*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đôi mắt to tròn của nàng chăm chú nhìn hắn: “Thiên Ấn chân nhân, ta giải được rồi, ngài đừng giận nữa.”

Khi nàng nói câu này, đôi đồng tử lấp lánh ánh sáng. Hàn Thủy Thạch chậm rãi cắn chặt răng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng: “Ừ.”

Khi ấy, tất cả những gì hắn có thể nói, chỉ là một chữ này mà thôi.

Thế nhưng Vấn Thủy đã rất vui vẻ rồi. Lúc này nàng mới phát hiện ra móng vuốt đau, sau rồi cả thân mình đều đau đớn. Nàng kêu oai oái đi tìm Linh Cương: “Linh Cương chủ nhân mau giúp ta giảm đau một chút…”

Mấy người ở đó nhất loạt quay ra nhìn Hàn Thủy Thạch. Bọn họ đều hiểu rõ, muốn một con linh thú trong khoảng thời gian ngắn như vậy giải được thừng trói thú, gần như là chuyện không thể.

Nhưng mà Vấn Thủy vẫn làm được.

Buổi tối, Hàn Thủy Thạch đi vào cái ổ bằng gỗ của Vấn Thủy. Vấn Thủy đang nằm trên đệm lông vũ mặc kệ sự đời, bốn vó chổng lên trời, móng vuốt đắp thuốc. Đến gần nàng, có thể gửi thấy mùi hương bạc hà mát lạnh thoang thoảng.

Hàn Thủy Thạch nằm xuống bên cạnh nàng. Nàng hơi đảo mắt, cái đuôi biếng nhác khe khẽ đung đưa, coi như là hoan nghênh hắn tới.

Hàn Thủy Thạch nghiêng người, bỗng nhiên ôm nàng vào lòng. Vấn Thủy gác mõm lên vai hắn, đang chuẩn bị ngủ, Hàn Thủy Thạch đột nhiên gọi: “Vấn Thủy.”

Thanh âm rất nhỏ. Vấn Thủy liền nghếch mũi đến bên tai hắn, cũng nhỏ giọng đáp: “Vâng?”

Hàn Thủy Thạch dường như đã hạ quyết tâm, hỏi: “Ngươi thấy ta thế nào?”

Vấn Thủy nghĩ nghĩ, đột nhiên cúi đầu, trợn mắt nhìn hắn. Sau đó lại ngẩng đầu lên, từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc. Sau rồi lại nghiêng mõm, mắt liếc về phía hắn. Cuối cùng kết luận: “Chính là dùng hai con mắt như vậy để thấy đó.”

“…” Hàn Thủy Thạch không còn gì để nói.

Hắn chỉ muốn giơ chân đạp con chó đần độn này một phát dính tường.

Vấn Thủy dù sao cũng đã mệt mỏi cả ngày, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi, còn ngáy lên khe khẽ.

Hàn Thủy Thạch vỗ về bộ lông dài của nàng. Ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu qua khung cửa, rải lên người nàng hai quầng sáng trắng như màu sữa.

Bởi vì đâu mà sau khi cười xong, giận xong, tất cả chỉ còn lại tĩnh lặng cùng ôn nhu?

***

Ngày hôm sau, Thiên Lê đã có thể rời giường đi lại.

Phần da thịt bị bỏng của nàng thoạt nhìn trông vẫn vô cùng kinh dị, nhưng nguyên thần đã hồi phục khá tốt. Mấy ngày này vì chữa thương cho nàng, Hàn Thủy Thạch luôn luôn tìm cách vơ vét dược liệu từ khắp mọi nơi. Linh Cương và Xuyên Đoạn cũng không nhàn rỗi, vì luyện đan chế dược, đều hao tốn một lượng linh sa khổng lồ.

Thế nhưng khi Thiên Lê trông thấy dung mạo của chính mình soi bóng dưới nước, vẫn nhịn không được mà dùng tay bưng kín mặt.

Nàng không gào khóc kêu la, chỉ lặng lẽ ngồi xuống, nước mắt tràn qua từng kẽ ngón tay.

Mấy người Thiên Sương đứng ở phía sau Thiên Lê, không ai có thể mở miệng an ủi nàng. Thật giống như chẳng ai có thể bố thí cho nàng chút lòng thương hại.

Thiên Lê khóc một trận, xong lại yên lặng mà lau khô nước mắt, nói: “Ta chiếm phòng của đại sư huynh quá lâu rồi, hiện tại nếu đã có thể rời giường, vẫn là nên dọn ra khỏi đây thì hơn.”

“Cũng tốt,” Thiên Sương đáp.

Ngay trong ngày hôm đó, mọi người xây cho nàng một cái động phủ mới ở chính vị trí bên cạnh vườn thuốc trước kia Linh Cương từng đề cập. Thiên Lê chính thức dọn ra ngoài.

Hàn Thủy Thạch đột nhiên phát hiện ra, ngủ ở trong ổ Vấn Thủy lâu như vậy, kỳ thực hắn cũng chẳng cảm thấy có gì bất tiện cả.

***

Vấn Thủy ở Vạn Thú Cốc, công việc thu phí bảo hộ khá là xuôi chèo mát mái – những chuyện khác khoan hẵng bàn, chỉ tính riêng việc có Thao Thiết ở đây thôi, ai mà dám trễ nải cơ chứ? Những đồ vật được giao nộp có linh sa, trái sữa, cỏ nuôi súc vật, còn có các loại bí tạ pháp bảo gì đó chuyên dùng cho thú vật.

Mấy đứa Hỗn Độn cũng mặc kệ nàng, phí thu xong chỉ để đống trước mặt Vấn Thủy, rồi cứ thế bỏ đi luôn.

Vấn Thủy đành phải chậm rãi thu đồ lại.

Trong những thứ này có rất nhiều mặt hàng không thể để được lâu. Thậm chí kể cả có thể để lâu, cũng phải lưu thông đi chứ? Bán lại cho Câu lạc bộ Tọa Kỵ thật ra là cũng là một lựa chọn không tồi, nhưng có mấy đồ vật rất hữu dụng mà bán lại không được giá. Dù sao Câu lạc bộ Tọa Kỵ cũng vẫn phải kiếm tiền mà. Nàng nghĩ nghĩ một hồi, bắt đầu tính đến việc tự mình mở một cửa hàng ở Vạn Thú Cốc.

Những kẻ kia chắc chắn không có ai muốn tính toán sổ sách. Vấn Thủy thực sự chẳng còn biện pháp nào khác, đành phải tìm một thần thú chịu khó học hỏi, đề cử làm chưởng quầy.

Khỉ Cử Phụ(1) có chút thông minh, có thể làm được phép trừ từ tám mươi đổ xuống. Vấn Thủy chưa nghĩ ra cách giải quyết nào tốt hơn, trước mắt đành phải dùng tạm cách của Tranh – nếu quá tám mươi thì bán hai lần vậy…

Tính sai cũng không quan trọng lắm, đừng có tính thiếu là được, dù sao các con thú khác cũng chả biết tính lại đâu.

Thế là Vạn Thú Cốc đã có một cửa hàng riêng của chính mình, chuyên về các loại phương diện ăn, mặc, ở, đi lại dành cho thú vật, so với Câu lạc bộ Tọa Kỵ thì giá cả cạnh tranh hơn một chút.

Bởi vì hiện tại những đồ vật có thể bán cũng không nhiều, hơn nữa lại chỉ lưu hành nội bộ trong Vạn Thú Cốc, trước mắt Thượng Dương Tông cũng không ý kiến ý cò gì cả.

Linh sa cống nạp vào Vạn Thú Cốc cũng càng ngày càng nhiều. Vấn Thủy trừ đi chi phí cần thiết sử dụng hàng ngày, phát hiện vẫn còn dư lại không ít.

Thế là nàng khai quật mấy mảnh rừng núi xung quanh, thuê thêm vài con linh thú trồng trái sữa và cỏ nuôi súc vật. Ở thế giới này, sở dĩ giống thú sống tốt hơn các tu sĩ là bởi đồ ăn của chúng dồi dào sung túc hơn.

Chỉ cần chúng nó khống chế được bản thân, không dùng linh lực bừa bãi loạn xạ, thì có thể nói là lượng linh lực tiêu hao hàng ngày của linh thú vô cùng ít. Hơn nữa ngay cả khi không có linh lực, các loại thú vẫn còn có thể chạy bằng thể lực.

Cho nên, đối với thú vật, đồ ăn chính là quan trọng nhất.

Dù sao thì trong phí bảo hộ cũng có cả hạt giống trái sữa và cỏ nuôi súc vật, chỉ cần gieo trồng trong rừng là ổn rồi. Cũng chẳng cần phải bỏ công bỏ sức trông nom gì nhiều lắm, chỉ cần bọn nó cẩn thận không dẫm chết cây non khi giải quyết nỗi buồn nơi núi rừng là được…

Hôm nay, Vấn Thủy vừa mới đi vào Vạn Thú Cốc đã phải trợn tròn hai mắt. Ngày hôm qua lúc rời đi nàng vẫn để chìa khóa lại bên trong, vốn tưởng sáng nay Hỗn Độn, Thao Thiết hoặc Tranh có thể đến mở cổng sớm.

Hỗn Độn vừa nghe thấy lời nàng, liền vỗ vỗ cánh: “Đồ đệ, ngày nào con cũng tới đây, chúng ta còn mang chìa khóa làm gì.”

Hay lắm. Cổng lớn của Vạn Thú Cốc tổng cộng có bốn cái chìa khóa, ba vị Cốc chủ đại nhân trước nay chưa từng rớ đến cái nào.

Vấn Thủy tức giận: “Thế giờ ba người tự nghĩ cách mà mở cổng đi!”

Ba con thượng cổ hung thú ở ngoài cổng đi qua đi lại, Thao Thiết hỏi: “Hỗn Độn, hay là tìm Trảm Phong tới mở cổng?”

Hỗn Độn nói: “Cái loại cấm chế Trảm Phong có thể mở, ta cần làm quái gì chứ?”

Thao Thiết vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tranh, Tranh nói: “Đừng nhìn ta. Cái loại cấm chế Văn Đàn có thể mở, ta cần làm quái gì chứ?” Nó chính là tọa kỵ của Văn Đàn lão tổ.

Hỗn Độn và Tranh cùng nhìn Thao Thiết, Thao Thiết dậm dậm chân: “Ai da, lúc trước cho người thiết kế cấm chế, ta đã nói ngoài chìa khóa ra, cấm chế mà có thể mở bằng bất cứ thứ gì khác, ta đều không cần.”

…Thế là cổng lớn của Vạn Thú Cốc cuối cùng là vào không được, bởi vì… Quân sư đã quên mang chìa khóa.

Mấy trăm đầu thú ngồi xổm ngoài cổng, chăm chú nhìn Vấn Thủy.

Vấn Thủy nổi giận – thời điểm mấu chốt, vẫn là chỉ có Thiên Ấn chân nhân là đáng tin cậy!!

Nàng gọi một tiếng, Hàn Thủy Thạch tới liền ngay lập tức. Thao Thiết giơ ngón tay cái biểu dương: “Quả nhiên không hổ là muội tử của ta, triệu tập một tay đạo tu dễ dàng không khác gì gọi chó.”

Hàn Thủy Thạch lăm lăm ngọn lửa cực âm trên tay, nó vèo một cái trốn sau Vấn Thủy. Hàn Thủy Thạch cũng biết không cần phải so đo với loại thú vật ngu xuẩn này, đứng trước cổng Vạn Thú Cốc nhìn kỹ một hồi.

Vấn Thủy hỏi: “Thiên Ấn chân nhân, có thể mở được không?”

Hàn Thủy Thạch trầm ngâm: “Rất khó, cấm chế này là một loại pháp chú đặc thù, nếu cố mở mà không có chìa khóa, nó sẽ tự bốc lửa đả thương kẻ xâm nhập.”

Vấn Thủy có chút sụp đổ: “Thế phải làm sao bây giờ.”

Hàn Thủy Thạch nói: “Để ta suy nghĩ.”

Một lúc sau, hắn nói: “Cấm chế này chỉ có thể dỡ bỏ từ trong ra thôi. Muốn đi vào cũng không phải là không thể.”

Vấn Thủy hưng phấn: “Thật tốt quá! Ta biết Thiên Ấn chân nhân nhất định làm được mà!”

Hàn Thủy Thạch giải thích: “Dùng Thổ Mộc Hình Hài Chú hóa xương cốt thành bụi đất, đi vào tầng cấm chế đầu tiên. Tầng thứ hai là mộc, vẫn tiếp tục dùng Thổ Mộc Hình Hài Chú, chuyển thân thành mộc để tiến đến tầng thứ ba. Sau cùng là hóa thân thể thành sắt đá để đi qua tầng kim này.”

Hỗn Độn khó hiểu nói: “Thế không phải là cần một thổ tu, một mộc tu, lại còn cả một kim tu nữa sao? Nhưng mà ba người làm sao có thể đồng thời đi qua được?”

Hàn Thủy Thạch liếc nó một cái, Hỗn Độn chợt tỉnh ngộ: “Thằng nhãi Trảm Phong này, quả nhiên là có thể dễ dàng đi vào không trở ngại! Thượng Dương Tông cư nhiên lại nhúng tay vào chuyện này, thật là đê tiện!”

Hàn Thủy Thạch tiếp tục nhìn Hỗn Độn, nó đã liên lạc với Trảm Phong: “Chìa khóa quên mang theo, lại đây mở cổng cho ta! Không không, không phải cổng nhà, cổng Vạn Thú Cốc… Vờ vịt, ngươi lại còn vờ vịt với ta! Hàn Thủy Thạch nói ngươi mở được!!”

Không bao lâu sau Trảm Phong đã đến. Thấy Hàn Thủy Thạch, hai người đều thoáng gật đầu, xem như đã chào hỏi qua.

Hỗn Độn tiến lên nói: “Cấm chế này chỉ có thể dỡ từ trong ra ngoài. Chìa khóa bên trong, chúng ta không vào được, ngươi nhanh cái chân lên.”

Trảm Phong nói: “Cấm chế này là do mấy đại trưởng lão trong Thượng Dương Tông tự mình thiết kế, sư tổ của ta còn tham gia kết trận, muốn giải được thật sự không dễ chút nào!”

Hỗn Độn thản nhiên hỏi: “Bên ngoài không phải còn một thằng đạo tu đang đứng đấy sao?”

Hàn Thủy Thạch: “…”

Trảm Phong liếc qua Hàn Thủy Thạch một cái, tức giận mắng: “Tự bản thân ngươi quên con mẹ nó mang chìa khóa, sồn sồn thế là đủ rồi đấy!” Cư nhiên lại dám gọi cả đạo tu duy nhất với kiếm tuy duy nhị hắn đến đây sửa khóa!!

Dứt lời xoay người, dùng Thổ Mộc Hình Hài Chú hóa thổ, quả nhiên là có thể dễ dàng qua tầng thứ nhất, biến mất trước tầm mắt của cả người lẫn thú. Không bao lâu sau, đã nghe tiếng hắn ở bên trong nói: “Tránh ra hết đi, ta chuẩn bị bắt đầu loại bỏ tầng cấm chế tận cùng trong này. Hàn Thủy Thạch, nếu không được thì ngươi hỗ trợ một chút.”

Mấy trăm đầu thú rầm rầm lùi xa mấy trượng. Hàn Thủy Thạch: “…”

Trảm Phong không nghe thấy tiếng ai đáp lời, lại hỏi: “Hàn Thủy Thạch? Ngươi mẹ nó không phải là đi rồi chứ?”

Hàn Thủy Thạch nói: “Ngươi thật sự không thể tiến thêm hai bước, lấy chìa khóa bên trong, mở cửa ra, giao lại chìa khóa cho chúng nó sao?”

Trảm Phong: “…”

***

Thật vất mới mở được cổng ra. Vấn Thủy hằn học treo chìa khóa lên cổ ba vị Cốc chủ đại nhân. Đến khi tất cả xong xuôi thì sắc trời đã không còn sáng nữa.

Hàn Thủy Thạch vẫn luôn ở đó. Vấn Thủy gọi hắn: “Thiên Ấn chân nhân, chúng ta về nhà thôi.”

Nàng khuỵu chân xuống thấp, chờ hắn cưỡi lên.

Thế nhưng Hàn Thủy Thạch lại chậm rãi bước về phía trước. Vấn Thủy đi theo hắn. Ánh hoàng hôn nhu mỹ mà ấm áp, đồng cỏ trải dài vô tận.

Đến lúc xung quanh không còn một bóng người, hắn đột nhiên nói: “Vấn Thủy, đi cùng ta một chút.”

Vấn Thủy không hiểu: “Ta vẫn đang đi mà.”

Hàn Thủy Thạch nói: “Hóa thành hình người, đi cùng ta một chút.”

Vấn Thủy đáp ứng một tiếng.

Nàng hóa hình, lấy thêm một bộ váy lụa màu trắng từ ba lô phủ lên quanh người. Vấn Thủy buộc y phục lại, gió chạng vạng thổi nhẹ nhàng, vén mái tóc dài chấm đất của nàng lên, vẽ thành một đường cong như mực phía sau dáng người yểu điệu. Vạt áo nàng tung bay, kiều diễm hơn cả tiên nữ giáng trần.

Hàn Thủy Thạch cúi người, giúp nàng quấn đai lưng quanh hông. Khi đó, ánh tà dương xẹt qua sườn mặt của hắn, khiến cho những đường nét nganh ngạnh bỗng chốc trở nên hòa dịu hơn.

Vấn Thủy giơ tay sờ sờ mặt hắn, cúi đầu, dùng chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi hắn. Động tác của Hàn Thủy Thạch bỗng dưng dần dần chậm lại, thật lâu thật lâu.

Mặt trời rực đỏ từ từ ngả mình xuống phía tây. Hàn Thủy Thạch nói: “Phía đông có biển, để ta dẫn ngươi đi.”

Vấn Thủy lập tức vui sướng đến phát điên: “Được nha được nha, ta vẫn chưa thấy biển bao giờ.”

Hàn Thủy Thạch chậm rãi cầm tay nàng. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kia đan vào năm ngón tay của hắn, độ ấm từ đầu ngón tay dần dần khuếch tán, dung nhập vào từng huyết mạch. Hắn nói: “Đi thôi, ta đưa ngươi đi xem.”

Vấn Thủy để mặc hắn nắm tay mình. Nam nhân bên người một thân y phục màu đen, hơi thở quen thuộc mà an ổn. Nàng muốn vẫy đuôi, mới phát hiện hiện tại mình không có đuôi. Thế là nàng lắc lắc bàn tay Hàn Thủy Thạch đang nắm, một mùi hương thơm ngọt phảng phất trong gió chiều: “Thiên Ấn chân nhân, ta vui lắm.”

Hàn Thủy Thạch không nhìn nàng, đôi môi khẽ động, thật lâu sau mới nói: “Ta cũng vậy.”

Tên đạo tu gặp thần giết thần, làm điên đảo chúng sinh kia, đã hơi hơi đỏ mặt dưới chạng vạng nắng chiều.

Biển có đẹp đến đâu, cũng chẳng còn quan trọng nữa. Tất cả may mắn của kiếp này, chính là được sóng vai bên nàng.

Một đường hướng đông, quả nhiên là có biển.

Mặt trời hoàng hôn vẫn chưa chìm hẳn, treo mình thành một quả cầu đỏ lựng phía trên mặt biển biếc xanh. Vấn Thủy tung tăng chạy nhảy bên bờ cát vàng nhàn nhạt trải dài tít tắp: “Gâu gâu gâu gâu!”

Hàn Thủy Thạch chậm rãi đi phía sau nàng. Dấu chân hai người trải dài thành hàng, gió biển thổi ngang, trong giây lát đã phai nhòa trên cát.

Vấn Thủy ở trên bờ cát chạy loạn một hồi, rốt cuộc nhịn không được, lại hóa về nguyên hình. Một con chó lông dài giống như một luồng lưu quang sáng trắng vọt vào lòng biển. Vừa lúc sóng biển đánh úp lại, nàng tránh không kịp, ngã chổng vó dưới bọt sóng vỡ òa.

May mà dù sao Vấn Thủy cũng là linh thú. Nàng nhanh chóng bò dậy, duỗi mõm, đớp lại bọt sóng từng phát từng phát một.

Hàn Thủy Thạch có vẻ rất quen thuộc với vùng biển này, chẳng mấy chốc đã tìm được một tảng đá ngầm màu đỏ sậm, uốn gối ngồi xuống.

Vấn Thủy đuổi theo hải triều, nhìn từ xa trông chẳng khác gì một quả bóng trắng nho nhỏ. Có một con chim biển bay quanh đỉnh đầu nàng, dường như cảm thấy thứ này quá nặng, cũng không lao xuống dưới ngậm lên.

Nàng chơi đùa đến ướt sũng cả người, sau đó đột nhiên nhớ tới Hàn Thủy Thạch, vội vàng ngước lên nhìn ngó xung quanh.

Không gian lúc ấy, nửa bên xám trắng, nửa bên đỏ vàng. Ánh tà dương tràn lên người Hàn Thủy Thạch, hắn giống như xế chiều chạng vạng, tựa hồ có thể tan biến vào ánh hoàng hôn bất cứ lúc nào.

Vấn Thủy vội vã chạy về phía hắn. Hàn Thủy Thạch ôm gối, ánh mắt xuyên qua nắng chiều nồng đượm, không biết đang ngóng trông về phía nơi nao.

Vấn Thủy vừa chạy vừa vẩy lông: “Thiên Ấn chân nhân, sao ngài không xuống chơi vậy?”

Hàn Thủy Thạch giơ tay ngăn lại bọt nước toán loạn bay từ phía nàng: “Vấn Thủy, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Vâng.” Vấn Thủy nhanh nhẹn chạy đến phía dưới tảng đá ngầm, đoan đoan chính chính ngồi xuống đối diện hắn, y hệt mỗi lần nghe hắn giảng kinh luận đạo trong dĩ vãng.

Hàn Thủy Thạch chỉ xuống chỗ trống bên cạnh mình: “Lên đây đi.”

Vấn Thủy đáp ứng một tiếng, vội vàng nhảy lên, những giọt nước lăn dài trên người, ba chữ “Ngài nói đi” viết rõ ràng trên mặt. Hàn Thủy Thạch nhìn xuống mõm nàng, nghĩ nghĩ một hồi, vẫn là nói: “Biến thành hình người trước đã!”

“Được.” Vấn Thủy đáp ứng một tiếng, vội vã biến về hình người, mặc thêm váy áo đầy đủ rồi mới ngồi xuống đối diện hắn.

Hàn Thủy Thạch hỏi: “Vấn Thủy, nàng có thích ta không?” Vấn Thủy dùng sức gật đầu, Hàn Thủy Thạch lại hỏi: “Nàng hiểu được ta đang nói gì không?”

Vấn Thủy nhìn hắn, vẻ mặt lanh lợi tinh khôn: “Tất nhiên hiểu nha.”

Hàn Thủy Thạch hỏi: “Vậy nàng có thích Linh Cương không?”

Vấn Thủy lại dùng sức gật đầu. Hàn Thủy Thạch: “…”

Hắn nghĩ một lát, kiên nhẫn giải thích: “Ý ta muốn hỏi là, nếu nàng chỉ có thể thích một người, phải chọn một người nàng thích nhất trong số tất cả mọi người, thì đó là ai?”

Vấn Thủy trả lời không chút do dự: “Thiên Ấn chân nhân!”

Hàn Thủy Thạch nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, trong đáy mắt phản chiếu vạn dặm bờ cát, cảnh biển vô bờ, mát lạnh đến vô cùng. Hắn nói: “Vấn Thủy, ta cũng thích nàng.” Vấn Thủy nghiêng đầu, Hàn Thủy Thạch lại nói: “Ta cũng thích nàng nhất.”

Vấn Thủy nói: “Mới không phải.” Hàn Thủy Thạch nhướng mày, nàng lý sự: “Chỉ bởi vì ta ăn nhiều linh sa một chút, ngài liền đem ta tặng cho người khác. Thiên Sương chân nhân cũng ăn, sao ngài không tặng ông ấy đi?”

Hàn Thủy Thạch cạn lời.

Nói nàng ngốc nhưng nàng thực ra rất khôn, còn biết lôi cả chuyện cũ ra kể lể!

Hắn nói: “Chuyện đấy là có nguyên nhân, ta có thể giải thích, nhưng mà… Ta nghĩ là nàng sẽ không hiểu lắm.” Vấn Thủy nói: “Vậy ngài nói đơn giản một chút nha.”

Hàn Thủy Thạch nghĩ nghĩ, cuối cùng nói thực sự đơn giản: “Bởi vì ông ấy có tặng cũng không ai thèm.”

“A! Hóa ra là như thế!” Vấn Thủy quả nhiên bừng tỉnh đại ngộ, sau đó liền vui vẻ vô cùng: “Vậy tặng ta đi, dù sao ta cũng có người thèm.”

Đôi mắt kia, dù là vui sướng hay buồn tủi, cũng đều thuần túy như vậy. Hàn Thủy Thạch nắm lấy tay nàng, nói: “Vấn Thủy, ta muốn cùng nàng ở bên nhau.”

Vấn Thủy dùng sức gật đầu: “Ta và ngài ở bên nhau.”

Cánh tay của Hàn Thủy Thạch dùng lực một chút, Vấn Thủy bất giác chúi người về phía trước, trực tiếp ngã vào lòng hắn. Hắn ôm chặt lấy eo nàng, tất thảy khát vọng chồng chất trong lòng, tất thảy mê chướng cùng hoang mang không thể gỡ bỏ suốt ngần ấy năm, hiện giờ đều đang ở trong lồng ngực hắn.

Hắn hôn lên thái dương của nàng, biết rằng có một số chuyện nàng không hiểu, nhẹ giọng hỏi: “Nàng có biết đạo lữ là gì không?”

Vấn Thủy tự tin đáp: “Biết. Đạo lữ chính là nữ tu muốn tìm chim…”

Hàn Thủy Thạch nhanh tay che miệng nàng lại trước khi chính mình nổi cơn tam bành: “Không phải!”

“Ẳng?” Vấn Thủy không hiểu lắm, sư phụ đã nói như vậy mà.

Hàn Thủy Thạch hít sâu một hơi, nói: “Đạo lữ chính là một đôi tu sĩ có hảo cảm với nhau, vĩnh viễn ở bên nhau, cùng tu hành cùng sinh hoạt.”

Vấn Thủy nghiêng đầu, hỏi: “Không cần…”

Hàn Thủy Thạch lập tức chặn họng nàng: “Không cần!”

Vấn Thủy cắn cắn đầu ngón trỏ, nghĩ ngợi vẩn vơ. Hàn Thủy Thạch lại hỏi: “Nàng có nguyện ý ở cạnh bên ta, vĩnh viễn không rời xa, cùng tu hành cùng sinh hoạt?”

Vấn Thủy trịnh trọng gật gật đầu: “Ta nguyện ý, vĩnh viễn ở bên Thiên Ấn chân nhân.”

Hàn Thủy Thạch lấy từ trong ngực ra một đôi vòng đeo bắp tay màu trắng: “Đây là vòng tay làm từ xương cá tỳ bà, một cho nữ một cho nam. Bởi vì sinh ra từ cùng một cơ thể nên có thể cảm ứng lẫn nhau. Bây giờ chiếc vòng nữ này cho nàng, nhớ phải luôn mang bên mình, không được đánh mất.”

“Được.” Vấn Thủy duỗi ra cánh tay thon dài trắng trẻo, để hắn đeo vòng lên cho mình.

Vầng mặt trời tròn đỏ cuối cùng cũng đằm mình xuống đường chân trời, sóng biển vẫn quấn quít ôm hôn bờ cát. Hàn Thủy Thạch ôm nàng trong ngực mình: “Ta đã ở chỗ này, nhìn biển một trăm sáu mươi hai năm.”

Sau mỗi lần đắm mình trong máu tươi hoặc điên cuồng phóng túng, hắn đều sẽ trở lại nơi này.

Bàng hoàng, cô độc, lạc lõng giữa đại dương này. Một trăm sáu mươi hai năm, không có hi vọng và tương lai.

Cho tới tận khi nàng đến cùng Thiên Ấn.

Vấn Thủy đếm đầu ngón tay, nghiêm túc nói: “Là một trăm sáu mươi hai năm ba tháng lẻ bốn ngày. Vào ngày mùng ba tháng sáu sau khi Thiên Ấn chân nhân rời đi hai mươi tư năm, cái vòng cổ ngài làm cho ta hỏng mất. Ta đã nghĩ, nhất định phải tu luyện thật mau, đi lên đó tìm ngài. Ngài nhất định sẽ làm cho ta một cái vòng cổ khác.”

Trong khoảnh khắc này, nụ cười của nàng, đủ để hòa tan hết tất thảy giết chóc cùng bi ai lắng đọng trong suốt hơn một trăm năm qua.

Mãi đến khi bóng tối nuốt chửng hoàng hôn, Hàn Thủy Thạch vẫn còn đang ôm chặt nàng trong lòng. Những điều hắn nói hôm nay, cũng không rõ nàng hiểu được bao nhiêu. Nhưng hắn không vội, có thể từ từ dạy nàng dần dần cũng được.

Vấn Thủy vẫn còn thích ra bờ biển chơi, nhưng Hàn Thủy Thạch không có vẻ gì là muốn rời đi cả. Nàng liền ngoan ngoãn bất động để mặc hắn ôm. Không biết tại sao, hắn một mình ngồi ở đây, trông lại có vẻ đáng thương vô cùng.

Hai người vẫn lặng lẽ ngồi ôm nhau, cho đến tận khi từ lòng sóng biển sinh ra trăng sáng, Hàn Thủy Thạch mới nói: “Trở về thôi. Chuyện hôm nay trước mắt đừng kể cho những người khác.”

Vấn Thủy gật đầu: “Vâng.”

Hàn Thủy Thạch nghĩ nghĩ một chút, vẫn là giải thích với nàng: “Chỗ này nguy cơ tứ phía, xưa nay ta lại gây thù chuốc oán khắp mọi nơi. Nếu chuyện này lộ ra, nàng sẽ gặp nguy hiểm.”

Vấn Thủy để hắn nắm tay mình trở về, nhẹ nhàng đá lăn hòn đá nhỏ dưới chân: “Được! Ta nghe Thiên Ấn chân nhân!”

***

Khi hai người tới cổng động phủ, Vấn Thủy đã biến trở về nguyên hình của mình. Một người một chó vừa mới vào cửa, Hàn Thủy Thạch ngẩn ra – nơi này đã nhiều thêm một người.

Vẫn là người quen. Nữ đệ tử của Vỗ Dương chân nhân, Tử Tô.

Trước kia, mỗi khi Hàn Thủy Thạch không có cách nào áp chế dục niệm, đều sẽ dây dưa cùng nàng. Hàn Thủy Thạch nhướng mày: “Sao cô lại ở chỗ này?”

Thiên Sương chân nhân ở phía sau lên tiếng: “Sau khi Vỗ Dương chân nhân qua đời, Tử Tô luôn chỉ một thân một mình không nơi nương tựa. Hôm nay nàng ấy tìm tới đây, về sau chính là người của chúng ta. Vi sư đang định thu nhận nàng làm đệ tử.”

Hàn Thủy Thạch quay đầu lại, thoáng nhìn Vấn Thủy. Vấn Thủy căn bản là không có để tâm về phía này. Nàng đang gọi với sang chỗ Linh Cương: “Linh Cương chủ nhân! Không cần lấy khăn lông tới đâu, ta vẩy lông là được rồi!!”

Không lau lông lau chân, còn lâu Linh Cương mới cho nàng vào cửa.

Phía bên kia Linh Cương cũng đang vội vàng chạy tới: “Ta tới ngay đây, không được vẩy lông!”

Hàn Thủy Thạch ra hiệu cho Thiên Sương đứng tránh sang một bên, hỏi: “Sư phụ, người đây là có ý gì?”

Thiên Sương chân nhân nói: “Đứa nhỏ này không tồi, huống chi nó và con cũng coi như là có quen biết nhau.”

Hàn Thủy Thạch nhíu mày: “Nhưng như vậy không có nghĩa là con sẽ nguyện ý trở thành đồng môn với cô ta!”

Thiên Sương thở dài: “Thiên Lê đối với con… Con cũng biết rồi đó. Nếu có Tử Tô ở đây, nó tận mắt thấy được, có lẽ sẽ hết hi vọng.”

Mặt Hàn Thủy Thạch bắt đầu xanh mét – muội ấy hết hi vọng, quay đầu lại còn một gia hỏa khác chắc cũng hết hi vọng! Hắn nói: “Không, sư phụ.”

Thiên Sương có chút bất ngờ, hắn không nghĩ Hàn Thủy Thạch lại có ý kiến với chuyện này, kiên nhẫn giải thích: “Tử Tô đơn độc một mình vốn đã gian nan, nàng ấy cũng không biết luyện sa luyện đan, ngày thường cuộc sống vất vả thế nào chắc con cũng rõ. Dù sao cũng là đệ tử của Vỗ Dương, nếu không phải thực sự có khó khăn, sao lại có thể cùng con làm chuyện trơ trẽn như vậy được? Trước kia nàng vẫn một mình, Thượng Dương Tông và Cửu Thượng Cung cũng chẳng để trong mắt, không đến mức khó xử. Nhưng mà hôm nay nàng đã quy phục ta, nếu ta không để ý tới, ngày sau Thượng Dương Tông và Cửu Thượng Cung chưa chắc sẽ dung nàng! Con nghĩ kỹ đi, thật sự muốn đuổi nàng ấy đi sao?”

Hàn Thủy Thạch quay đầu nhìn Tử Tô, Tử Tô cũng đang nhìn hắn. Nàng cũng không cho rằng Hàn Thủy Thạch sẽ cự tuyệt mình, còn hơi hơi mỉm cười.

Hàn Thủy Thạch cau mày, phía bên kia Tử Tô đã tới trêu đùa Vấn Thủy: “Đây là tọa kỵ của mọi người sao? Đáng yêu quá.” Nàng duỗi tay sờ sờ chiếc tai nhọn của Vấn Thủy. Vấn Thủy vẫy vẫy đuôi với nàng, sốt ruột gọi: “Linh Cương chủ nhân! Ta thật sự muốn vẩy lông lắm rồi!!”

Linh Cương lao tới như bay, đang định dùng chiếc khăn lông lớn lau mình cho nàng, đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Để ta đi.”

“Cái gì?” Hắn đang sửng sốt, đã thấy Hàn Thủy Thạch nhận lấy khăn lông, tỉ mỉ lau qua từ đầu tới đuôi – thực sự là từ đầu tới đuôi giúp Vấn Thủy, sau đó lại lau sạch bốn chân của nàng, rồi mới thả cho nàng vào trong.

Linh Cương mang cơm tối lên cho Vấn Thủy, Vấn Thủy ngoe nguẩy cái đuôi to, bắt đầu ăn cơm. Nàng vừa ăn vừa ngẩng đầu lên, thấy mọi người bắt đầu ngồi xuống. Tử Tô rất tự nhiên an tọa ngay cạnh Hàn Thủy Thạch.

Vấn Thủy nhìn chằm chằm Tử Tô. Cũng nhìn chằm chằm Tử Tô như nàng, còn có Thiên Lê.

Từ lúc Hàn Thủy Thạch vừa bước chân vào cửa, Thiên Lê đã cảm thấy ánh mắt Tử Tô nhìn Hàn Thủy Thạch có chút khác thường. Nữ nhân chính là giống loài mẫn cảm nhất, lúc này nàng nhìn hai người, đã có thể chắc chắn giữa họ nhất định có gì đó.

Thiên Lê cũng là theo thói quen mà ngồi xuống bên kia của Hàn Thủy Thạch, hai nữ nhân âm thầm đánh giá lẫn nhau.

Cả nhà cùng nhau ăn linh sa. Thực ra linh sa cũng có thể hấp thu trực tiếp, nhưng ăn trước rồi để nguyên thần từ từ hấp thu sau thì sẽ dễ dàng hơn. Nó là tu vi được thôi hóa thành một nguồn linh khí cực kỳ nồng hậu, không phải thực chất, đương nhiên cũng không có hương vị.

Linh Cương chia phần linh sa rồi đưa lên bàn cho mọi người. Hàn Thủy Thạch mới vừa đứng lên, cả Thiên Lê và Tử Tô đã đồng thời lấy một phần, Thiên Lê nói: “Sư huynh…”

Tử Tô cũng nhanh tay đặt một phần linh sa trước mặt hắn. Hàn Thủy Thạch liếc mắt nhìn Vấn Thủy, cảm giác như bị đặt trên lò lửa.

Tự hắn với lấy một phần linh sa cho mình: “Ta có tay.”

Hai nữ nhân cũng không xấu hổ, lại cắm cúi ăn.

Vấn Thủy ăn xong bữa tối trước mọi người, trở về cái ổ của mình, đem sổ sách ở cửa hàng của Vạn Thú Cốc ra xem xét. Cử Phụ chỉ biết làm phép trừ trong vòng tám mươi đổ xuống, rất nhiều món phải chia thành vài lần tính. Nàng muốn tính toán lại một lần nữa cho cẩn thận.

Nàng hóa thành thân người, mặc vào một bộ váy áo tơ lụa màu đen, cắn bút lông ngỗng.

Bên ngoài cả nhà vẫn đang dùng bữa, đột nhiên nàng đi từ ổ xuống, cầm sổ sách chạy đến trước mặt Hàn Thủy Thạch: “Thiên Ấn chân nhân, cái này tính như thế nào vậy?”

Hàn Thủy Thạch vừa ăn linh sa vừa nhìn lướt quyển sổ, chậm rãi giảng giải cho nàng nên tính toán thế nào. Nàng nghe hiểu, phấn chấn vô cùng, lại vội vã chạy lên trên ổ.

Xung quanh, tất cả đã kinh ngạc đến ngây người. Cái thìa trong tay Ôn Đồ trực tiếp rớt trên mặt đất.

Vừa rồi…… Là ai vậy?!

Thiên Sương đột nhiên đứng lên, cơ hồ run rẩy mà kêu một tiếng: “Không Thanh?”
(1) Khỉ Cử Phụ: Một con quái vật trong truyền thuyết Trung Quốc, sống ở trên núi Sùng Ngô. Khỉ Cử Phụ thông minh lanh lợi, bề ngoài trông giống một con vượn hay gãi đầu, thích ném đá lung tung, khoái đùa giỡn người qua đường và các loài thú khác. Có nhiều giả thiết cho rằng nhân vật Tôn Ngộ Không trong tác phẩm “Tây du ký” của tác giả Ngô Thừa Ân cũng được xây dựng dựa trên hình tượng con khỉ này.