Gần chiều tối, Diễm My cùng Hoàng An Liêm cũng tới nơi. Hóa ra, hắn muốn dẫn nàng tới quân doanh.

20 vạn binh lính xếp thành hàng, đồng loạt hô một tiếng vang như sấm: “Vương gia”

Hắn gật đầu một cái, mọi người lúc này bắt đầu chuyển sự chú ý sang nữ tử lạnh lùng đứng sau vương gia của bọn họ. Tiếng xì xầm vang lên. Cũng phải, quân doanh Hoàng quốc, nữ tử như nàng thì tới làm gì. Bọn họ nghĩ vậy cũng đâu phải không có lý vì chính nàng cũng chưa hiểu mục đích hắn dẫn mình đến đây kia mà.

Sau một hồi ăn uống cùng với nghỉ ngơi, Hoàng An Liêm kia đang vùi đầu vào đống việc quân doanh bỗng hỏi nàng: “Thấy bọn họ tập luyện như thế nào?”

Nữ tử đang được cả quân doanh bàn tán thản nhiên ăn thêm một miếng nho rồi mới trả lời: “Chiêu thức rườm rà mất thời gian, bắn cung thì cũng chẳng có tác dụng”

Liêm vương gia dừng bút: “Sao lại không có tác dụng?”

“Chiêu thức rườm rà làm gì, ta dùng một chiêu một kích đoạt mạng ngươi luôn đi cho xong. Trên chiến trường biểu diễn mấy cái rườm rà có người xem chắc? Bia bắn không hề di chuyển, bắn vào hồng tâm cũng không có tác dụng. Chiến trường khốc liệt, ai chịu đứng yên cho ngươi bắn?”

Hắn nghiền ngẫm. Cũng đúng, có thể thấy những điều đó từ nàng. Cuộc giao đấu tối qua, nàng ra chiêu nào thì cũng đều là sát chiêu, là một chiêu mất mạng cả. Nếu thân thủ hắn không nhanh nhẹn, sợ cũng không thể cùng nàng đấu tay đôi tới một canh giờ.

Không khí đang trầm lặng, hắn lại phá vỡ: “Diễm My, nàng huấn luyện đi”

đang cầm trái cây khựng lại trong giây lát rồi lại khôi phục như thường. Có trời biết, nàng mẫn cảm với hai chữ “huấn luyện” này thế nào. Huấn luyện, nó làm nàng nhớ đến thời gian huấn luyện khắc nghiệt kia. Mà nhớ đến thời gian khắc nghiệt kia, lại sẽ không tự chủ mà nhớ đến lý do mình nhận được cuộc huấn luyện này. Nhớ đến chuyện này rồi sẽ lại nhớ đến chuyện kia, cuối cùng lại nhớ đến căn biệt thự xa hoa kia rực màu lửa trong đêm đen, nhớ đến người mẹ thương yêu hét lớn bảo nàng chạy đi, nhớ tới người cha vì mình mà cả người bị lửa bao phủ, nhớ tới anh trai luôn luôn nuông chiều vì mình nghịch ngợm mà chết...

Khôi phục động tác bình thường, nàng nói: “Muốn ta huấn luyện? Ta chỉ nhận huấn luyện 500 người tinh anh nhất trong 20 vạn người này. Những người đó tuyệt đối không phải là gian tế, tuyệt đối là người trung thành”

Hắn gật đầu: “Điều này ta có thể đảm bảo”

“Còn một điều kiện nữa, 500 người này là của ta, là của Diễm My”

Cũng không ngờ, về cái điều kiện này hắn cũng cực kỳ nhanh chóng mà gật đầu đồng ý.

oOo

Trong 1 khu riêng biệt được tách riêng ra, 500 người tinh anh nhất, trung thành nhất 20 vạn người khinh thường nhìn nữ tử trước mắt.

Nàng vẫn quen cách ăn mặc cũ của mình: Đơn giản, nhưng phải nổi bật nhất. Đây là lời mà diễn viên hạng A – Thùy Diễm cũng chính là mẹ nàng dạy nàng từ lúc còn bé. Sau đó, nếu không phải là ngụy trang đi ám sát, trong đám đông, Trần Diễm My tuyệt đối là người khiến người ta vừa ngoái nhìn vừa cảm thán: Trang phục cũng bình thường như mình, tại sao lại có thể nổi bật đến thế.

Tất nhiên, một phần cũng vì nhan sắc kia mà.

Thế nên, nàng vẫn thường vận bạch y trắng toát mềm mại, búi kiểu tóc đơn giản với 1 cây trâm ngọc bích quen thuộc. Hơn nữa, tuy là cây trâm bình thường nhưng chỉ có trời biết, đất biết, nàng biết là đã tẩm kịch độc vào. Sau bao lần ám sát, Diễm My chính thức chọn vũ khí là trâm, bởi vì với một nữ nhân, đầu có cài đầy trâm thì cũng rất bình thường mà. Vừa dễ ngụy trang, hơn nữa trâm cũng rất sắc vì nàng đặt một tiệm làm riêng.