“Tiểu thư,…” Hạ Tuyết nhìn thấy Hoàng An Liêm đi sau lưng nàng, khẽ gọi.

“Kệ hắn ta” Diễm My trèo lên kiệu. Nàng cũng đoán được hắn sẽ cố chấp đi theo nàng nên nàng đành ngó lơ hắn, mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm.

Kiệu bắt đầu di chuyển. Hoàng An Liêm lại không lên kiệu của Diễm My, hắn cưỡi ngựa đi đằng sau.

Tuy đã tự bảo là ngó lơ nhưng nàng vẫn để tâm đến cái người đang cưỡi ngựa kia. Bây giờ mới biết trân trọng nàng, quá muộn rồi.

Dường như cứ nhớ đến Hoàng An Liêm là bất giác lại nghĩ đến ngày tháng khi xưa. Rồi cứ nghĩ miên man, Diễm My thiếp đi trong giấc ngủ.

Nhật Hạ Quán: 

Lúc chiều hắn không ngồi cùng xe kiệu với nàng, không có nghĩa là bây giờ hắn không ngồi chung bàn với nàng.

Diễm My tuy không muốn nhưng các bàn trong quán đã đầy, nàng lại không có thói quen đi cướp bàn hay đến đại bàn nào đó ngồi nhờ nên đành ngồi chung với hắn.

Bữa cơm nhanh chóng trôi qua. Đến tối, Hoàng An Liêm cũng không bám nàng nữa, đi đặt phòng ngay bên cạnh phòng nàng. Thậm chí còn bày đặt ra vẻ galant trả tiền phòng cho nàng. 

Tự nhiên có người trả tiền phòng cho mình, Diễm My chưa bao giờ từ chối đãi ngộ này. Dù sao nàng cũng là bên lợi mà.

oOo

“Hoàng An Liêm, ngươi buông ta ra” Diễm My giận dữ hét lên.

Hoàng An Liêm nắm chặt hai tay Diễm My, cả người đè lên người nàng. 

Diễm My nhìn Hoàng An Liêm chắn trước người mình, tức giận đạp mạnh hai chân. Dám chui vào phòng nàng, tên khốn khiếp.

Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là con gái, so với Hoàng An Liêm võ công cao cường bao năm chinh chiến vẫn có phần không bằng, hơn nữa hiện tại hắn còn đang nằm trên người nàng chứ không phải đứng đối diện. Vậy nên hắn cư nhiên rất dễ dàng áp chế hai chân nàng. 

“Ngươi…” Nàng tức giận tới nghiến răng. 

Hoàng An Liêm nhìn bạch y nữ tử trước mặt mình, không ngần ngại đặt môi xuống, bá đạo cùng với điên cuồng hôn.

Diễm My không hề chuẩn bị trước cho tình huống này, há mồm kinh ngạc, lại thuận thế để cho lưỡi của Hoàng An Liêm chui vào trong.

Thân nàng không yên phận, động đậy mạnh, Hoàng An Liêm lúc này mới buông đôi môi đỏ hồng ra.

“Diễm My…” Hoàng An Liêm khẽ gọi tên nàng, giọng khàn khàn.

“KHỐN KHI…” Diễm My chưa nói xong, Hoàng An Liêm lại hạ môi xuống.

Nàng đột nhiên cảm thấy trên lưỡi mình có gì đó. Dựa vào ngót nghét 10 năm làm sát thủ, đầu Diễm My hiện lên hai chữ: “Xuân dược”

Hai hàm răng chuẩn bị phập vào lưỡi Hoàng An Liêm thì Hoàng An Liêm đã nhanh hơn nàng một bước. Hắn dùng lưỡi đẩy viên xuân dược vào. Xuân dược rõ ràng chưa vào bụng nhưng vừa đến họng là tan ra thành nước, rồi nhanh chóng chảy xuống bụng. Hoàng An Liêm sau khi đẩy xong nhanh chóng rút ra. Hai hàm răng của Diễm My va vào nhau.

Khi hai bàn tay Hoàng An Liêm đặt trước ngực Diễm My, nàng cảm nhận được một luồng điện kích thích. Nàng biết rõ chuyện gì sắp xảy ra với mình.

oOo

-----HẠ MÀN----