Anh…

Kim Ngọc Dung ngạc nhiên, Diệp Trường Thanh lại giục cô ta nhanh lên chút.

Sao lại như vậy được?

Chẳng lẽ không phải Diệp Trường Thanh nên tìm đủ loại lý do rồi ăn vạ để không ly hôn sao?

Là cô ta nghĩ sai rồi?

Diệp Trường Thanh thấy Kim Ngọc Dung thất thần không động không cựa, anh nói: “Đừng ngây ra nữa, nhanh lên đi. Tôi thật sự không muốn giữ quan hệ vợ chồng với cô thêm một phút nào nữa!”

Tổn thương thấu tim khiến anh chỉ muốn cắt đứt thật dứt khoát.

Ngoài cổng có vài người qua đường đi qua, ai ai cũng ném ánh mắt khác thường về phía Kim Ngọc Dung.

Kim Ngọc Dung lộ vẻ xấu hổ, giờ phút này như thể cô ta mới là người ăn vạ không chịu ly hôn, cô ta cảm giác mình đã mất hết mặt mũi rồi, giận dữ đi về phía Cục Dân chính.

Miệng còn tự giải thích cho mình: “Là tôi ly hôn với anh, anh…”

Mới nói được nửa câu đã thấy Diệp Trường Thanh đi vào Cục Dân chính rồi, cô ta vội vàng bước nhanh chân đuổi theo.

Có thỏa thuận ly hôn, hai người đều mang theo bản hộ khẩu riêng, ai nấy đều khăng khăng muốn ly hôn.

Nhân viên công tác cũng chỉ khuyên tượng trưng đôi câu, sau đó bắt đầu xử lý ly hôn.

Diệp Trường Thanh cầm được giấy chứng nhận ly hôn, bước ra khỏi Cục Dân chính.

Kim Ngọc Dung thấy Diệp Trường Thanh đi, cô ta mới đứng phía sau hô lên: “Diệp Trường Thanh, đứng lại!”

Diệp Trường Thanh vừa ly hôn, tâm trạng đang phức tạp, nghe tiếng gọi anh dừng bước, lạnh lùng nhìn Kim Ngọc Dung: “Có chuyện gì?”

Kim Ngọc Dung lắc giấy chứng nhận ly hôn trong tay: “Bây giờ chúng ta cầm cái này rồi, từ nay về sau, anh và tôi chỉ là người qua đường. Nhưng có mấy câu, tôi nhất định phải nói rõ với anh. Hết tiền, đừng tới mượn tôi, không có chuyện gì thì đừng nhờ tôi giới thiệu giúp anh. Có khó khăn gì cũng càng đứng tới cầu xin tôi, anh có xin tôi thì tôi cũng không đồng ý đâu. Tôi muốn bắt đầu cuộc sống mới!”

Dù đã ly hôn nhưng cô ta vẫn cò hơi không yên tâm, Diệp Trường Thanh không tiền, không công việc.

Cô ta luôn lo lắng Diệp Trường Thanh sẽ tìm cô ta xin sự giúp đỡ.

Nên bây giờ cô ta quyết định cảnh cáo một phen.

Cầu xin cô ta?

Diệp Trường Thanh nghe vậy tức giận: “Kim Ngọc Dung, cô đang quá tự cho mình là đúng đấy biết không! Tôi nhất định sẽ sống tốt hơn cô, tương lai có thể cô mới là người cầu xin tôi!”

Dứt lời, anh không chờ Kim Ngọc Dung nói nữa mà đi thẳng đến ven đường, nhìn xung quanh, thấy nơi xa có chiếc taxi đang đi tới thì vội vàng phất tay kêu dừng.

Hừ!

Trên mặt Kim Ngọc Dung biểu lộ sự kinh thường, một tên đàn ông thất bại đến mức phải gọi taxi để về mà lại còn bị từ chối chở.

Thế này vẫn chưa đủ mất mặt à?

Giờ còn mạnh miệng nữa.

Vừa định châm chọc vài câu thì điện thoại đột ngột rung chuông, cô ta cầm điện thoại nhìn thoáng qua, là Vương Nhất Minh gọi tới: “A lô?”

Loa điện thoại vang lên giọng của Vương Nhất Minh: “Làm xong thủ tục ly hôn chưa?”

Kim Ngọc Dung cười nói: “Yên tâm đi, xong rồi.”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói kinh ngạc của Vương Nhất Minh: "Quá tốt rồi, tin tốt đấy. Em đứng yên đấy đừng đi đâu, để tôi qua đón em, hôm nay chúng ta nhất định phải ăn mừng một bữa thật long trọng.”

Khóe môi Kim Ngọc Dung cong cong, Vương Nhất Minh muốn ăn mừng, chứng tỏ anh ta cũng xem trọng mình: “Vậy anh nhanh lên nhé, em chờ anh đấy.”

Vương Nhất Minh đáp rằng anh ta sẽ tới ngay rồi cúp điện thoại.

Diệp Trường Thanh hơi tiếc vì xe taxi trực tiếp đi thẳng nên anh chỉ đành chờ chiếc xe tiếp theo tới.

Giương mắt nhìn về nơi xa, chờ chiếc taxi tiếp theo xuất hiện nhưng khung cảnh lọt vào mắt khiến anh chấn động.

Chỉ thấy cuối tầm mắt, mười mấy chiếc xe sang trọng xếp thành đội ngũ chỉnh tề, đang đi tới.

Đặc biệt là chiếc xe đầu tiên, thiết kế xe rất mới, cảm giác vô cùng hiện đại tiên tiến, chắc chắn là một chiếc xe thể thao đắt đỏ.

Theo chiếc xe kia tới gần, anh nhận ra, là xe Koenigsegg.

Khỏi cần nghĩ cũng biết đây là xe của nhà nào đó tổ chức hôn lễ, anh không khỏi có chút thương cảm.

Ven đường, rất nhiều người đi đường cũng nhìn thấy đội xe, họ dừng bước, bàn tán xôn xao.

“Chậc chậc chậc, xe sang kìa, bình thường gặp một chiếc còn khó, ấy vậy mà nay lại thấy hẳn một đoàn.”

“Cũng không biết là đi đón ai nhỉ, đoàn xe này hoành tráng thật đấy!”

Kim Ngọc Dung nhìn thấy đoàn xe sang trọng như vậy, vẻ mặt cô ta vừa mừng vừa sợ.

Vương Nhất Minh nói sẽ tới đón cô ta nhưng cô ta không ngờ lại rình rang thế này, một đoàn xe sang trọng, khung cảnh này rất nhiều người dù có kết hôn cũng chẳng làm nổi được.

Nghe người qua đường bàn tán, cô ta thoáng chút đắc ý, thấy Diệp Trường Thanh nhìn đoàn xe sang kia không rời mắt.

Cô ta đi tới ven đường, nói với Diệp Trường Thanh đang đứng phía trước: “Họ Diệp, nhường đường!”

Diệp Trường Thanh nghe tiếng Kim Ngọc Dung, anh cả giận, làm bộ như không nghe thấy, khoanh tay trước ngực không nói lời nào, cũng không nhường đường.

Bên đường rất rộng, hai chiếc xe đi song song qua cũng không thành vấn đề.

Cũng không biết cô ta muốn nhường đường cái gì.

Kim Ngọc Dung đi tới bên cạnh Diệp Trường Thanh, nhìn thoáng qua đoàn xe sang đang thong thả đi tới, móc mỉa: “Diệp Trường Thanh, nhìn thấy chưa? Đoàn xe sang này tới để đón tôi. Anh chẳng gọi được lấy một chiếc taxi, còn tôi, nguyên đoàn xe sang tới đón. Anh so với tôi kiểu gì? Anh bảo tôi cầu xin anh, anh bảo tôi sẽ hối hận, anh đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa!”

Câu nói vừa rồi của Diệp Trường Thanh, cô ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, bây giờ có cơ hội, cô ta chẳng hề do dự lôi ra công kích.

Một loạt xe sang chậm rãi giảm tốc độ, dừng lại trước mặt hai người.

Tất cả người đi đường cùng dừng bước, nhân viên bán hàng và khách hàng ở cửa hàng hai bên đường cũng ùa ra để xem xe sang.

Đám người chỉ trỏ chiếc xe sang trọng, đủ lời bàn tán thảng thốt vang lên.

“Trời ạ, đến đón ai thế này, trông chiếc xe đầu tiên hình như đắt lắm.”

“Đây là Koenigsegg, nghe nói đắt khủng khiếp, một chiếc xe đủ xây nửa tòa nhà.”

“Xe phía sau cũng không tồi, nếu đời này kết hôn được ngồi loại xe này thì chắc phải hạnh phúc lắm.”

Kim Ngọc Dung càng thêm vui vẻ, trận này lớn quá, Vương Nhất Minh phái bao nhiêu xe như vậy tới để đón cô ta.

Ngày đầu tiên ly hôn, cô ta đã trở thành tâm điểm giữa vô vàn sự chú ý.

Đây là niềm vui bất ngờ.

Giờ khắc này, cô ta cảm thấy so với loại không ngồi nổi cả xe taxi như Diệp Trường Thanh, Vương Nhất Minh mới là lựa chọn chính xác nhất.

Ly hôn là quá đúng đắn.

Cô ta không rảnh để ý tới Diệp Trường Thanh, cô ta đi về phía Koenigsegg trong sự chấn động và hâm mộ của mọi người.

Lạch cạch, cửa xe mở ra.

Người lái xe mặc âu phục bước từ trên xe xuống.

Kim Ngọc Dung thấy người lái xe không phải Vương Nhất Minh, xem chừng Vương Nhất Minh đang ở trong căn phòng nào đó, gọi thịt gọi rượu, thắp nến chờ cô ta đến rồi.

Cô ta càng thêm mong đợi, mở cửa xe ghế phụ ra, ngồi xuống.

Thấy lái xe cứ đứng ở đó nhìn mình chằm chằm, cô ta không nhịn được thúc giục: “Mau lái xe đi! Đứng đó làm gì?”

Lái xe nhíu mày, ra vẻ áy náy nói: “Xin lỗi cô, chúng tôi không tới để đón cô.”

Gì cơ?

Kim Ngọc Dung tưởng mình vừa nghe lầm: “Anh… các anh không tới đón tôi, sao lại thế được? Đừng đùa nữa!”

Điều đầu tiên trực giác mách bảo cho cô ta là lái xe đang đùa cô ta.

Vương Nhất Minh đã đồng ý sẽ tới đón cô ta, đoàn xe cũng đã tới, thời gian cũng vừa khớp mà.

Lái xe nghiêm mặt nói: “Xin lỗi cô, thực sự chúng tôi không tới để đón cô. Người chúng tôi tới đón là đàn ông, còn cô là phụ nữ.”

Đàn ông?

Kim Ngọc Dung hơi biến sắc nhưng sau đó cô ta chợt nghĩ tới một khả năng: “Một một người đàn ông phái anh tới đón tôi nhỉ. Trò đùa của anh không hài hước chút nào, còn tiếp tục nữa thì tôi sẽ tức giận đấy!”

Lái xe đã hơi mất kiên nhẫn: “Tôi nói lại cho cô biết một lần nữa, chúng tôi không tới để đón cô. Người chúng tôi tới đón tên Diệp Trường Thanh, cô là Diệp Trường Thanh à?”