Điện thoại và áo khoác của Bùi Thầm đặt ở bên bờ, trái lại, bởi vì Giang Vãn Lê bị ngã nên điện thoại của cô cũng rơi theo người vào trong bể, bây giờ không biết đang chìm ở chỗ nào.

Không đúng, vấn đề lúc này không phải là điện thoại.

Mà là thứ thường xuyên cộm vào người cô kia…

Sau khi được anh đặt lên ghế, đầu của Giang Vãn Lê dần tỉnh táo lại, đồng thời cuối cùng cũng nhận ra câu hỏi của mình cực kỳ không bình thường.

Anh cũng không bình thường.

Ban nãy kể cả ở trong nước cũng có thể cảm thấy rõ ràng cơ thể có biến hóa, sở dĩ không nghĩ nhiều là bởi vì hiện tại là ban ngày, hình như không nên xuất hiện.

Bây giờ nghĩ lại, đàn ông không thể tự khống chế tình trạng này, hơn nữa vừa rồi hai người ngã xuống bể bơi, thân thể kề sát, rất khó không gây nên phản ứng.

“Em…” Giang Vãn Lê khẽ vuốt mái tóc ướt sũng để giảm bớt sự xấu hổ: “Em không cố ý hỏi như vậy… Em thực sự không nghĩ tới.” 

Vẻ mặt cô bối rối, miệng nhỏ hơi mím, rất bất đắc dĩ, cũng rất muốn khiến anh tin tưởng mình nói thật.

Nhưng mà trước khi quay đi, Bùi Thầm chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái.

Giang Vãn Lê co chân ngồi, ôm đầu gối, khẽ thở dài, vì sao cô luôn có thể làm cho sự việc phát triển đến cảnh càng ngày càng kỳ quái chứ.

Sau một lát, Bùi Thầm quay lại, nửa quỳ trước mặt cô, choàng chiếc khăn tắm khô ráo lên người của cô: “Anh bảo họ đi mua quần áo rồi, dùng cái này lau qua trước.” 

Cô ngây ngốc ngước mắt lên, quên cả đưa tay nhận lấy.

Anh cũng không cưỡng ép, choàng một cái khăn tắm cho cô, dùng một cái khác giúp cô lau mặt và tóc, sau đó mới lau nước trên người mình: “Có phải gần đây em có tâm sự không?”

Ánh mắt cô càng mờ mịt.

“Thường xuyên ngẩn người, không chú ý xung quanh.” Bùi Thầm ngồi ở bên cạnh ghế, chân dài tùy ý duỗi ra: “Chẳng phải vừa rồi vì ngẩn người nên mới ngã xuống nước sao?”

“Đó là ngoài ý muốn.” 

“Ngoài ý muốn vấp sàn bằng phẳng nên ngã?”

“…” 

Bên cạnh bể bơi không có thứ có thể khiến cô vấp ngã, chỉ là bởi vì giọng của anh đột nhiên vang lên làm cô giật mình, cho nên xoay người một cái liền tự ngã vào bể bơi.

Về phần nguyên nhân…

Nói qua loa là không chú ý, nói kỹ càng một chút là có tâm sự.

Giang Vãn Lê thấy suy nghĩ của mình rất có thể sẽ bị anh đoán ra, vội vàng tìm lý do để đánh trống lảng: “Đó là vì em không ngờ anh sẽ tới…” 

“Cho nên?”

Cô trầm mặc một hồi, chậm chạp nói: “Rất vui, cho nên kích động đến mức đứng cũng không vững.” 

Lý do này đủ khôi hài.

Nhưng kỳ tích là Bùi Thầm lại không hề nghi ngờ, như hiểu lại như không hiểu, gật gật đầu: “Là vậy à.” 

“Đúng vậy.” Giang Vãn Lê nói đến chính bản thân cũng tin: “Ai bảo anh bỏ em lại chỗ này, muộn thế này rồi mới đến tìm người ta, người ta, người ta rất nhớ anh…” 

Vì để lấp liếm, cái gì cô cũng có thể nói ra được.

Đồng thời nói đến vô cùng hợp lý, tựa như thật sự có chuyện như vậy.

Bùi Thầm cười lại không cười nhìn cô: “Thật hay giả?”

“Thật mà.” Một tay Giang Vãn Lê âm thầm cấu bắp đùi của mình: “Bằng không ngày đẹp như thế này rất hợp đi dạo phố cùng bạn bè.” 

“Vậy em nói xem, vì sao nhớ anh?”

“…” 

Giang Vãn Lê ngẩn ra.

Không phải cô tự chôn mình vào hố rồi đấy chứ?

Vốn là muốn tránh anh truy hỏi chuyện mình suy nghĩ, kết quả lại rơi vào một vấn đề càng khó trả lời hơn.

Bể bơi tĩnh lặng, ngoài tấm kính có ánh đèn neon chiếu vào, vì trời sắp tối nên màu sắc càng thêm mông lung.

Đối mắt một lúc lâu, Giang Vãn Lê vẫn không đưa ra được câu trả lời.

Cửa mở.

“Bùi tổng, quần áo ngài cần được đưa tới rồi.” 

Là người của phòng thư ký.

Bùi Thầm liếc nhìn: “Đã biết.” 

Sau khi bị chen ngang, Giang Vãn Lê che ngực, tim cô đập thình thịch, cô sắp ngạt thở rồi.

Rõ ràng là muốn thẳng thắn.

Nhưng lại luôn cảm thấy thiếu điều gì.

Trước đây cô có can đảm lấy thân báo đáp, bây giờ lại không có can đảm thổ lộ.

“Lại đây.” Bùi Thầm không tiếp tục chủ đề vừa rồi, mở túi quần áo ra rồi bảo cô: “Mặc quần áo, đừng để lạnh.” 

“Ừm.” Cô chầm chậm leo từ ghế xuống, khăn tắm trên người rơi xuống theo.

Tốc độ mặc quần áo của đàn ông vẫn luôn rất nhanh, Giang Vãn Lê vừa mới mặc xong đồ lót, anh đã mặc xong hết quần áo rồi, ánh mắt không hề che giấu mà nhìn về phía cô.

Cô cúi đầu, từ từ mặc áo len.

Ban đầu cô không mặc áo len đến đây, trong quần áo Bùi Thầm bảo người ra mua lại có áo len.

Anh sợ cô chết cóng ở bên ngoài đến vậy sao.

Lúc này Bùi Thầm chợt lên tiếng: “Ngược rồi.” 

Cô sửng sốt.

Anh bước tới, cầm lấy áo len của cô, lộn ra rồi chùm lên đầu cô, động tác nhanh nhưng cũng rất dịu dàng.

Sau khi mặc xong, anh liền đỡ cô đứng lên, nắm tay: “Đi thôi, đi ăn.” 

“Ừm.” 

Giang Vãn Lê nghĩ thầm, có phải anh không có ý định truy hỏi đến cùng không?

Cô vừa thấy may mắn, lại vừa thấy có chút mất mát.

Đợi thêm chút nữa, cho cô một chút thời gian chuẩn bị dũng khí.

*

Cách cuộc họp hội đồng quản trị còn một tháng.

Series Như Ý bán chạy, cộng thêm thân phận Đại tiểu thư Phạn Ni của cô, Giang Vãn Lê đã được ngầm thừa nhận là chủ tịch, chẳng qua là cần theo quy trình thôi.

Trải qua hơn nửa năm cải tạo, Phạn Ni đã từng bước đi vào quỹ đạo, phần lớn công việc không cần Giang Vãn Lê phải để tâm, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy bên ngoài truyền đến vài tin tức tốt.

“Giang tổng gần đây đã bán tháo toàn bộ cổ phiếu trong tay, ngay cả thế cũng không thể trả hết nợ, ai ngờ được ông ta ngầm cấu kết với một nhóm người bất chính, cũng bởi vì cá cược nợ nhiều tiền như vậy.” 

“Chẳng phải con gái Giang Tư Nhược của ông ta vẫn luôn muốn nổi tiếng sao? Bây giờ được rồi, người người đều biết cô ta là con gái của ông già vô lại.” 

“Nghe nói nhà bọn họ và Giang gia không có quan hệ máu mủ, cũng không biết thật hay giả.” 

Vừa đến giờ trà chiều, các đồng nghiệp bộ phận B liền bắt đầu nhiệt tình tám chuyện.

Bởi vì cô giáo Văn Nhàn của Giang Vãn Lê vẫn còn ở đây nên đa số lúc nghe thấy những câu này ở bộ phận B, cô chỉ cười cười, không liên quan gì đến cô, không cần tham gia thảo luận.

Giang Khải Sơn không phải sụp đổ sau một đêm, sau khi cảnh sát từng bước điều tra ra tài xế chính là hung thủ hại chết cha cô, cộng với Giang Khải Sơn và tài xế có quan hệ với nhau, người này bắt đầu từng bước tụt dốc, đầu tiên là vài nhà máy và việc làm ăn nhỏ mà ông ta đầu tư bị người trong ngành tấn công, sau lại bởi vì bản thân tìm chỗ chết, đến Ma Cao thua tiền, vốn là một gia đình mắc nợ mệt mỏi lại bị dày vò như vậy, so với Giang Vãn Lê lúc trước còn thảm hại hơn.

Việc này thoạt nhìn đều là ngẫu nhiên, lại làm cho Giang Vãn Lê luôn nghĩ đến Bùi Thầm, anh chưa từng đề cập với cô về việc này nhưng lẽ nào anh không nhúng tay một chút nào để sự việc diễn ra theo ý cô ư?

Giữa đồng nghiệp đột nhiên có người thét chói tai: “Chuyện gì thế này?”

Những người khác nghe tiếng liền nhìn sang.

Ngay cả Văn Nhàn cũng bị quấy rầy: “Không có chuyện gì thì đừng quá kích động.” 

Tất cả mọi người quăng ánh mắt chất vấn tới, nếu như không đưa ra một lý do hợp lý, tất nhiên sẽ bị khinh thường, cho nên người gây ra tiếng động kia trực tiếp nói ngắn gọn: “Mới ban nãy bùng lên thông tin nói Như Ý là ăn cắp ý tưởng.” 

Người kìa vừa nói xong, vẻ mặt của mọi người còn kinh ngạc hơn ban nãy.

Hiện tại Như Ý đã là chiêu bài của bộ phận B rồi, sản phẩm thuộc series đều do mọi người dốc hết tâm huyết làm ra, nếu quả thật có chuyện như vậy, không thể nghi ngờ là làm cho mọi người rơi vào một trận phong ba bão táp.

Giang Vãn Lê lại rất bình tĩnh: “Xem chuyện gì xảy ra trước đã.” 

Sự bình tĩnh của cô gây ngạc nhiên, một người chưa quản lý công ty đã có tư thái bình tĩnh không vội vàng như vậy,

Người nhìn kỹ lại phát hiện, tay cầm chuột của Giang Vãn Lê đang run rẩy.

Trên màn hình máy tính, chỉ cần gõ một vài từ khóa liền xuất hiện vài bài báo.

– Nhân viên nội bộ của Phạn Ni vạch trần, khóa bình an thuộc series đắt khách Như Ý là sản phẩm ăn cắp ý tưởng của đồng nghiệp.

Bấm vào, tờ báo vô danh kia viết, Đại tiểu thư Phạn Ni dùng đặc quyền để lấy ý tưởng của nhà thiết kế trẻ, đồng thời áp dụng vào tác phẩm của mình, tiến hành quảng bá rộng rãi, từ đó “tiền xấu đuổi tiền tốt”, sản phẩm của nhà thiết kế trẻ dần bị loại bỏ và quên lãng theo thời gian.

Cùng một lúc, tin tức này chiếm giữ ba vị trí đầu trên top tìm kiếm của các mạng xã hội.

“Báo cho bộ phận Đối ngoại trước đi.” Văn Nhàn lời ít mà ý nhiều: “Loại bỏ tin tức bất lợi rồi tính tiếp.” 

Bất luận là Văn Nhàn hay bộ phận Đối ngoại, lúc này trước tiên dùng tiền xóa top tìm kiếm là quan trọng nhất, để tránh cho càng có thêm nhiều người biết đến tin tức bất lợi đối với Phạn Ni, nhưng mà Giang Vãn Lê không đồng ý làm vậy.

Chuyện này tất nhiên có lý do của cô.

“Xem qua tin tức chưa nói thiết kế của bộ phận B chúng ta là sao chép, chỉ nói ý tưởng khóa bình an là tham khảo người khác.” Giang Vãn Lê thản nhiên nói: “Tôi là người đầu tiên nói ra ý tưởng này, cho nên có gì phải sợ.” 

Văn Nhàn hiểu ý của cô.

Nếu không ăn cắp ý tưởng thì quang minh chính đại đối mặt, đăng bài làm sáng tỏ, nhân tiện tăng độ nổi tiếng.

Nhưng mà hiện nay cũng không có bằng chứng chứng minh ý tưởng này là Giang Vãn Lê nói ra.

Thậm chí lúc trước trong cuộc họp bộ phận cũng xuất hiện bản thảo của tổ thứ hai có cùng ý tưởng.

“Thế nhưng hiện nay chúng ta không có bằng chứng chứng minh ý tưởng là cô nói.” Văn Nhàn ngừng lại: “Hơn nữa, trước tiên ngăn tổn hại mới là quan trọng nhất.” 

“Không sao, tôi nhớ đầu tiên là tôi nói với quản lý Văn.” Giang Vãn Lê thản nhiên nói: “Có lẽ khi đó nói chuyện bị người khác nghe được, kiểm tra camera giám sát một chút sẽ biết.” 

Lúc mấu chốt, cô tư duy rất rõ ràng.

Bình tĩnh ngoài dự đoán của mọi người.

Suy cho cùng, Giang Vãn Lê ngày thường, nhất là khi xin người khác chỉ bảo, giống hệt một học sinh vừa mới vào trường, cái gì cũng không hiểu.

Trong lúc ngoài ý muốn, đồng nghiệp đưa ra ý kiến của mình: “Có cần tra thử ai là người tung tin tức này ra ngoài không? Đoán chừng là bộ phận C làm, thực sự không xong thì bắt người tới, ép người đó làm sáng tỏ.” 

“Không nói đến tìm người cần thời gian.” Giang Vãn Lê người khác bất đắc dĩ: “Cho dù bắt được thì thế nào, người khác cũng sẽ nói là chúng ta ép đính chính.” 

Hơn nữa, khả năng cao người tung tin đã rời khỏi Phạn Ni rồi.

Đầu tiên là Giang Vãn Lê cho người đi kiểm tra camera quay cô và Văn Nhàn nói chuyện ở cửa phòng họp.

Trong lúc chờ đợi, cô bắt đầu tìm kiếm người tung tin.

Danh sách nhân viên nghỉ việc của bộ phận C đều ở trong tay cô, nhìn qua một lượt, không ai có vẻ khả nghi.

Rất kỳ quái.

Nếu như là người trong cơ quan nói, vậy hẳn là khi sản phẩm ra mắt liền tung tin, chứ không phải vào lúc này.

Giang Vãn Lê lại lên mạng xem lướt qua một lần nữa, cuối cùng cũng tìm được manh mối, mấy tháng trước cũng đã có tin tức tương tự, chỉ là lượng người đọc quá thấp, không bùng lên, bây giờ dấy lên có thể là do mấy nhà báo thực sự không có chuyện gì để đưa tin cho nên xào lại, không ngờ rằng nóng hổi đến vậy.

“Nếu như là đã bị đưa tin từ trước, vậy tất cả đều rõ ràng rồi.” Giang Vãn Lê lẩm bẩm, tìm trong danh sách nghỉ việc một lần nữa, một người trong đó chính là người có cùng ý tưởng khóa bình an trong cuộc họp hồi trước.

Là một nhà thiết kế trẻ.

Giang Vãn Lê hỏi đồng nghiệp: “Người này có lai lịch gì không?”

“Người này hả.” Đồng nghiệp liếc nhìn tên: “Chưa từng nghe nói. Bình thường không có gì lạ.” 

“Biết lý do nghỉ việc không?”

“Trên đó viết đấy.” Đồng nghiệp chỉ chỉ: “Nhưng mà chỉ có hai chữ.” 

Giang Vãn Lê nhìn sang.

Hai chữ: Có tiền.

Nói là tự có tiền cho nên nghỉ việc, lá gan đúng là quá lớn.

“Giang Khải Sơn và bộ phận C có quan hệ rất tốt.” Lúc này đồng nghiệp nhắc nhở: “Có khi nào là làm vì tiền không?”

“Chắc hẳn là vậy.” 

Giang Vãn Lê nhỡ rõ quản lý của bộ phận C là chó săn của Giang Khải Sơn, liếc qua là thấy ngay quan hệ thiệt hơn trong đó, mấy tháng trước Giang Khải Sơn làm như vậy là vì muốn lật đổ Giang Vãn Lê, ông ta không biết mình vừa làm vậy lại suy bại nhanh như thế.

Giang Vãn Lê chống cằm, quả nhiên cuộc sống luôn không quá yên bình, bao giờ cũng xuất hiện một chút phiền phức cho cô.

Một lúc sau, một chuyện phiền toái hơn xảy ra.

Dữ liệu camera giám sát ngày hôm đó đã bị ai đó xóa mất.

Giang Vãn Lê có thể đoán ra, chuỗi hành động này chính là trò của Giang Khải Sơn, âm hiểm xảo trá, hơn nữa trong công ty, ngoại trừ quản lý cấp cao, không ai có thể động chạm đến dữ liệu camera, có thể làm mà thần không biết quỷ không hay thì chỉ có ông ta.

Khi đó ông ta vẫn còn ở Phạn Ni, vẫn có một chút quyền hành, cho nên đi cửa sau cũng không khó.

“Làm thế nào bây giờ?” Các đồng nghiệp bắt đầu sốt ruột: “Loại chuyện này vốn là không nói rõ ràng, cho dù chứng minh là ý tưởng của mình cũng vô ích, rất nhiều cư dân mạng không thích hóng một chuyện hai lần.” 

Hiện giờ mở top tìm kiếm ra, bình luận đầu tiên là: Chỉ là mượn ý tưởng, vậy cũng là sao chép ư?

Những lời này thoạt nhìn là nói đỡ cho bọn họ, trên thực tế là để khiến cho cộng đồng mạng phẫn nộ chửi mắng.

Tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng, Giang Vãn Lê vẫn đang chống cằm suy nghĩ: “Hình như tôi… cũng nói chuyện này với một người khác.” 

Đồng nghiệp: “Ai?”

“Chồng tôi.” 

“Bùi tổng?”

Cô gật đầu, sau đó cầm điện thoại lên: “Tôi nói cho anh ấy biết một vài chi tiết trước, muốn anh ấy cho tôi ý kiến.” 

Vậy nhưng anh chỉ nói là rất tốt.

Vẫn là người có chuyên ngành cho ý kiến thì tốt hơn.

Tuy rằng không thảo luận ra kết quả nhưng đoạn hội thoại này cũng có thể chứng minh cô đưa ra ý tưởng trước.

“Thời điểm nhà thiết kế trẻ tung lên mạng là buổi tối nhưng của tôi là ban ngày, sớm hơn người đó mười mấy tiếng.” Giang Vãn Lê vừa nói vừa kéo lịch sử trò chuyện trên Wechat: “Quay đoạn đó là được rồi phải không, chuyện nhỏ.” 

Từ đầu chính là người đó so sánh ai là người đầu tiên đưa ra ý tưởng, không phải chứng minh bản thân nghĩ ra thiết kế này.

Dưới ánh mắt mong đợi của các đồng nghiệp, Giang Vãn Lê bắt đầu tìm kiếm.

Thông qua thời gian cô tìm kiếm, xem ra nội dung cô và Bùi Thầm trò chuyện… rất nhiều.

Không ngờ rằng Cái ý niệm này Bùi tổng lại thích nói chuyện phiếm với vợ.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu các đồng nghiệp, bỗng nhiên nghe thấy Giang Vãn Lê khẽ kêu lên: “Tôi quên mất, điện thoại của tôi mới rơi vào nước.” 

“?”

“Không có lịch sử cuộc trò chuyện.” 

Mặt mọi người xám như tro tàn.

“Không sao, hẳn là ở chỗ chồng tôi vẫn còn.” Giang Vãn Lê nói tiếp.

“…” Mọi người có chút không dám ôm hy vọng thêm lần nữa.

Giang Vãn Lê gọi điện cho Bùi Thầm, kể đại khái sự việc cho anh, bảo anh dành thời gian quay đoạn trước đây bọn họ nói chuyện về thiết kế khóa bình an lại rồi gửi cho cô.

Anh trả lời hời hợt: “Để anh xử lý.” 

Giang Vãn Lê nói: “Không sao, không cần làm phiền anh.” 

“Để anh làm.” Bùi Thầm nói: “Em dành thời gian đi dạo phố đi.” 

“Ơ… Vậy cũng được.” 

Cứ như vậy, cô cúp điện thoại.

Các đồng nghiệp trợn mắt há mồm.

Vậy nên đây chính là biện pháp xử lý của Đại tiểu thư sao?

Sớm biết một cuộc điện thoại là có thể giải quyết, tại sao ban nãy phải mất thời gian tìm quản lý với xem danh sách chứ.

“Tạm thời tôi không để ý chuyện này.” Giang Vãn Lê nói: “Bùi Thầm nói giao cho anh ấy là được, trong khoảng hai tiếng sau sẽ có kết quả.” 

“Vậy Đại tiểu thư cô thì sao?”

“Mọi người không nghe thấy sao?”

“?”

“Anh ấy bảo tôi đi dạo phố.” 

“…” 

Giang Vãn Lê mím môi cười, nhìn xuống đồng hồ, bốn rưỡi, có thể tan sở sớm.

Vô tình bị cho ăn no cơm chó, các đồng nghiệp buông lỏng, còn có thể thế nào chứ, cứ như vậy thôi.

Giang Vãn Lê nói là trong khoảng hai giờ.

Nhưng mà tình huống thực tế được xử lý sớm hơn mọi người nghĩ, khoảng một tiếng sau khi Giang Vãn Lê đi chơi, sự việc xuất hiện chuyển biến lớn.

Đầu tiên là tin tức bất lợi cho Phạn Ni trước đó đều bị xóa bỏ.

Từ giọng điệu lên án khẳng định sản phẩm Như Ý là sao chép biến thành Như Ý bị người khác vu khống sao chép.

Sau đó, trang chủ tập đoàn Phạn Ni đăng bài tuyên bố làm sáng tỏ cùng với một đoạn video.

Nội dung video rất đơn giản, đó là một video quay màn hình cuộc trò chuyện.

Thứ đập vào mắt đầu tiên chính là tên ghi chú của Bùi Thầm dành cho Giang Vãn Lê: Bảo bối.

Chỉ hai chữ này liền khiến người xem thấy không thể tưởng tượng nổi.

Không thể tưởng tượng ra dáng vẻ nhân vật nhã nhặn cấm dục kia gọi người khác là bảo bối.

Nội dung lịch sử cuộc trò chuyện càng khiến người ta khó bề tưởng tượng, rõ ràng trọng điểm ở chỗ Giang Vãn Lê và Bùi Thầm thảo luận về ý tưởng khóa bình an, kết quả sự chú ý của mọi người hoàn toàn tập trung vào cuộc trò chuyện trước đó của bọn họ.

Giang Vãn Lê: [ Nếu lúc nãy anh không hôn em, vậy anh sẽ không đến muộn. ]

Bùi Thầm: [ Ừ, tại em quá đáng yêu. ]

Dù là người trong Phạn Ni, các đồng nghiệp vẫn nghi ngờ khả năng tồn tại hành vi ngụy tạo cuộc trò chuyện này, Bùi tổng trong nhận thức của mọi người mà cũng có mặt như thế sao?

Chuyện này quá khó tin.

“Chắc là giả.” Đồng nghiệp nhấp một ngụm trà hoa cúc dưỡng sinh, bắt đầu hoài nghi đời người: “Từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy Bùi tổng cười, có đôi khi nghi ngờ có phải anh ấy mắc chứng không có cảm xúc bẩm sinh không, sao có thể nói với một cô gái là “tại em quá đáng yêu” chứ?”

Một đồng nghiệp khác phản bác: “Bọn họ vốn dĩ rất ân ái mà, cô nhìn nhẫn của Đại tiểu thư xem, còn có mỗi tuần đi một xe khác nhau.” 

Dư thừa về mặt vật chất là bình thường, dù sao cũng là Đại tiểu thư của Phạn Ni, quả thực nên chú ý vẻ ngoài, chỉ là cuộc trò chuyện riêng kia trông thế nào cũng không giống của một cặp vợ chồng liên hôn.

Càng giống như của cặp tình nhân thời kỳ yêu cuồng nhiệt hơn.

Các đồng nghiệp hoàn toàn không tưởng tượng nổi đàn ông ngành khoa học kỹ thuật nghiêm túc khi nói lời sến súa với vợ là bộ dáng như thế nào.

Cư dân mạng càng sôi sùng sục: – Chẳng phải nói Phạn Ni và J&F là liên hôn thương mại không có tình cảm sao? Cái này gọi là không có tình cảm ư?