Tông Chính Dập thấy vậy khẽ nhướng mày, Hách Liên Phi Diễm cũng cảm giác được sự xem thường trong giọng nói của Nguyệt Hồng, Nguyệt Ảnh lại lo lắng nhíu mày lại, nói thế nào Kiều Linh Nhi cũng là thê tử của Nhị thiếu gia bọn họ, muội muội như vậy…

Nguyệt Hồng trái lại tuyệt không tự hiểu lạnh lùng nhìn Kiều Linh Nhi, rõ ràng không đem nàng coi vào đâu. Cho dù Kiều tứ tiểu thư có tiếng gần xa thì như thế nào, một người nhát gan như vậy hơn nữa một nữ tử vì Phong Khinh lại không biết liêm sỉ, không xứng với công tử bọn họ!

“Nguyệt Ảnh bây giờ sẽ đi pha một chén!” Nguyệt Ảnh nhìn Nguyệt Hồng không có một chút dáng vẻ buông lỏng, lập tức nhận lấy nói.

“Nguyệt Ảnh chờ một chút,” Tông Chính Dập gọi Nguyệt Ảnh đang sắp đi lại, từ giữa khay bưng lấy chén trà đưa tới trước mặt của Kiều Linh Nhi, “Phu nhân uống của ta là được.” Hai chữ “phu nhân” này là đang nhắc nhở bọn họ thân phận của Kiều Linh Nhi.

“Công tử, đó là trà của ngài…” Nguyệt Hồng lần này không vui, công tử nhà nàng có tâm địa tốt, thế nhưng cũng không cần phải vì một nữ nhân mà đưa trà của mình.

“Nguyệt Hồng!” Tông Chính Dập nhàn nhạt gọi một tiếng, thanh âm không lớn, nhưng tồn tại áp lực không thể phản bác.

Kiều Linh Nhi cười châm chọc, đẩy chén trà trở lại trong tay của Tông Chính Dập. Sau đó đi về phía Nguyệt Hồng, thấy nàng ta không chút sợ hãi nhìn thẳng mình, càng cảm thấy cao cao tại thượng, ngược lại Nguyệt Hồng nàng ta giống như là chủ nhân, mà Kiều Linh Nhi nàng lại là người làm.

“Ngươi là tỳ nữ của tướng công ta?” Kiều Linh Nhi nhẹ giọng ngữ điệu chậm rãi hỏi.

“Nguyệt Hồng từ nhỏ đã theo hầu bên người công tử!” Nguyệt Hồng trả lời không kiêu ngạo không siểm nịnh, đồng thời còn có một chút ý tứ khoe khoang.

Kiều Linh Nhi khẽ vuốt cằm, “Nói cách khác vẫn là tỳ nữ phải không?”

“…Đúng!” Nguyệt Hồng do dự một chút mới hồi đáp, đã có chút ngại rắc rối. Nếu như nàng muốn dùng thân phận tới đè ép nàng, thì nàng càng không sợ, phải biết rằng công tử cho tới bây giờ đều không coi các nàng như hạ nhân!

“Đúng? Ngươi ngay cả phép tắc cơ bản của tỳ nữ cũng không hiểu, còn không biết xấu hổ trả lời dõng dạc như vậy!” Thanh âm của Kiều Linh Nhi đột nhiên đề cao, sắc mặt cũng nhất thời lạnh lại.

“Nhị thiếu phu nhân…” Nguyệt Ảnh không khỏi gọi một tiếng.

“Nguyệt Ảnh, chuyện không liên quan tới ngươi ngươi đứng một bên đi.” Lời của Nguyệt Ảnh mới ra khỏi miệng Kiều Linh Nhi đã lớn tiếng trách mắng, rất có phong phạm của một chủ tử.

Nguyệt Ảnh cau mày lui ra, Nguyệt Hồng và Hách Liên Phi Diễm đều bị chuyển biến đột nhiên này của nàng làm cho đầu óc mơ hồ, lẽ nào lời đồn đều là giả?

“Nô tỳ xin hỏi cái gì là phép tắc cơ bản của nô tỳ?” Nguyệt Hồng trầm giọng hỏi.

Kiều Linh Nhi cười lạnh, “Thứ nhất, ta là thê tử của chủ tử ngươi, ngươi ngay cả một câu Nhị thiếu phu nhân cũng không có, bất kính đối với ta cũng chính là bất kính đối với chủ tử ngươi; thứ hai, mặc dù là khách nhân tới, bất kỳ một thị tỳ nào đều có nghĩa vụ bưng trà rót nước, ta cũng không biết quy củ của Tông Chính gia, trong mắt ngươi ta đường đường một phu nhân Thừa tướng lại thua kém một khách nhân, ngay cả chén nước cũng phải phiền tiểu thư Nguyệt Hồng ngài xa giá có phải hay không?”

Mặt của Nguyệt Hồng cũng bởi vì lời của Kiều Linh Nhi mà một hồi xanh một hồi trắng, giống như bảng pha màu vậy, màu sắc phức tạp khó hiểu.

Phía sau Nguyệt Ảnh rõ ràng đã nhận ra khí chất cao cao tại thượng kia trên người của Kiều Linh Nhi, không phải cố ý giả bộ, mà là bẩm sinh, lời nói dùng từ sắc bén vô cùng, khiến người ta theo bản năng trở nên thần phục.

“Nhị thiếu phu nhân, Nguyệt Hồng không hiểu chuyện, xin phu nhân hãy thứ lỗi!” Nguyệt Ảnh lúc này kéo Nguyệt Hồng qua, ép buộc nàng ta quỳ xuống.

Nguyệt Hồng cũng không chút động dung, sắc mặt đã xanh mét, nàng ta lại bị một thiên kim tiểu thư hèn yếu dạy dỗ!!!

“Không cần, bản phu nhân không chịu nổi lễ lớn như thế của Nguyệt Hồng cô nương, sợ là sẽ phải tổn thọ.” Khi Nguyệt Hồng gần như sắp quỳ xuống, Kiều Linh Nhi bất chợt nói một câu ý vị mỉa mai mười phần.

Thân thể Nguyệt Ảnh cứng ngắc, quỳ cũng không phải, mà không quỳ cũng không đúng, đành phải vẻ mặt khổ qua nhìn về phía Tông Chính Dập, hướng hắn cầu cứu.

Hách Liên Phi Diễm lại có hứng thú khác nhìn Kiều Linh Nhi, lời nói ra sắc bén như vậy, đâu có dáng vẻ thiên kim nhu nhược theo như lời đồn, trái lại giống như nữ vương cao cao tại thượng.

“Linh Nhi, Nguyệt Hồng còn nhỏ, nàng ta không hiểu chuyện, uống chén trà bớt giận đi!” Tông Chính Dập cung kính dâng nước trà của mình, rất đúng lúc, hắn lại thấy được mặt khác của nàng.

“Thị nữ của ngươi pha trà ta cũng không dám uống, ta vẫn nên trở về tìm Ngưng Hương pha cho ta chút trà xanh là được rồi.” Kiều Linh Nhi cũng không liếc nhìn ngọn lửa bên trong đôi mắt của Nguyệt Hồng, không cho nàng ta một chút ra oai phủ đầu, thật sự coi nàng thành con mèo bệnh.

Nếu bây giờ đổi thành bất luận kẻ nào nàng đều có thể không đếm xỉa đến, nàng vốn không quan tâm những giai cấp phong kiến này. Thế nhưng rất xin lỗi, nàng là Kiều Linh Nhi, cả đời này không thích nhất là bị người xem thường. Một con nhóc miệng còn hôi sữa, thật sự coi mình là trời à!

“Được rồi, muộn chút nữa ta đi tìm nàng.” Tông Chính Dập hiển nhiên biết nàng cũng không phải thật sự tức giận, cho nên để mặc nàng “dạy bảo” Nguyệt Hồng. Nguyệt Hồng vẫn luôn ở bên cạnh hắn, đối với tâm tư của nàng ta ít nhiều cũng có biết, Kiều Linh Nhi ra oai phủ đầu cho nàng ta cũng tốt.

Kiều Linh Nhi tươi cười rạng rỡ. “Vậy ta đi trước!” Phản xạ có điều kiện vẫy vẫy tay, cũng không liếc mắt nhìn tới ba người khác trong phòng, đi thẳng ra ngoài.

Nha đầu Nguyệt Hồng kia vừa nhìn cũng không phải thứ gì dễ chọc, dư quang nơi khóe mắt nàng nhìn qua chính là phẫn nộ, sợ rằng nàng ta sẽ không tiếp nhận như vậy, xem ra sau này phải đề phòng chút.

Hách Liên Phi Diễm mang theo đầy bụng nghi vấn trở về, Nguyệt Ảnh và Nguyệt Hồng một mực đứng cung kính, sau lưng hơi đổ mồ hôi lạnh.

Tông Chính Dập cứ bình tĩnh đứng đó như vậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, dù cho không nói một lời, cũng khiến cho Nguyệt Hồng và Nguyệt Ảnh da đầu tê dại.

Trong tầm mắt Nguyệt Ảnh, Nguyệt Hồng rốt cuộc kiên trì tiến lên từng bước nói: “Công tử, nô tỳ biết sai rồi.”

“Sai ở chỗ nào?” Hồi lâu, Tông Chính Dập mới mở miệng hỏi, lại chưa xoay người lại.

“Sai ở chỗ không nên vô lễ với Kiều tứ tiểu thư như thế!” Nguyệt Hồng trả lời tâm không cam tình không nguyện.

Nguyệt Ảnh lúc này vội kéo y phục của Nguyệt Hồng một chút, mới chuẩn bị dùng khẩu hình nói chuyện với nàng ta, nhưng Tông Chính Dập lại quay người sang.

Trên khuôn mặt ôn nhuận của Tông Chính Dập sinh ra một tầng lãnh đạm cùng xa lánh, khí chất trên người cũng mang chút rét lạnh.

“Nguyệt Hồng, nàng ấy là Nhị thiếu phu nhân.” Tông Chính Dập thản nhiên nói, trong giọng nói không nghe ra một tia tâm tình.

Nguyệt Hồng nâng mi mắt lên, cau mày nói: “Công tử, nàng ta chẳng qua là một con cờ Hoàng thượng dùng để mượn sức Kiều gia, hơn nữa ở trong lòng nàng ta chỉ có công tử đệ nhất thiên hạ, nữ tử như vậy làm sao xứng với…”

“Nguyệt Hồng!” Nguyệt Hồng còn chưa dứt lời, Nguyệt Ảnh đã lập tức cắt đứt, “Công tử, Nguyệt Hồng nhỏ dại, là thuộc hạ dạy dỗ không đúng!”

“Đại ca, muội đâu có…” Nguyệt Hồng mới định nói, Nguyệt Ảnh đã lập tức gầm nhẹ một tiếng: “Câm miệng!”

Tông Chính Dập nhìn hai người Nguyệt Ảnh và Nguyệt Hồng, Nguyệt Ảnh trầm ổn, Nguyệt Hồng thông minh, thế nhưng Nguyệt Hồng cũng quá xúc động.

“Công tử?” Nguyệt Ảnh một tay dắt Nguyệt Hồng, vừa hướng Tông Chính Dập nói: “Công tử muốn xử trí Nguyệt Hồng thế nào?”

“Đại ca, muội không sai…” Nguyệt Hồng nghe vậy mở to hai mắt nhìn, công tử vì sao phải xử trí nàng?

“Ngày mai, Nguyệt Hồng đi An Sơn, theo Phương Chứng đại sư khổ tu hai năm!” Tông Chính Dập bình tĩnh nói.

“Cái gì? ” “…vâng!” Nguyệt Hồng kinh ngạc kêu to, Nguyệt Ảnh cũng giật mình một lúc sau mới gật đầu.

Phương Chứng đại sư là sư phụ mà trước đây lúc hai người Nguyệt Ảnh, Nguyệt Hồng học nghệ đã bái, là cao tăng đắc đạo nhất An Sơn, thuở thiếu thời Tông Chính Dập từng cùng ông nghiên cứu thảo luận phật pháp, sau mới hồi kinh học chính sự.

Lời của Tông Chính Dập không cho phép Nguyệt Ảnh và Nguyệt Hồng bác bỏ, sau khi hắn rời đi Nguyệt Hồng muốn tiến lên đuổi theo lại bị Nguyệt Ảnh ngăn lại.

“Đại ca, tại sao chứ? Tại sao công tử muốn đuổi muội đi?” Nguyệt Hồng thút thít, lẽ nào mười mấy năm này còn thua kém một nữ tử hôm qua mới gặp mặt với công tử ư?

Nguyệt Ảnh thở dài, thiên ngôn vạn ngữ chỉ dung thành một câu nói: “Nguyệt Hồng, muội nên trưởng thành rồi!”

Công tử biết tâm tư thiếu nữ của Nguyệt Hồng, cũng nhiều lần giữ khoảng cách, thế nhưng Nguyệt Hồng lại không tự hiểu. Hôm nay công tử để mặc Kiều tứ tiểu thư thuyết giáo Nguyệt Hồng, vốn muốn để cho Nguyệt Hồng hiểu rõ tâm tư của công tử, nhưng Nguyệt Hồng vẫn bất vi sở động, thậm chí không đem Kiều tứ tiểu thư để vào mắt, cho nên đành phải đưa muội ấy đi An Sơn.

Chỉ có điều, vì sao công tử lại đối với Kiều tứ tiểu thư kia… Hơn nữa, Kiều tứ tiểu thư vì sao lại không giống lời đồn đại như thế…