thái Hậu yêu chiều nhất nhưng không vì thế mà ỷ quyền làm càn, thường hay cùng Thái Hậu ra ngoài cầu phúc, rất được lòng dân Hoàng quốc. Nàng cũng là người có quan hệ rất tốt đối với Liêm vương gia Hoàng An Liêm và Hoàng thượng Hoàng An Mạc.

Ngày xx tháng x năm xxx Dương Hy công chúa thay Liêm vương gia Hoàng An Liêm đánh giặc trên thành Tình Ngô, thu được chiến thắng oanh liệt nhưng chính nàng đã hi sinh trên chiến trường.

Là công chúa nổi tiếng nhất Hoàng quốc, có công rất lớn đối với Hoàng quốc. 

-------

Cuộc đời Dương Hy, có bao nhiêu tang thương, có bao nhiêu cô độc?

Từ khi nàng ở thế kỉ 21, đã hằng ngày sống với hàng nghìn bài luyện tập khắc nghiệt. Trong cuộc đời nàng, hạnh phúc nhất có lẽ chỉ có 7 năm bên cạnh Diễm My.

Từ ngày xuyên không, thân cô thế cô, không quen thân ai, nên nàng mới theo Thái Hậu ra chùa cầu phúc, hằng ngày gần như đều sống trong chùa.

Năm đó trở về, gặp lại tri kỉ bao năm xa cách, vui chưa được lâu, thì người lại ra đi.

Thái Hậu cũng mất, ba năm nàng lại cô độc nhìn từng tháng ngày trôi qua.

Lý do trúng độc, nàng chưa hề nói cho ai. Tàn Hồng độc, là nàng tự uống vào thân, cứu sống lấy một người.

Không chỉ có cứu sống, là vì nàng cũng cảm thấy bi thương, nên mới cam tâm kết liễu đời mình, chỉ không ngờ cuối cùng lại sống lại, còn gặp lại Diễm My.

Ngỡ chừng có thể an lòng vui vẻ, chiến sự lại tới.

Nàng đã hy sinh hết tính mạng, một đời sống không mấy vui vẻ, nhưng cho tới khi chết nàng vẫn nhắm mắt. Cho dù thế nào, nàng cũng đã hết lòng vì Hoàng quốc, đã trả lại Án một kiếm. Và nàng cũng tin, Diễm My cùng Hoàng An Liêm nhất định sẽ giành lại độc lập. Hơn nữa, hai người họ nhất định sẽ trọn kiếp bên nhau, nên nàng mới an tâm nhắm mắt.

---

Thương thay cho Dương Hy, người phụ nữ tài hoa xuất chúng, kết cục lại rơi vào bốn chữ Hồng Nhan Bạc Mệnh..