Triệu Phong Niên thấy một công đôi việc thì trên gương mặt nở một nụ cười đã lâu chưa thấy, ông ta quay lại ô tô nói với tài xế: "Đi thôi, mau về công ty!"
Tập đoàn Phong Niên. Kim Ngọc Dung đi theo thư ký vào văn phòng Chủ tịch. Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Thu Yên, cô ta ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy Triệu Thu Yên mày như lá liễu, da trắng nõn nà, dáng người bốc lửa, đẹp nhất trần đời, nhưng cũng lạnh lùng như băng. Trên người cô ấy có một thứ khí chất cao quý thánh thiện, như là nàng tiên băng vậy, không nhiễm chút bụi trần, đứng kiêu hãnh cao ngạo. Kim Ngọc Dung tự nhận mình là "Người đẹp Tổng giám đốc", cô ta cũng thường hay tự đắc bởi điều ấy. Nhưng Triệu Thu Yên trẻ hơn cô ta, giàu hơn cô ta, lại còn đẹp hơn cô ta. Lần đầu tiên cô ta có cái suy nghĩ tự thấy xấu hổ. Triệu Thu Yên thấy Kim Ngọc Dung không nói lời nào thì mở miệng nhắc nhở: "Tôi chỉ có thể cho cô chừng mười phút, nắm bắt thời gian mà thuyết trình về dự án của cô đi." Kim Ngọc Dung nhận ra mình lơ đãng thì vội vàng xin lỗi: "Rất xin lỗi Chủ tịch Triệu, tôi xin tự giới thiệu trước, tôi là..." Cô ta chưa nói hết một câu thì đột nhiên chiếc điện thoại di động trên bàn vang lên. Triệu Thu Yên cầm điện thoại di động lên, ra hiệu cho Kim Ngọc Dung im lặng, sau đó nghe máy: "Ông nội... Có gặp được bác sĩ không?" Triệu Phong Niên vốn muốn gặp mặt nói chuyện, nhưng cuối cùng ông ta vẫn không kìm được mà gọi điện thoại trước: "Yên Yên, bây giờ cháu gác lại tất cả công việc lại, có một chuyện quan trọng liên quan tới cuộc sống của cháu và sự sống chết của ông. Cháu nhất định phải làm." Triệu Thu Yên nhật ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, vội vàng đứng dậy bước ra ngoài: "Ông nội, bây giờ cháu xuống tầng, cháu đang đi thang máy, ông nói kỹ một chút ông muốn cháu làm việc gì." Triệu Phong Niên đi thẳng vào vấn đề: "Ông nhìn trúng một thằng nhóc, bây giờ nó đang độc thân, cháu mau đi gặp nó với ông một lần. Tốt nhất là đính hôn luôn." Đính hôn? Vẻ mặt Triệu Thu Yên tỏ ra kinh ngạc: "Ông nội, ông chỉ tuỳ tiện coi trọng một thằng nhóc mà lại để cho cháu đính hôn với người ta. Thế thì có cợt nhả quá không? Ông nội, ông không cần lo cho bệnh tình của ông đâu, chắc chắn sẽ có cách chữa trị. Ông cũng không cần phải lo lắng cho cháu, cháu sẽ tìm được bạn trai, mọi chuyện sẽ ổn thôi ạ." Cô ấy tưởng rằng ông nội đang sắp đặt hậu sự nên kiên nhẫn an ủi ông. Triệu Phong Niên biết rằng cháu gái hiểu lầm, nhưng đứng trước khoản tiền mười tỷ để khám bệnh mà Diệp Trường Thanh vẫn thờ ơ. Đây không phải điều một người bình thường có thể làm được, chắc chắn Diệp Trường Thanh không phải kẻ phàm tục. Mà cái chính là ông ta không muốn chết, thật ra đến cái tuổi này, cho dù chưa chết thì cũng chẳng sống được thêm mấy năm nữa. Nhưng nội bộ nhà họ Triệu có vấn đề, mấy đứa con trai đều không có năng lực quản lý tập đoàn, nhưng lại cùng có tham vọng độc chiếm tập đoàn. Nếu ông ta đi rồi, cháu gái chắc chắn không thể chống lại áp lực được, có thể Tập đoàn Phong Niên sẽ sụp đổ. Ông ta không muốn nhìn thấy cảnh đó, nên dùng giọng điệu gần như cầu xin, nói: "Cháu gái, cứ coi như là ông sắp đặt hậu sự đi. Ông nội chưa bao giờ ép buộc cháu làm chuyện gì, cháu cũng biết mắt nhìn của ông nội trước giờ luôn độc đáo. Từ khi dựng nghiệp với hai bàn tay trắng đến khi tích lũy được khối tài sản tập đoàn trị giá hàng trăm tỷ như bây giờ, từ đó đến nay ông nội chưa bao giờ đi sai hướng. Cháu hãy nghe lời ông nội lần này đi. Ông xin cháu!" Trong lòng Triệu Thu Yên khó chịu, ông nội cô ấy là người mạnh nhất, năm ấy lập nghiệp trong người ông nội không một xu dính túi, ông thà ra nhà ga bán n ước đường chứ cũng không vay mượn bạn bè người thân dù chỉ một xu. Sau đó dùng mấy trăm đồng tiền kiếm được nhờ việc bán n ước ấy làm tiền vốn, từng bước phát triển mạnh hơn. Cả đời cũng không cầu xin ai. Bây giờ ông nội lại cầu xin cô ấy. Cô ấy bỗng thấy hơi đau lòng, cắn răng đáp: "Ông nội, ông đừng nói nữa, cháu nghe ông, ông nói cháu đính hôn với ai thì cháu đính hôn với người đó." Trong văn phòng. Kim Ngọc Dung thấy Triệu Thu Yên rời đi thì choáng váng, cô ta nhờ bạn bè hẹn gặp, đợi mười ngày mới có cơ hội. Thậm chí cô ta còn chưa kịp nói lời tự giới thiệu thì người ta đã đi rồi. Thư ký của Triệu Thu Yên đi vào: "Chủ tịch Triệu có việc, mời cô quay về trước." Kim Ngọc Dung có hơi không cam lòng: "Tôi vẫn chưa kịp nói việc chính mà! Sao Chủ tịch Triệu đã đi rồi?" Thư ký nghe thấy cô ta bất mãn thì lạnh lùng nói: "Lẽ nào Chủ tịch Triệu còn phải giải thích cho cô sao? Cũng không nhìn lại xem mình là người thế nào!" Kim Ngọc Dung bị nói móc thì đỏ mặt tía tai, nhưng cô ta không dám phản bác, mặc dù người này chỉ là thư ký, nhưng người ta là thư ký của Tập đoàn Phong Niên. Một câu nói cũng có thể khiến cô ta không sống yên ổn được ở cái đất Tùng Giang này. Cô ta chỉ đành cười xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi vội quá nên nói sai. Xin hỏi một chút, khi nào tôi mới có thể gặp lại Chủ tịch Triệu lần nữa." Thư ký lạnh lùng đáp: "Hẹn lại lần nữa đi!" Lần này hẹn trước phải đợi mất mười ngày, hẹn lại lần nữa, lại phải đợi thêm mười ngày. Trong lòng Kim Ngọc Dung bất mãn nhưng cô ta không dám thể hiện ra ngoài, đành miễn cưỡng nhếch miệng cười: "Vậy tôi sẽ hẹn lại, làm phiền rồi, hẹn gặp lại." Kim Ngọc Dung nói xong thì nhanh chóng rời đi. Thôn Sa Tỉnh. Diệp Trường Thanh nhìn thôn nhỏ đã xa cách ba năm, tâm trạng phức tạp. Gặp mấy người thân quen, anh muốn chào hỏi mà người ta lại né tránh như gặp ôn thần. Thôn này vẫn là thôn cũ, người dân vẫn là những người thân quen. Anh lại cảm thấy như mình đã thành kẻ khác loài trong mắt người khác. Gặp lại người quen anh cũng không chủ động chào hỏi, buồn bực đi về nhà. Khi anh đi đến cửa nhà thì ngẩn cả người. Đây có phải là nhà mình không? Cửa chính đổ nát, các loại đồ dùng trong nhà vỡ vụn đầy trên nền sân. Mỗi lần về nhà anh thường rửa tay dưới vòi nước, bây giờ cái vòi đó đã biến dạng, ao nước cũng bị đập vỡ, mảnh xi măng vương vãi khắp nơi. Cứ như có kẻ cướp vào căn nhà này vậy. Nhưng chỉ có ba mẹ và con gái là không thấy bóng dáng đâu. Trái tim Diệp Trường Thanh đập thình thịch, anh hô to một tiếng: "Mẹ, ba, có nhà không?" Két... Cửa mở ra, hai ông bà tóc hoa râm đi ra, thấy Diệp Trường Thanh thì hưng phấn đón tiếp: "Con trai, cuối cùng con cũng về rồi." Diệp Trường Thanh nhìn thấy hai ông bà thì lập tức sửng sốt. Lúc ra đi, ba mẹ vẫn còn mái tóc đen, nhưng bây giờ... Tóc ba đã bạc trắng, tóc mẹ thì đã trắng nửa mái đầu. Hai ông bà như đã già thêm mười tuổi. Diệp Trường Thanh thấy vậy thì trong lòng áy náy, quỳ phịch xuống đất: "Ba, mẹ, con trai bất hiếu, khiến ba mẹ phải lo lắng." Lưu Ngọc Lan vội vàng đưa tay kéo lên: "Quỳ xuống làm gì, mau đứng dậy đi. Quay về là được rồi, ba năm nay vất vả cho con rồi, con nhìn xem con gầy đến mức nào kìa, đói bụng không, mẹ đi nấu cơm, đi giã mỳ cho con." Diệp Trường Thanh giữ mẹ lại: "Mẹ, con không đói bụng, Linh Linh đâu ạ, có phải đang ngủ không?" Vẻ mặt Lưu Ngọc Lan hơi thay đổi, bà ấp a ấp úng: "Con trai, con vừa mới ra, không nên làm việc bốc đồng. Cậu của Linh Linh đã đưa con bé đi rồi." Diệp Thuận sửa lại: "Cái gì mà đưa đi chứ, là cướp đi mới đúng. Kim Hữu Hâm dẫn mười mấy người đến đánh đập một trận rồi cướp Linh Linh đi. Lúc đi còn nói nếu con không làm thủ tục ly hôn thì không được gặp Linh Linh." Diệp Trường Thanh nghe vậy thì nắm chặt nắm đấm: "Khinh người quá đáng!" Diệp Thuận thở dài: "Con không biết đâu, hai năm nay Kim Ngọc Dung đến nhà tù không gặp được con, cứ thỉnh thoảng lại đến nhà gây chuyện, nói là ngày nào còn chưa ly hôn thì không để cho ba mẹ sống yên ổn ngày đó. Con nhìn xem nhà mình bị đập thành ra gì kìa, haiz, đúng là tạo nghiệp mà!" Diệp Trường Thanh nghe vậy ánh mắt như phun lửa: "Để con đi tìm bọn họ." Lưu Ngọc Lan ở bên cạnh nói: "Con trai, tuyệt đối đừng xúc động, con mới ra ngoài không thể gây chuyện nữa được." Diệp Trường Thanh không muốn khiến mẹ lo lắng nên đổi cách nói khác: "Mẹ, con chỉ muốn đi đón Linh Linh về, mẹ yên tâm, con đã ký đơn ly hôn rồi. Sẽ không xảy ra xung đột gì với họ đâu." Lưu Ngọc Lan nghe thấy đã ly hôn thì thở dài: "Ly hôn cũng tốt, vậy thì mau đi đón con bé về đi." Diệp Trường Thanh đồng ý rồi bước nhanh ra ngoài. Sau khi Diệp Trường Thanh rời đi, Lưu Ngọc Lan vẫn còn hơi lo lắng: "Vừa nãy Trường Thanh bận rộn quét dọn vệ sinh không nói câu nào. Tôi có hơi lo lắng, con trai chúng ta nặng tình quá, thằng bé ngồi tù thay Kim Ngọc Dung, cuối cùng lại ly hôn. Tôi sợ nó không chịu nổi, không vượt qua được trở ngại này." Diệp Thuận thở dài: "Tôi cũng lo, nếu có thể tìm một đối tượng cho nó để chuyển hướng chú ý của nó thì có lẽ sẽ tốt hơn. Mấy ngày nữa bà đi tìm bà mối nói thử xem có thể giới thiệu một đối tượng được không." Hai người đang nói chuyện thì có một chiếc ô tô sang trọng đỗ trước cửa. Triệu Thu Yên dìu Triệu Phong Niên xuống xe, đi tới cửa: "Xin hỏi đây có phải là nhà của thần y Diệp, Diệp Trường Thanh không ạ?" Diệp Thuận nghe vậy thì ù ù cạc cạc: "Con trai của tôi tên là Diệp Trường Thanh nhưng thằng bé không phải thần y." Triệu Phong Niên biết đã tìm đúng chỗ bèn kể lại chuyện Diệp Trường Thanh đã ly hôn rồi ông ta muốn gả cháu gái mình cho Diệp Trường Thanh. Vợ chồng Diệp Thuận đang lo lắng không biết làm cách nào để xoa dịu nỗi buồn của con trai mình, gần như là vừa đúng lúc, nhất là nhìn dáng vẻ của Triệu Thu Yên thì họ lại càng ưng hơn. Chỉ là chuyện này quá đỗi đẹp đẽ, Diệp Thuận cảm thấy có hơi không chân thực nên hỏi nguyên do. Nghe thấy Triệu Phong Niên nói con trai đã cứu ông ta một mạng, Diệp Thuận mới hết lo: "Chuyện này thì chúng tôi đồng ý, mấy ngày nữa có thể sắp xếp cuộc gặp gỡ cho hai đứa gặp nhau một lần trò chuyện một chút. Còn có thành hay không thì còn phải xem ý muốn của hai đứa nó nữa." Triệu Phong Niên gấp gáp muốn được cứu mạng nên đâu thể kiên nhẫn chờ đợi: "Chuyện tốt nên làm sớm không nên chậm trễ. Ngày mai con trai ông ly hôn, tôi bảo Thu Yên tới cửa Cục Dân chính chờ, con trai ông làm thủ tục ly hôn xong vừa đi ra khỏi Cục Dân chính là có thể bảo Thu Yên đi kết hôn luôn."