Nguyệt Cừ không dám tiến lên, nhưng cũng không dám khoanh tay đứng nhìn. Nguyệt Trì tuy rằng chỉ là một đệ tử của hắn, nhưng trong số tất cả môn nhân đệ tử đã phi thăng của Cửu Thượng Cung, cũng chỉ có mình hắn là kiếm tu. Có thể nói, Nguyệt Trì chính là trụ cột của Cửu Thượng Cung.

Nguyệt Cừ nhìn về phía Thiên Sương: “Thiên Sương chân nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Cửu Thượng Cung chúng ta cùng quý phái hôm nay thật sự không chết không dừng sao?”

Thiên Sương không nói gì, hắn cũng đang do dự.

Cửu Thượng Cung tuyệt không sẽ trơ mắt đứng nhìn Hàn Thủy Thạch giết chết Nguyệt Trì. Cho dù là cá chết lưới rách(1), bọn họ có liều cả Cửu Thượng Cung, cũng nhất định sẽ tru sát Hàn Thủy Thạch.

Mà bên cạnh còn có Thượng Dương Tông đang bàng quan đứng nhìn.

Hắn trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói: “Hàn Thủy Thạch, dừng tay.”

Nguyệt Cừ rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu gọi: “Nguyệt Trì, có hiểu lầm gì mọi người cùng đối mặt giải thích. Đều là đạo hữu, liều chết tranh chấp cũng cần phải có nguyên nhân.”

Nguyệt Trì lùi lại mấy bước, giơ tay lau đi máu trên khóe miệng.

Hàn Thủy Thạch vẫn chưa thu khí, lúc Nguyệt Trì đứng ở phía trước môn nhân Cửu Thượng Cung, hai bên vẫn đối đầu với nhau. Thiên Lê cũng được mấy người Chúc Dao đỡ về phía đó.

Phía bên kia Nguyệt Cừ thấp giọng hỏi Nguyệt Trì, hiển nhiên cũng phần nào hiểu được chuyện phát sinh. Không bao lâu, hắn lại qua bên đó, mời Thiên Sương lánh sang một chỗ khác nói chuyện riêng.

Vấn Thủy bên kia còn đang mải mê cắn Cửu Vĩ Hồ. Cửu Vĩ Hồ tức giận đến cực điểm, bộ lông trắng trẻo xinh đẹp sớm đã bị nàng cào cho tả tơi rách nát. Cuối cùng vẫn là Nguyệt Trì huýt sáo một cái, nó mới hậm hực trở về.

Vấn Thủy vẫn còn hung hăng sủa ô ô, Chúc Dao đành phải gọi nàng về, cho nàng hai trái sữa, nàng mới cắm đầu gặm trong yên lặng.

Không bao lâu sau, Thiên Sương chân nhân cuối cùng cũng nói chuyện xong với Nguyệt Cừ. Cả hai người đều không muốn nhiều lời, Nguyệt Cừ cùng môn nhân đệ tử nhanh chóng rút lui. Những kẻ vây xem vừa thấy không còn kịch gì hay để hóng hớt nữa, cũng chậm rãi tản đi.

Nguyệt Trì vẫn đề phòng Hàn Thủy Thạch lại hạ sát chiêu, một mình đứng lại phía sau, mãi đến khi đồng môn đã vãn hết mới xoay người. Đột nhiên Thiên Lê lại lao tới, lưỡi kiếm sắc bén trong lồng ngực đâm ra.

Nàng tuy đã trọng thương, nhưng thứ nhất là Vấn Thủy vừa truyền cho nàng không ít linh lực, thứ hai là Linh Cương đã bước đầu giúp nàng trị liệu ngoại thương. Trong khi mọi người đều đang thả lỏng phòng bị, nàng giận dữ xuất kích, trực tiếp vọt tới bên người Nguyệt Trì.

Nguyệt Trì vốn là vẫn luôn đề phòng Hàn Thủy Thạch ra tay, mặc dù quanh người không còn ánh sáng màu vàng nữa, nhưng luồng kình khí thuần dương để bảo vệ cơ thể vẫn chưa thu về. Thiên Lê dùng hết tốc lực xông đến, chỉ trong nháy mắt, kim quang như lửa lập tức thiêu cháy vạt áo nàng.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Thiên Lê đã hóa thành một quả cầu lửa!

“Thiên Lê!” Thiên Sương hô to một tiếng. Hàn Thủy Thạch vội vã tiến lên, trong nháy mắt chuyển ngọn lửa cực dương về lại cực âm, lấy lửa cực âm triệt tiêu luồng kình khí thuần dương trên người nàng.

Thiên Lê lúc này mới cảm giác đau, cái đau có thể đốt con người ta ra thành tro bụi.

Nàng kêu gào thảm thiết, ra sức giãy giụa. Hàn Thủy Thạch nỗ lực ngăn nàng vùng vẫy, nhưng hai cánh tay vững trãi như núi cao của hắn lúc này đây cũng đang run rẩy. Hắn liên tục nghịch chuyển âm dương trong thời gian ngắn, buộc nguyên thần phải gồng lên gánh chịu sức ép cực hạn.

Chỉ có điều, hắn không thể để lộ ra bất cứ dấu hiệu suy nhược nào, nếu không Cửu Thượng Cung và cả Thượng Dương Tông nhìn chằm chằm đã lâu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế này để diệt trừ hắn.

Nguyệt Trì đứng trước mặt hắn một lúc, nói: “Chuyện này không thể trách ta được.”

Nói xong cũng chỉ nhìn thoáng qua Thiên Lê cả người đã cháy đen, sau đó liền xoay gót rời đi.

Những tu sĩ đứng xung quanh không có một ai dám nói chuyện, chỉ có Hỗn Độn nhân cơ hội này lấy truy thanh cốt ra chào hàng khắp nơi, một trăm lượng linh sa một tấm hình…

Thiên Sương cũng không muốn nhiều lời nữa, trực tiếp đưa Thiên Lê về động phủ. Sau khi mọi người đã đi được một lát, Hàn Thủy Thạch mới vô lực ngã gục trên mặt đất. Xuyên Đoạn hoảng hốt đỡ lấy hắn: “Sư huynh?”

Hàn Thủy Thạch hiện giờ một câu cũng chẳng thể nói nên lời, thân thể thoáng chốc nóng như lửa, thoáng chốc lại lạnh như băng.

Thiên Sương đã đưa Thiên Lê đến phòng ngủ của Hàn Thủy Thạch, thế nên Xuyên Đoạn chỉ có thể đưa hắn về phòng ngủ của chính mình. Linh Cương vẫn còn đang bận rộn chẩn trị cho Thiên Lê, nhất thời không ai lo lắng được cho hắn.

Vấn Thủy canh giữ bên người Hàn Thủy Thạch, ô ô vài tiếng, chỉ biết lặp đi lặp lại pháp chú mộc tu trị ngoại thương Dương Chi Cam Lộ Chú, tuy rằng cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng.

Hàn Thủy Thạch hơi hơi giơ tay, lửa nóng đầu ngón tay chạm tới móng vuốt của nàng.

“Vấn Thủy,” hắn lẩm bẩm.

“Ưm?” Vấn Thủy với đầu sang, Hàn Thủy Thạch liền ôm nàng vào trong ngực. Lồng ngực hắn cũng thoáng lạnh thoáng nóng, nhưng Vấn Thủy không hề giãy giụa gì, chỉ lẳng lặng gác mõm trên vai hắn.

Thỉnh thoảng, nàng lại dùng chóp mũi lạnh lẽo chạm vào mặt hắn, thế nhưng Hàn Thủy Thạch vẫn luôn bất tỉnh nhân sự, thậm chí đến nửa câu nói mớ cũng không nghe thấy.

Không biết qua bao lâu, nàng rốt cuộc cũng nghe được thanh âm của hắn vang lên khe khẽ: “Nước.”

“Ẳng!” Vấn Thủy bò dậy từ bên người Hàn Thủy Thạch, đi giúp hắn rót nước. Nhưng nàng mang móng vuốt chó, loay hoay mãi mà không làm ăn được gì. Cuối cùng, nàng hóa thành hình người. Nàng không có quần áo, chỉ đành tiện tay kéo màn lụa màu trắng bên cạnh xuống quấn quanh thân thể.

Nàng mang nước đến nơi, Hàn Thủy Thạch mở to mắt, chỉ thấy giai nhân trước mặt làn da trắng mịn màng như tuyết, mái tóc buông dài chấm đất. Một lớp màn lụa mỏng manh không che được dáng người lả lướt, xương quai xanh hoàn mỹ, cùng đôi chân thẳng tắp thon dài của nàng.

Nàng trông như nữ thần tuyết vực, mỗi đường nét đều trơn tru ưu mỹ, một vẻ đẹp trời ban.

Hàn Thủy Thạch ngồi dậy trên giường, trong một khắc hoàn toàn quên mất nguyên thần đang bị băng hỏa dày vò đau đớn. Hắn phảng phất như đang quay về năm đó, bên chiếc hồ nhỏ dưới Tiểu Yêu Phong.

Hắn vẫn một tu sĩ mới bắt đầu nhập đạo, còn nàng hứng lấy nước hồ trên đôi bàn tay trắng nõn, nụ cười trong vắt, cầu vồng bảy màu rực rỡ sau lưng.

Nàng mang một ly trà bằng sứ tinh xảo tới bên giường hắn, đôi môi hé mở. Hàn Thủy Thạch căn bản không nghe thấy nàng nói gì, chỉ cúi đầu uống hết nước trong ly. Hắn cũng không biết ly nước này hương vị thế nào, hắn chỉ biết nếu là nàng tự tay mang tới, cho dù là kịch độc giết thần diệt ma, hắn cũng sẽ một ngụm uống cạn.

Vấn Thủy lại cho hắn uống thêm vài ly nước nữa, sau đó mới nói: “Ngài ngủ đi, ngày mai tỉnh lại sẽ không đau nữa.”

Hàn Thủy Thạch để nàng chậm rãi đỡ mình nằm xuống, sự xao động điên cuồng trong lòng bỗng chốc dần dần bình ổn. Nguyên thần vẫn đau đớn như đang vỡ vụn, nhưng tâm của hắn đột nhiên lại bình tĩnh vô cùng. Những tạp niệm rối ren, những u mê nghiệp chướng đều đã hóa thành bụi đất.

Hắn chỉ chăm chú nhìn nàng, luyến tiếc không muốn nhắm mắt lại.

Vấn Thủy để hắn gối đầu lên đùi mình, thấy hắn vẫn không chịu nhắm mắt, liền dùng đôi bàn tay trắng trẻo nhẹ nhàng che phủ đôi mắt ấy: “Ngủ đi.”

Thanh âm kia giống như châu ngọc, lại tựa hồ ngôn chú. Hắn liền cứ vậy mà nhắm mắt lại, hô hấp dần dần bình thản. Vấn Thủy khôi phục nguyên hình, nhưng vẫn tiếp tục duỗi móng che mắt cho hắn. Khuôn mặt Hàn Thủy giãn ra, giấc ngủ lần này an bình điềm tĩnh, khiến hắn chìm sâu trong ảo mộng.

Lúc Thiên Sương đi lên, chỉ thấy hắn đã ngủ rồi. Vấn Thủy nằm bò bên cạnh hắn, trước mặt mở một quyển sách, không rõ là sách gì. Chốc chốc lại dùng chân trước lật sang trang mới.

Thiên Sương đi đến bên mép giường, cẩn thận quan sát. Hàn Thủy Thạch vẫn chưa tỉnh lại. Nguyên thần của hắn cũng đang ngủ say.

Thiên Sương có chút giật mình, trước kia sau mỗi lần Hàn Thủy Thạch nghịch chuyển âm dương, luôn luôn xao động bất an. Hắn sẽ trở nên vô cùng khát máu, hoặc là ham muốn giao hoan kịch liệt.

Nhưng mà hôm nay, cũng không biết có phải do đã tiêu hao quá nhiều sức lực hay không, mà cả dục vọng lẫn thống khổ của hắn đều mỏng manh như thế.

Nghe thấy tiếng Vấn Thủy sủa nhẹ, Thiên Sương quay qua hỏi nàng: “Đang xem sách gì đó?”

Hắn cúi người, liền thấy một quyển công pháp hỏa tu. Chuyện nàng học thứ gì đều phụ thuộc vào việc trước khi lên giường đi ngủ nàng xem sách gì. Thậm chí nàng xem sách có hiểu hay không mọi người cũng không ai biết. Chỉ biết nàng vẫn thường xuyên thấy có thuật pháp gì vui vui là lại nghịch thử chơi, khi thì linh, khi lại không linh.

Thiên Sương nhẹ giọng nói: “Vấn Thủy thực ngoan, cũng thực thông minh. Về sau nếu có gì không hiểu, cứ tới hỏi ta là được.”

“Vâng!” Vấn Thủy vẫy vẫy đuôi, ra sức gật đầu.

Thiên Sương vuốt vuốt lông nàng, xong lại quay đầu nhìn Hàn Thủy Thạch trên giường một cái, cũng không quấy rầy hắn nghỉ ngơi nữa, xoay người đi xuống lầu.

***

Ngày hôm sau, khi Hàn Thủy Thạch tỉnh lại, Vấn Thủy vẫn còn bên cạnh hắn, hai chân trước đang mải mê lật sách, từng tờ từng tờ một. Nàng biết mình không nên làm phiền hắn, những chỗ nào không hiểu thì cứ thế bỏ qua, thỉnh thoảng có chỗ hiểu được thì lại hưng phấn lắc lắc đuôi.

Thấy Hàn Thủy Thạch ngồi dậy, Vấn Thủy nhanh chóng quay đầu lại nhìn hắn. Hàn Thủy Thạch không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, hơi hơi nghiêng mặt đi, cố gắng hỏi thật bình tĩnh: “Thiên Lê thế nào rồi?”

“Đang ngủ, vẫn chưa tỉnh lại,” Vấn Thủy đáp.

Hàn Thủy Thạch lập tức đứng dậy xuống lầu, Vấn Thủy cũng đi theo hắn.

Dưới lầu, mọi người đều đã tỉnh. Trải qua chuyện đêm qua, chẳng ai có thể ngủ yên giấc được.

Hàn Thủy Thạch hỏi: “Muội ấy thế nào rồi?”

Tất cả mọi người đều trầm mặc, vẫn là Thiên Sương mở miệng trước: “Bị thương không nhẹ.”

Hàn Thủy Thạch bước vào trong phòng, chỉ thấy Thiên Lê vẫn đang nằm ngủ trên giường. Liếc mắt là có thể thấy được cơ thể đã cháy đen của nàng. Hàn Thủy Thạch cũng có chút hiểu biết đối với kình khí thuần dương. Một loại kình khí hộ thân có khả năng ngăn cản ngọn lửa cực âm của hắn, sao có thể coi thường được?

Nếu Nguyệt Trì không bị thương, Thiên Lê liều lĩnh xông vào trực tiếp, chắc chắn thần hồn sẽ bị thiêu thành tro bụi. Ngay cả những pháp bảo cấp dưới cũng sẽ tan biến không còn vết tích.

Hàn Thủy Thạch vén lớp chăn mỏng trên người nàng lên, cảnh tượng này đúng là khiến lòng người kinh hãi. Dưới lớp da của Thiên Lê, chẳng còn khối thịt nào là toàn vẹn, vài chỗ đã biến dạng đến không thể nhận ra. Cơ mặt hắn run rẩy. Phía sau, Thiên Sương lên tiếng: “Còn may là con đến cứu kịp thời, vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng.”

Hàn Thủy Thạch không nói gì. Cả hai người đều biết, vết thương tạo thành từ kình khí thuần dương, trong cả giới tu chân không có phương pháp nào có khả năng chữa lành hoàn toàn.

Trừ phi nàng vứt bỏ thân thể của mình. Nhưng mà, con đường tu tiên trải đầy chông gai, ai biết được còn bao nhiêu năm nữa nguyên thần mới có thể thực sự hóa thánh?

Hàn Thủy Thạch xoay người bước ra khỏi phòng, Linh Cương, Ôn Đồ và Chúc Dao đều đang chờ ở bên ngoài. Tận mắt chứng kiến một hồi quyết chiến đêm qua, mọi người tuy chưa nói gì, nhưng lập trường trong lòng đều đã rõ ràng.

Hàn Thủy Thạch nói: “Cứ cố gắng tận lực trị liệu, có yêu cầu gì cứ việc nói cho ta.”

Linh Cương thở dài: “Được. Sớm biết như thế…”

Hắn không nói thêm gì nữa. Sớm biết như thế, nếu hôm qua giúp nàng xây động phủ, có phải sẽ tránh được tất cả những chuyện này không?

Thiên Sương nói: “Làm phiền chư vị rồi, nếu tính mạng của nó đã không còn gì đáng ngại nữa, từ giờ chỉ đành nhờ Linh Cương chăm sóc. Mọi người ai bận việc gì thì cứ đi lo việc ấy đi thôi.”

Chúc Dao biết có chờ ở đây thì cũng chẳng giúp ích được gì nữa, đành quay gót trở về động phủ của mình.

Buổi tối, trong lúc Thiên Sương đang cho Thiên Lê uống nước, nàng tỉnh lại.

Trông thấy Thiêng Sương, trong đôi mắt nàng ầng ậc nước. Thiên Sương cất lời: “Con trước hết nghe ta nói đã. Để xảy ra chuyện như thế, đương nhiên là đáng giận. Nhưng ở chỗ này, ăn bữa nay lại phải lo bữa mai, chỉ cần người còn tồn tại, chẳng có chuyện gì là to tát cả.” Đôi môi của Thiên Lê run run, nhưng chẳng thể thốt nổi nên lời.

Thiên Sương lại nói: “Nguyệt Cừ đã nhận sai lầm, cũng đồng ý bồi thường. Thậm chí nếu con nguyện ý, cũng có thể cùng Nguyệt Trì kết làm đạo lữ… Nhưng chuyện đó vi sư không tán thành. Cụ thể thì vẫn phải xem ý kiến của con.”

Đôi môi của Thiên Lê hơi hé ra, rồi lại đóng lại. Nàng không thể lên tiếng, nhưng Thiên Sương vẫn có thể đọc được khẩu hình miệng của nàng: “Con muốn hắn chết!”

Thiên Sương nói ngắn gọn: “Không thể.”

Thiên Lê nhìn qua phía Thiên Sương, hắn lại nói: “Nếu đại sư huynh của con giết chết Nguyệt Trì, Cửu Thượng Cung dù cho có dốc hết toàn lực cũng chắc chắn phải đấu đến cùng với hắn, cá chết lưới rách. Mà Thượng Dương Tông nhất định sẽ đục nước béo cò. Ta không thể vì cừu hận của con mà bồi thường bằng tính mạng đại đệ tử của mình.”

Thiên Lê lặng lẽ rơi lệ. Trên khuôn mặt cháy đen, những vệt nước chảy dài lấp loáng.

Thiên Sương nói: “Nếu con có năng lực, con có thể tự mình đi báo thù. Ta chắc chắn dốc hết tất cả sở học trong đời truyền thụ cho con. Đến lúc đó con và hắn đơn đả độc đấu, nếu Cửu Thượng Cung can thiệp vào, sư phụ tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.”

Thiên Lê nhắm mắt lại. Hai hàng lông mi của nàng đã bị thiêu rụi hoàn toàn, thoạt nhìn qua vừa kinh khủng lại vừa quái dị.

Thiên Sương lại nói: “Bằng vào tư chất của con, có tu luyện bao nhiêu năm cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng ta vẫn cứ nói như vậy, chỉ là hi vọng con có thể hiểu rõ ràng, con người muốn sống trên cõi đời này, ít nhiều gì cũng phải trải qua một chút đắng cay, cảm nhận một chút thống khổ, dứt bỏ một chút ái tình bản thân đã từng theo đuổi trong vô vọng.”

Thiên Lê ngơ ngẩn. Thiên Sương đứng dậy: “Con cứ nghỉ ngơi trước đi. Những chuyện này, chờ khi nào cơ thể con tốt lên, chúng ta lại nói tiếp sau.”

Dứt lời liền quay người đi ra ngoài, gọi Linh Cương tiến vào trông nom nàng.

Hàn Thủy Thạch đang ở bên ngoài xem Linh Cương liệt kê những loại dược liệu cần sử dụng. Thiên Sương đi ra, ngồi xuống đối diện hắn. Hai thầy trò đều lặng thinh, không ai nói gì. Một lúc lâu sau, Linh Cương mới ra ngoài, nói: “Hàn Thủy Thạch, có vẻ như nàng ấy muốn gặp ngươi.”

Hàn Thủy Thạch hơi giật mình, do dự một chút rồi mới đứng dậy. Thiên Sương đột nhiên gọi hắn lại: “Hàn Thủy Thạch.”

Hàn Thủy Thạch gật gật đầu: “Con biết ạ.”

Hắn đi vào trong phòng. Khuôn mặt của Thiên Lê đã sớm biến dị hoàn toàn, nhưng đôi mắt của nàng, trong một khắc nhìn thấy hắn, lại lóe lên chút ánh sáng rực rỡ.

Khóe môi của nàng khẽ nhúc nhích, cánh tay trái đen đúa giơ lên. Hàn Thủy Thạch ngồi xuống mép giường nàng: “Muội mừng lộn xộn.”

Thiên Lê lấy hết sức lực đặt tay mình lên trên mu bàn tay của hắn, đôi môi khe khẽ chuyển động. Hàn Thủy Thạch đưa tai sát vào để nghe, nhưng nàng lại chẳng nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng chạm môi lên vành tai trái của hắn.

Hàn Thủy Thạch hơi giật mình. Đôi môi nàng khẽ nhúc nhích, vẫn không có thanh âm. Thiên Sương đứng ở cửa, nhưng lại xem hiểu những gì nàng nói.

“Muội biến thành như vậy, lại càng không xứng với huynh, đại sư huynh.”
(1) Cá chết lưới rách: Không phải là cá chết thì là lưới rách, chỉ việc liều mạng giao tranh một mất một còn.