*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, Vấn Thủy tỉnh dậy từ sớm, Linh Cương giúp nàng chải lông và tắm rửa lại.

Linh Cương có thói quen ở sạch. Mỗi lần Vấn Thủy ra cửa vào cửa, hắn đều giúp nàng tắm táp chải chuốt, lại còn xức thêm chút nước hoa cho thơm. Quần áo và bộ yên trên người cũng phải thay đổi hàng ngày.

Vấn Thủy đang để Linh Cương tắm rửa giúp mình, đột nhiên ngẩng lên liếm môi hắn một cái. Linh Cương phản ứng nhưng không thể nhanh bằng Hàn Thủy Thạch, không kịp né cái lưỡi của nàng.

Linh Cương không quen bị chó liếm, lập tức nổi giận: “Cái miệng này của ngươi! Hôm qua hẳn là còn đi cắn giày phải không!!”

Vấn Thủy nghiêng nghiêng đầu: “Không có, ta chưa bao giờ cắn giày!” Linh Cương yên tâm, Vấn Thủy lại nói tiếp: “Chỉ là lúc nãy chân hơi ngứa, có liếm qua một chút…”

Linh Cương ọe một tiếng, những gì vừa ăn phun ra hết sạch.

Vấn Thủy cười lăn lộn, mau lẹ nhìn qua chỗ thuốc hắn đã đóng gói xong, ngậm lấy một gói rồi bỏ chạy mất dạng. Trên mỗi gói thuốc đều đánh số, nàng cứ chiếu theo những con số đó mà đưa thuốc là được.

Sau khi Linh Cương súc miệng, lại nhai thêm hai lá bạc hà, Vấn Thủy cũng đã đưa thuốc xong xuôi hết cả rồi.

Sắc mặt hắn vẫn còn tái bệch: “Vấn Thủy, về sau ta với ngươi làm một bản thỏa thuận dài ba chương. Không được liếm ta, đặc biệt là mặt!”

Vấn Thủy nghiêng đầu: “Nhưng mà chúng ta thích ai là đều liếm mặt họ cả.”

Linh Cương nói: “Dù sao cũng không được liếm mặt ta!”

Vấn Thủy nghĩ nghĩ, nói: “Được rồi, từ nay về sau ta sẽ liếm mông của ngươi, cũng coi như là liếm mặt.”

Linh Cương liền nhấc chân đá nàng.

Đang nháo loạn một hồi, đột nhiên truy thanh cốt treo trên cổ Vấn Thủy sáng lên. Nàng lấy đồ ra liền thấy lời nhắn của Hỗn Độn gửi tới: “Đồ đệ, muốn kiếm thêm không? Mau tới Câu lạc bộ.”

Vấn Thủy lập tức chạy đi, Linh Cương ở phía sau gọi với theo: “Có biết đường không mà chạy loạn!”

Vấn Thủy phe phẩy cái đuôi to, trên đời này làm gì có chó không biết đường, hừ hừ.

Tới Câu lạc bộ, Hỗn Độn đã đang chờ sẵn. Vấn Thủy phi tới như bay, hai chân trước ôm lấy đầu nó liếm láp một hồi, cái đuôi ngoáy tít như Phong Hỏa Luân(1).

Hỗn Độn nói: “Được lắm, không biết rụt rè tí nào cả.”

Vấn Thủy hỏi: “Sư phụ, kiếm thêm gì vậy?”

Hỗn Độn trình bày: “Có một nữ tu muốn tìm đạo lữ, nhưng lại không biết giữa kim tu và thủy tu, ai thì tốt hơn. Ngươi cho bọn họ cưỡi một lát thử xem.”

Vấn Thủy nghiêng đầu: “Cưỡi một lát là có thể biết được ai tốt hơn sao?”

Hỗn Độn cau mày: “Ngốc thật hay giả vờ đấy, xem xem chim của ai to hơn ấy.” Khuôn mặt Vấn Thủy lập tức sáng bừng lên, ra chiều đã hiểu. Hỗn Độn nói: “Cứ giữ nguyên cái vẻ mặt lanh lợi này, đi theo sư phụ.”

Hai thầy trò một trước một sau, hướng ra khỏi Câu lạc bộ. Hỗn Độn đưa nàng tới một giao lộ. Vấn Thủy nghiêng đầu, trên con đường này đã có rất nhiều tọa kỵ đang chầu chực sẵn.

Hỗn Độn giải thích: “Đây là tọa kỵ cho thuê, không có chủ nhân. Những tu sĩ nào có nhu Cầu thì có thể bỏ linh sa ra thuê chúng nó.”

Vấn Thủy kinh ngạc cảm thán: “Tọa kỵ còn có thể cho thuê sao? Không sợ có người bắt giết à?”

Hỗn Độn nói: “Trong cái vòng này một người biết cả làng đều biết. Tọa kỵ nào nhận mối chở ai mọi người đều nắm rõ cả. Một khi tọa kỵ đó bị bắt giết, tu sĩ đi thuê kia sẽ lập tức vào sổ đen. Sau này tất cả các tọa kỵ cho thuê sẽ không ai nhận làm cùng hắn nữa.”

Vấn Thủy ngây người ra nhìn, các tọa kỵ ở đây đều trang điểm vô cùng hoa lệ, thong thả diễu đi diễu lại trên đường. Thỉnh thoảng có một tu sĩ vẫy tay, chúng nó liền sẽ chạy tới.

Hỗn Độn nói: “Đần người ra đó làm gì, mau đi chờ kim tu đi.”

Vấn Thủy đứng ở ven đường chờ kim tu, nhưng kim tu còn chưa thấy đâu, đã chờ được Hàn Thủy Thạch từ bên kia đường đi tới.

Hàn Thủy Thạch nhíu mày: “Ngươi sao lại ở chỗ này?”

Vấn Thủy vẫy vẫy đuôi: “Sư phụ mang ta tới kiếm thêm nha. Thiên Ấn chân nhân, ngài muốn đi đâu, ta đưa ngài đi.”

Xung quanh rất nhiều tọa kỵ thấy Hàn Thủy Thạch dừng lại, cho rằng hắn muốn tìm thú cưỡi, đều xúm đông xúm đỏ lại chỗ này. Hàn Thủy Thạch đảo mắt lườm bọn chúng một cái, tất cả lại lùi về phía sau. Hắn nhìn Vấn Thủy: “Ngươi thiếu linh sa sao?”

Vấn Thủy nghiêng đầu, nói: “Ta muốn kiếm linh sa để mua một cái Truy Thanh 7s.”

Hàn Thủy Thạch gắt: “Cút về đi.”

Ngày hôm sau, khi Hàn Thủy Thạch đến động phủ của Linh Cương, Vấn Thủy không có ở đó. Linh Cương hỏi: “Ngươi bị thương à?” Hắn ngày thường không bao giờ lui tới nơi này.

Hàn Thủy Thạch không nói gì, chỉ tùy tay đặt một cái Truy Thanh 7s màu trắng lên mặt bàn.

Buổi tối, khi Vấn Thủy trở về, lập tức sung sướng đến phát điên. Nàng cầm Truy Thanh 7s chơi một hồi, lúc sau lại cảm thấy khó hiểu: “Linh Cương chủ nhân, cái Truy Thanh 7s có gì khác với những truy thanh cốt khác?” Sao nàng lại chẳng cảm thấy khác nhau gì nhỉ…

Linh Cương nói: “Điểm khác biệt chính là ở chỗ Truy Thanh 7s đắt tiền hơn rất nhiều…”

……

Rất nhanh sau đó, Vấn Thủy đã biết tại sao Truy Thanh 7s lại đắt giá hơn các loại truy thanh cốt khác. Bên mặt trên của nó có một pháp chú liên kết đến một trung tâm thương mại, trong đó có cả các mặt hàng mới nhất ở Câu lạc bộ như pháp bảo, quần áo, đồ chơi, đồ ăn vặt…

Các tọa kỵ chỉ cần nhập vào pháp chú gắn với mỗi sản phẩm, là có thể dùng thẻ tọa kỵ của mình để tha hồ mua sắm thỏa thích. Dù có đang yên vị trong ổ cũng chẳng sao, sau khi mua hàng xong, rất nhanh sẽ có tu sĩ dâng tới tận cửa.

Vấn Thủy đang nhìn nhìn, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói chuyện. Nàng phe phẩy đuôi đi xuống lầu, liền thấy Chúc Dao đã đứng sẵn ở đó. Thấy Vấn Thủy, nàng vẫy vẫy tay: “Tiểu Vấn Thủy, lại đây.”

Cho dù có bị người ta đánh gãy chân, cũng không cần sầu lo vì phải đi mua đồ nữa.

Vấn Thủy ngó qua Linh Cương, biết nàng cũng là chủ nhân của mình, lập tức chạy tới không do dự. Chúc Dao vuốt vuốt lông nàng: “Đi thôi, hôm nay đưa ta đến nơi này nhé.”

Chúc Dao chỉ đường, nàng phi thoăn thoắt. Trên đường đi còn biết chỗ nào cần dùng linh lực để bay vọt lên, nhưng những chỗ có thể chạy bình thường nàng đều dùng thể lực.

Thể lực có thể dùng đồ ăn để bồi bổ lại, nhưng linh lực tiêu hao chỉ có thể bù đắp bằng linh sa.

Chúc Dao vừa lòng vô cùng, xem ra mấy ngày nay Vấn Thủy đi cùng Hỗn Độn cũng học hỏi được khá nhiều. Nàng nhét cho Vấn Thủy một trái sữa. Vấn Thủy ngậm trái sữa trong miệng, cái đuôi ngoe nguẩy, chạy càng hưng phấn hơn. Kết quả không bao lâu, hai mắt nàng đã trợn tròn, không ngừng thở dốc – trái sữa kia đã kẹt trong họng rồi!

Chúc Dao hoảng sợ, vội vàng cõng nàng quay lại động phủ của Linh Cương. Hai bên người qua đường nhìn thấy, không có một ai là không kinh ngạc – từ xưa đến nay chỉ thấy có người cưỡi linh thú, lần đầu tiên trông thấy linh thú cưỡi người…

Chúc Dao hoảng hoảng loạn loạn vọt vào, Linh Cương vừa thấy cũng thảng thốt, vội vã buông việc trong tay xuống chạy tới xem. Vừa nhìn thấy tình trạng của Vấn Thủy, hắn đã biết không ổn, lập tức lấy một cái kẹp bằng gỗ luồn vào kẹp trái sữa đang mắc trong họng Vấn Thủy.

Bốn chân Vấn Thủy không ngừng đá đấm lung lung. Linh Cương ở một bên vuốt ve bộ lông mềm mại của nàng, nhẹ giọng nói: “Vấn Thủy ngoan, sắp xong ngay rồi đây, đừng lộn xộn.”

Vấn Thủy vẫn ô ô kêu. Chúc Dao mặt mũi trắng bệch, ôm lấy cổ Vấn Thủy, tránh cho nàng giãy giụa lung tung.

May mà Linh Cương cũng coi như tương đối am hiểu tình huống, không bao lâu sau đã gắp được trái sữa trong họng nàng ra ngoài. Vấn Thủy rớt nước mắt, không ngừng ho sù sụ.

Linh Cương cho nàng uống sữa bò trước, xong xuôi liền quay lại mắng Chúc Dao: “Khi đang chạy thì đừng có cho ăn, suýt chút nữa cô hại nó sặc chết rồi!”

Chúc Dao vẫn còn đang kinh hồn bạt vía, một hồi sau mới lắp ba lắp bắp: “Ta… ta sai rồi… Ngươi đừng nói cho Hàn Thủy Thạch và Ôn Đồ biết, từ nay về sau ta hứa không bao giờ cho ăn bừa bãi nữa.”

Linh Cương thở dài: “Về sau tất cả đồ ăn đều mang đến đây đi, ta sẽ trông chừng nó ăn cho cẩn thận.”

“Được,” Chúc Dao xoa xoa hai tay vào nhau, lại quay đầu nhìn Vấn Thủy. Vấn Thủy thực ra lại chẳng cảm thấy gì, trái sữa vừa được lấy ra, nàng liền ổn định trở lại. Uống xong một ly sữa bò, yết hầu cũng không còn đau nữa.

Nàng nói: “Chúc Dao chủ nhân, chúng ta tiếp tục lên đường đi.”

Chúc Dao lấm lét nhìn sang Linh Cương, hắn phất tay: “Không có việc gì, đi đi. Đừng cho ăn linh tinh là được!”

Chúc Dao lúc này mới đáp ứng một tiếng, thật cẩn thận trèo lên lưng Vấn Thủy.

Vấn Thủy bây giờ lại có thể tung tăng nhảy nhót, phi như bay chở nàng tới đích.

Chúc Dao muốn đi hái hỏa liên. Hỏa liên sinh trưởng trên đỉnh núi tuyết, không những thời tiết giá rét vô cùng, mà địa hình lại cực kỳ hiểm trở. Tu sĩ muốn đi lên, chỉ có cách dùng tọa kỵ.

Hơn nữa, đó nhất định phải là một tọa kỵ biết bay. Nếu không chẳng may trượt chân rơi xuống, chỉ còn nước tan xương nát thịt.

Thế nhưng hiểm nguy lớn nhất các tu sĩ phải đối mặt lại hoàn toàn không nằm ở địa hình.

Hỏa liên vốn là bảo vật của hỏa tu, muốn tranh cướp không chỉ có mình nàng, những tu sĩ khác cũng chẳng chịu thiếu phần. Trong quá trình tranh đoạt, giở mọi chiêu trò đánh lén lẫn nhau cũng là chuyện thường ngày.

Đi tới chân núi tuyết, Chúc Dao hỏi: “Vấn Thủy, ngươi có thể nhảy đến đỉnh núi không? Không thể đi đường lớn lên được, nếu không không băng tuyết trên núi sẽ khiến chúng ta đông cứng lại, lăn xuống dưới.”

Vấn Thủy nhìn nhìn đánh giá: “Để ta thử xem.”

Chúc Dao sờ sờ đầu nàng: “Được.”

Trước kia, mỗi lần nàng tới đây đều phải thuê tọa kỵ. Nhưng ngọn núi cheo leo hiểm trở như thế này, giá cả đương nhiên cũng đắt đỏ vô cùng.

Vấn Thủy theo hướng Chúc Dao chỉ, tung người hướng lên đỉnh núi. Trên đường cũng có những tảng đá hay khối băng nhô ra để nàng đặt chân lấy đà. Ngoài ra còn có không ít côn trùng trông như những con ong màu trắng từng đàn bay tới, Chúc Dao đều dùng pháp chú để đốt chúng thành tro bụi.

Vấn Thủy có chút lo lắng, nhảy cũng không được nhanh, nhưng mỗi bước đều cực kỳ ổn định chắc chắn. Chúc Dao đã rất hài lòng rồi. Bình thường nàng thuê tọa kỵ, chúng cũng chỉ đưa nàng đến dải đất bên sườn núi, chưa con nào chịu tiến xa hơn nữa.

Vấn Thủy từng bước nhảy lên phía trên, có những chỗ nàng có thể sử dụng linh lực để bay lên một chút, hoặc là lướt đi một đoạn.

Ngay cả Chúc Dao cũng không phát hiện, linh lực nàng tiêu hao lần này thực sự rất ít ỏi.

Mắt thấy đã sắp lên tới đỉnh, Chúc Dao nói: “Được rồi, ta lên một mình thôi. Vấn Thủy ở chỗ này chờ ta nhé.”

“Ẳng!” Vấn Thủy đáp ứng một tiếng, ngoan ngoãn đứng chờ trên một khối băng. Từ nơi này, đã có thể nhìn thấy từng cây hỏa liên màu đỏ sẫm. Trên mặt tuyết trắng muốt, trông chúng chẳng khác gì những ngọn lửa đang hừng hực cháy, bắt mắt vô cùng.

Những tu sĩ đến trước đã đang chiến đấu sẵn rồi. Chúc Dao tới nơi, cũng bắt đầu gia nhập trận đánh.

Vấn Thủy thấy xung quanh cũng có một số tọa kỵ đang đứng chờ, có kẻ còn gặm gặm một khối băng. Mặc dù thời tiết rét lạnh là vậy, nhưng cả nhóm tọa kỵ lại đều đang mướt mát mồ hôi.

Có thể nhảy được đến nơi này, quả thực không dễ dàng.

Chúc Dao tranh đoạt một hồi, rốt cuộc cũng chiếm được năm sáu nhánh hỏa liên. Vấn Thủy chậm rãi lần lần sang một bên, thừa dịp không có tu sĩ nào chú ý, cũng lén lút giơ chân đạp một cành hỏa liên xuống dưới.

Nhìn trái nhìn phải vẫn không thấy ai để mắt tới, nàng liền cúi đầu nhét hỏa liên vào ba lô tọa kỵ của mình.

Thân là một con chó lưu lạc, cho dù cả quá trình có bị người ta chà đạp đến đâu, chút bản lĩnh cướp đoạt đồ ở những giây cuối cùng đương nhiên vẫn buộc phải có.

Bên cạnh lại có một gốc cây nữa, nàng liền lần theo, cứ như vậy hái từng cành một, trong vô thức đã dạo tròn một vòng. Các tu sĩ cũng chẳng buồn để ý đến nàng, ai có thể ngờ một con tọa kỵ lại biết đi lấy trộm đồ cơ chứ!

Chờ đến khi tất cả hỏa liên trên núi đã bị cướp hết, Chúc Dao quay trở lại khoe khoang: “Xem này, chủ nhân của ngươi đã hái được mười một cây! Lợi hại chưa!”

Vấn Thủy phe phẩy đuôi: “Chủ nhân thật là lợi hại!”

Chúc Dao cười ha ha: “Đương nhiên rồi!”

Vấn Thủy lặng lẽ từ ba lô tọa kỵ móc ra mười sáu cây nữa: “Chủ nhân cầm đi.”

Nét mặt Chúc Dao từ từ đông cứng lại.

Cái thói đời gì thế này, người lại không bằng chó!!

Một người một chó đang nói chuyện, bỗng nhiên có một tu sĩ tiến tới, không nói hai lời, trực tiếp vung rìu chém xuống! Chúc Dao đẩy Vấn Thủy sang một bên, giơ đao tiếp hắn.

Hai người lặng lẽ đối chiến. Những kẻ khác không biết nơi này Chúc Dao có gần ba mươi cây hỏa liên, cũng không tham chiến, một lúc sau đã­­ tản hết đi.

Vấn Thủy ở bên cạnh căng thẳng sủa. Tu vi của tên kia so với Chúc Dao cũng không cách biệt lắm – nếu thực lực quá chênh lệch, hắn cũng không dám giao chiến trực diện như thế này.

Vấn Thủy cầm lấy truy thanh cốt, cũng hoang mang không biết có nên gọi tiếp viện hay không. Nàng chưa tận mắt chứng kiến nhiều trận chiến. Bình thường Hàn Thủy Thạch đánh nhau, chỉ nháy mắt đã giải quyết xong đối thủ.

Ngây người một lúc, đột nhiên trong đầu Vấn Thủy sáng lên – Hóa Linh, kỹ năng sơ cấp của tọa kỵ, có thể truyền linh lực trực tiếp cho chủ nhân.

Bí tạ là dạy cho chủ nhân mộc tu, nàng cũng không biết có thể áp dụng với hỏa tu hay không.

Nàng y theo những gì bí tạ viết, ngâm nga pháp chú, vận dụng tâm pháp. Chỉ thoáng chốc sau, một cột sáng màu xanh lục chậm rãi kéo dài, dừng lại trên người Chúc Dao.

Chúc Dao ngẩn ra, khiếp sợ ngoảnh lại, liền thấy đầu còn lại của luồng sáng màu xanh kia trên người Vấn Thủy.

Kỹ năng sơ cấp của linh thú – Hóa Linh!

(1) Phong Hỏa Luân:  Đôi bánh xe lửa giúp Na Tra di chuyển trên không, cưỡi mây đạp gió.