Sắc trời dần tối, bỗng văng vẳng một tiếng khóc truyền đến từ nơi xa. Trúc Vấn Thủy vừa ngẩng đầu lên, Hàn Thủy Thạch đã ra khỏi động phủ. Nàng liền lẽo đẽo theo sau lưng hắn.

Hàn Thủy Thạch nhìn nàng một cái, nhíu mày, đột nhiên gọi: “Lại đây.”

Trúc Vấn Thủy lập tức phe phẩy đuôi nhào tới.

Sau đó, Hàn Thủy Thạch làm một chuyện nàng không thể tưởng tượng được – hắn duỗi dài chân, rồi ngồi luôn lên lưng nàng! Vấn Thủy liền cảm thấy rất không được tự nhiên. Trước kia Thiên Ấn chân nhân dạy dỗ nàng, cho nàng ăn uống, đều là những chuyện rất đỗi bình thường. Nhưng cưỡi nàng, thì đây vẫn là lần đầu tiên.

Hàn Thủy Thạch chỉ đạo: “Chạy đến chỗ cột sáng kia đi!”

Vấn Thủy đáp ứng một tiếng. Dù sao nàng cũng thuộc về một chủng tộc có ưu thế, dù chưa học được Ngự Phong Thuật thì tốc độ vẫn vô cùng khả quan. Lúc này, nàng cắm đầu ra sức chạy với tốc lực cao nhất, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng gió vù vù.

Hàn Thủy Thạch nhìn chằm chằm phía trước, đối với tốc độ di chuyển của nàng có vẻ cũng thấy vừa lòng. Vấn Thủy tuy chỉ là một con chó lưu lạc đầu đường, nhưng được chính hắn đọc kinh giáo hóa trăm năm, trí lực sớm đã tốt hơn những con thú cùng loại không biết bao nhiêu lần.

Tốc độ cơ bản trước mắt đã không tồi, chỉ cần dạy dỗ huấn luyện thêm một thời gian, hoàn toàn có thể trở thành một tọa kỵ xuất sắc. Ở nơi này, sử dụng bất cứ loại thuật pháp gì cũng đều cần đến linh lực. Phi hành bên ngoài, thời gian càng dài, linh lực càng tiêu hao dữ dội. Có một linh thú bên cạnh cũng là một lựa chọn đáng cân nhắc.

Chỉ có điều, nhu cầu hấp thụ linh sa của linh thú cũng vô cùng lớn, bởi vậy nên dùng linh thú đi du hành cũng là một chuyện cực kỳ xa xỉ.

Hơn nữa, linh thú cơ bản đều không có năng lực tấn công. Thời khắc chủ nhân đang tối mắt tối mũi đánh nhau, chẳng nhẽ còn phải bảo vệ linh thú của mình không bị thiêu chết lấy sa?

Bởi vậy chuyện chăn nuôi một con tọa kỵ, đối với những tu sĩ bình thường quả thực là điều không tưởng.

Chỉ trong giây lát, cột sáng đã gần ngay trước mắt họ.

Hàn Thủy Thạch xoay người nhảy xuống, chân còn chưa tiếp đất, kiếm đã phóng ra. Trúc Vấn Thủy lúc này mới nhìn rõ, ở giữa cột sáng là một màn sương đen quay cuồng, hay nói đúng hơn là một đống thân ảnh màu đen không ngừng giương nanh múa vuốt.

Rất nhiều tu sĩ đang vây quanh chém chém giết giết nơi đây. Thỉnh thoảng lại có người đem thiêu những con sương đen bị giết để lấy linh sa. Ở khu vực này, chẳng mấy chốc đã có tới cả trăm tu sĩ. Thế nhưng bốn phía vẫn không ngừng có thêm người lũ lượt đổ về.

Thân ảnh của Hàn Thủy Thạch đã sớm bị nhấn chìm trong ánh sáng của vô số loại pháp bảo xung quanh.

Vấn Thủy cũng theo lên cắn cắn những bóng đen kia. Khả năng tấn công của mấy hắc ảnh này có vẻ vô cùng yếu ớt, hơn nữa số tu sĩ lại quá đông. Đa phần là còn chưa kịp hóa hình thành công, chúng đã bị vùi giập trong đao quang kiếm ảnh. Trải qua một trận hỏa thiêu, lại biến thành một nắm tro màu xanh lục.

Vấn Thủy cũng không nhụt chí, cắn được một phát thì tính một phát. Cứ như vậy cho đến tận khi trăng lên giữa trời, cột sáng nhạt màu đi, đám sương đen không còn tràn ra nữa, các tu sĩ mới chậm rãi tản về.

Vấn Thủy tổng cộng cắn được hai phát, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên phía sau có một ánh kiếm phi đến. Nàng cả kinh lăn một vòng, thanh kiếm đã chém đứt của nàng một nhúm lông đuôi.

Vấn Thủy quay đầu lại, nhìn thấy một tu sĩ mắt lộ ra hung quang đang cúi đầu nhặt con sương đen nàng vừa mới cắn chết lên, cất vào túi pháp bảo đeo bên hông của mình.

Vấn Thủy nhe răng, muốn sủa, nhưng lại không dám. Tu sĩ kia giương mắt lên đánh giá nàng, rồi lại nhìn trái nhìn phải. Loại linh thú này vốn không có bất cứ giá trị vũ lực nào, vừa nhìn đã biết là tọa kỵ của ai đó nuôi.

Ở trong tình thế này mà vẫn còn nuôi được tọa kỵ, hẳn là người không dễ chọc.

Hắn lại nhìn thêm một vòng nữa, thấy không ai chú ý về phía này mới quay đầu ra mỉm cười, giơ thi thể màu đen kia lên hỏi Vấn Thủy: “Của ngươi à?”

Vấn Thủy nghiêng nghiêng đầu: “Phải.” Tu sĩ trước mặt ném cái xác xuống mặt đất, cười nói: “Vừa rồi là ta không biết, ngươi đến lấy đi.” Phàm là linh thú được dưỡng thành tọa kỵ, tốc độ chạy đều rất nhanh. Gắng gượng đuổi bắt chắc chắn không phải cách tốt. Nếu muốn giết, hẳn là cần chút kỹ xảo. Mà linh thú bị người ta sở hữu, đều có chung một điểm đặc thù – ngốc.

Vấn Thủy nhìn hắn, lại nhìn nhìn thi thể sương đen, sủa lên một tiếng: “Ẳng.”

Sau đó xoay người đến lấy.

Tu sĩ xuất kiếm như gió, chém về phía cái đầu chó của nàng. Vấn Thủy bỗng cảm thấy trên cổ đau xót, theo bản năng nhảy lên phía trước. Linh kiếm chưa kịp chém đứt cổ nàng, nhưng cũng để lại một vệt rạch dài.

Cái người này, sao lại hư như vậy chứ! Vấn Thủy cổ chảy đầy máu, vừa đau vừa tức nhưng lại không thể làm gì. Mùi huyết tinh xộc ra, các tu sĩ đều quay đầu nhìn về hướng họ.

Từng đôi mắt kia, đều như ác quỷ đạp mộ chui lên.

Vấn Thủy tức khắc cảm thấy sợ hãi. Đám người này quá đông, mà Hàn Thủy Thạch thì lại nhìn không thấy bóng. Trong những người này, còn có mấy kẻ khe khẽ liếm môi. Vấn Thủy hoảng hốt sủa lên một tiếng, quay mình bỏ trốn mất dạng.

Sẽ không có ai cố chấp đuổi theo một con tọa kỵ, mỗi chút linh lực trong cơ thể bây giờ đều vô cùng trân quý. Nhưng cuồng nhiệt cùng dục vọng bị máu tươi khơi mào, giờ phút này lại không cách nào bình ổn được.

“Aaaa!” Trong đám người, đột nhiên vang lên một tiếng kêu tê tâm liệt phế – có kẻ đang sống sờ sờ bỗng bị chặt bỏ một chân. Những tu sĩ xung quanh cũng ngay lập tức nhào lên, xé cổ hắn, uống máu hắn.

Hàn Thủy Thạch đứng bên ngoài nhìn những kẻ kia. Phía chân trời hiện giờ là một vầng trăng nhuốm máu, tỏa ra một thứ ánh sáng quỷ dị có màu đỏ sậm.

Dưới ánh trăng đó, hắn dường như không cầm chắc nổi cả thanh kiếm của chính mình. Thiên Ấn… A, Thiên Ấn. Cái tên này, mơ hồ như đã quá xa xôi. Từ bên trong lồng ngực, có một ngọn lửa bùng lên, thiêu đốt huyết mạch của hắn.

Hắn tóm lấy một nữ tu bên cạnh, nói đơn giản: “Hai mươi linh sa, một đêm.”

Nữ tu ánh mắt mê ly, ánh trăng cùng huyết tinh cũng đang thiêu đốt hồn thức của nàng. Nàng nhấp nhấp đôi môi đỏ đắn căng mọng: “Giúp ta luyện linh đan đi, ta biết ngươi có thể.”

Hàn Thủy Thạch không nói thêm nữa, tay phải hơi hơi dùng sức, cơ hồ hung tợn mà đem nàng kéo vào ngực mình.

Cột sáng kia đã biến mất hoàn toàn, chỉ để lại một vầng trăng đỏ như màu máu.

Không còn sương đen tràn ra nữa, mùi huyết tinh lại càng trở nên nồng đượm. Những tu sĩ với đôi mắt đỏ đục ngầu kia, không có ai không từng là những kẻ xuất sắc trong giới tu chân(1).

Bọn họ phần lớn xuất thân từ danh môn chính phái, có đại đức cao tăng, có cả tông sư danh thợ. Bọn họ tu thành chính quả, “đắc đạo phi thăng”, để lại cho sư môn cùng những kẻ tới sau vô hạn kính ngưỡng cùng mơ mộng.

Hàn Thủy Thạch ôm nữ tu kia bỏ đi. Trong ngực hắn là đồ đệ của Vỗ Dương chân nhân. Hắn cùng Vỗ Dương chân nhân vốn là bằng hữu, nhưng từ tháng trước thì đã không phải nữa rồi.

Tháng trước, chính nữ nhân này đã kéo thi thể của Vỗ Dương chân nhân ra, để hắn đốt thành linh sa.

Chuyện cũ kinh khiếp đã qua, hà cớ gì phải cố để trong lòng mãi chứ?

***

Ngày hôm sau, Hàn Thủy Thạch trở lại động phủ. Hắn đưa tay day day hai bên thái dương đang nổi phập phồng. Sau một đêm phóng túng, cái cảm giác bạo ngược này lại càng bỏ đi không nổi.

Đúng lúc này, trong gió thổi đến một tia huyết tinh. Hắn quay đầu, thấy đằng sau tảng đá lộ ra một đoạn đuôi màu trắng.

À, là con chó kia. Hắn vòng ra phía sau, thấy Trúc Vấn Thủy đang quỳ rạp trên mặt đất, máu trên cổ đã ngừng chảy từ lúc nào. Có lẽ là tại ánh sáng ban ngày quá chói, nàng dùng một chân trước che lại đôi mắt, ngủ ngon lành.

Loại thú này chính là không bao giờ biết để ý đến cái đuôi. Nàng trốn ở sau tảng đá này, nhìn không thấy người ta, liền đinh ninh rằng người ta cũng không nhìn thấy nàng.

Hàn Thủy Thạch giơ tay bắt lấy hai chân sau của nàng, một đường kéo vào động phủ như kéo một con chó chết, sau đó thả ngay ở cửa. Mà nàng vẫn ngủ li bì, đến cái mí mắt cũng không động đậy.

Lúc Vấn Thủy tỉnh dậy, Hàn Thủy Thạch đang luyện đan.

Vấn Thủy biết mình ngủ quên, có chút ngượng ngùng. Chỉ có điều, ánh trăng nơi này thật sự kỳ quái, càng chiếu xuống lại càng khiến người ta buồn ngủ.

Nàng lấy hai chân trước dùng sức dụi dụi mắt, rồi lại mở cuốn “Ngự Phong Thuật” ra, tỏ vẻ chăm chú học hành, nhưng lại âm thầm lén lút đánh giá Hàn Thủy Thạch.

Hàn Thủy Thạch ngồi ở bên cạnh lò luyện đan, nhưng không dùng quạt thổi lửa. Hắn không phải luyện đan sư chuyên nghiệp, không thể đủ tinh chuẩn để khống chế độ lớn nhỏ của ngọn lửa. Mà nơi này tài nguyên khan hiếm, hắn cũng không thể nếm thử hết lần này đến lần khác để tự mình tích lũy kinh nghiệm.

Điều duy nhất Hàn Thủy Thạch có thể làm là dùng nguyên thần để cảm nhận hỏa lực của lò luyện đan. Chuyện này vô cùng hao tổn linh lực, nhưng không còn cách nào khác.

Phòng luyện đan rất nóng. Bộ quần áo mỏng manh trên người hắn ướt sũng mồ hôi, tưởng như dán chặt lên cơ thể cường tráng rắn chắc kia. Từ nơi này có thể thấy, hình bóng của hắn và Thiên Ấn quả thực có chút khác nhau.

Thiên Ấn lúc trước, tuy cũng có thân hình cao lớn nhưng vốn xuất thân danh môn, ăn uống sinh hoạt luôn luôn đủ đầy nên là làn da trắng nõn, trên người luôn mang theo vẻ nho nhã phong độ của kẻ trí thức. Mà hiện tại, hắn lại trông như một chiến binh đã kinh qua hàng trăm trận đánh.

Hơn một trăm năm, một thanh kiếm mỏng đã bị mài thành khoái đao, cái cảm giác này thực sự khó lòng giải thích.

Vấn Thủy thực ra cũng không suy nghĩ gì nhiều. Nàng phe phẩy xõa tung cái đuôi to, cũng biết luyện đan là thời điểm không nên quấy rầy. Chỉ là, trong tầm mắt giờ đã có một khuôn mặt quen thuộc gần bên, nàng liền cảm thấy thực kiên định, thực thỏa mãn.

Nàng lại tiếp tục cúi đầu xem cuốn “Ngự Phong Thuật”. Hiện tại, nàng đã nhận được hết mặt chữ, nhưng đọc được và hiểu được lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hiểu được và tinh thông lại còn xa nhau hơn nữa.

Hàn Thủy Thạch biết nàng đã tỉnh, hắn cần luyện thêm hai viên đan dược cho nàng. Trí thực của linh thú vốn vô cùng thấp. Nếu không có linh đan trợ giúp, một quyển “Ngự Phong Thuật”, nàng có thể học đến một hai năm.

Năng lực tự bảo vệ của thứ này quá yếu, mà điểm hữu dụng duy nhất hiện giờ chỉ có thể là dùng thay đi bộ. Với tình hình trước mắt của hắn… quả thực là không dễ nuôi.

Hai viên đan dược cũng không khó luyện. Hắn dùng nguyên thần cảm ứng, lại dùng tu vi thôi hóa lò lửa, chẳng mấy chốc đã luyện xong.

Hắn đem đan tới ném xuống chậu cơm của nàng, đồng thời vạch lông ra xem vết thương trên cổ. Thấy miệng vết rách đã cầm máu, cũng chẳng đề cập đến chuyện đưa nàng đi hỏi đại phu nữa.

Nơi này đại phu cực kỳ khan hiếm, tự nhiên là cũng có giá vô cùng. Các tu sĩ không ai dám tùy tiện đi chữa bệnh, đối với vết thương của mình cơ bản đều là nằm chờ tự khỏi. Dù sao cũng đã phi thăng hết rồi, mạng đều lớn cả.

Bản thân Hàn Thủy Thạch cũng hiểu chút ít y lý, đủ để tay làm hàm nhai. Thế nhưng bây giờ từ tâm cũng chẳng còn nữa, nói gì đến chuyện thực hành y đạo. Nghĩ vậy nên hắn nhất quyết không làm nghề y, thà chọn cầm kiếm cầm đao chứ không chịu thành y giả.

Vấn Thủy ngậm hai viên đan dược, ngẩng đầu lên liền thấy Hàn Thủy Thạch đổ ra một chén cát xanh, tay phải đưa lên trên tường vẽ vẽ. Bức tường trong đan thất lập tức tách ra làm đôi, mở ra một gian nhà ở khác bên trong.

Thấy nàng nhanh nhẹn vẫy đuôi chạy tới, Hàn Thủy Thạch cau mày: “Cút.”

Hắn không thực sự tức giận, nhưng nàng cũng không dám tiến lên nữa, chỉ có thể ở bên ngoài lén lút dòm vào trong ấy. Làm sao khác được bây giờ? Chó mà, mười con thì có đến chín không khống chế nổi tính hiếu kỳ của mình.

Bên trong phòng vậy mà lại có một nam nhân, chân tay bị khóa chặt bằng dây xích!!

Nam nhân này khá cao lớn, áo quần trên người hắn rách tả tơi, không ít chỗ lộ ra những vết sẹo đan vào nhau chằng chịt. Vấn Thủy trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy Hàn Thủy Thạch đem linh sa trong tay đút cho kẻ kia ăn từng chút, từng chút một.

Nam nhân nọ vẫn gắt gao ngậm chặt miệng, cắn răng cương quyết không ăn. Hàn Thủy Thạch đành phải dùng thìa cạy miệng, ép hắn ăn cho bằng được.

Vấn Thủy vẫn trừng trừng nhìn vào bên trong, chăm chú xem nam tử kia đến quên luôn cả chớp mắt. Hàn Thủy Thạch cho người này ăn hết bát linh sa rồi mới rời đi. Vừa quay đầu lại, hắn liền trông thấy một đôi mắt chó mở to hơn cả mắt trâu!

Thấy hắn căm tức nhìn mình, Vấn Thủy tức thì nghiêm trang cúi đầu, nghiêm túc lật xem “Ngự Phong Thuật”.

Hàn Thủy Thạch cho nam nhân bị trói trong mật thất ăn uống xong xuôi mới lấy linh sa ra đổ non nửa chậu cơm của Vấn Thủy. Linh sa và linh đan cũng tựa như không khí cùng dưỡng khí vậy. Linh đan là để cấp cứu cho những tu sĩ bị suy nhược, còn những người bình thường thì đều dùng linh sa cả.

Vấn Thủy vừa ăn, vừa dùng đầu óc không mấy linh hoạt của mình để mà cố hình dung lại, sau đó đột nhiên kiềm chế không được mà ẳng to lên một tiếng. Aaaa… nàng đã nhớ ra nam nhân kia là ai rồi!! (Mỗi khi quá kích động nàng đều sủa bằng tiếng chó!)

Đó chẳng phải Thiên Sương, sư phụ của Thiên Ấn chân nhân sao?

Chỉ có điều, bây giờ hắn không hề có chút tu vi nào nữa. Đúng vậy, hắn đã mất hết tu vi, hơi thở thoi thóp, lại còn khăng khăng cự tuyệt không chịu ăn linh sa vào. Chẳng khác nào một phàm nhân.
(1) Tu chân: Tu đạo để cầu phi thăng.