''Mới vừa rồi, xe ngựa bản tiểu thư bị đụng ngã, mọi người cũng thấy chứ? Diêu tiểu thư, ngươi có thừa nhận là xe ngựa của ngươi đụng ta không?''

Tức thì Diêu Ngữ Dong cứng họng, nước mắt to như hạt đậu rớt xuống theo khuôn mặt: ''Thật xin lỗi, là ta đụng phải Nhị tiểu thư.''

''Ngươi biết là tốt rồi.'' Cố Nha Nha thờ ơ nhìn nàng, lần này khóc là thật sự biết sai rồi, hay vẫn tranh thủ đồng tình thêm một chút?

''Nếu là xe ngựa Diêu tiểu thư đụng vào người trước, theo lý thuyết, ngươi là cô nương hiểu lý lẽ như vậy, trước tiên nên xuống nói xin lỗi.''

"Ta. . . . . ."

''Mặc dù không xin lỗi nhưng cũng không nên dung túng nô bộc đánh nhau nha.'' Cố Nha Nha tiếc nuối lắc đầu.

Diêu Ngữ Dong vô tội rơi lệ, hốt hoảng không biết làm sao lắc đầu: ''Ta không có, ta kêu bọn họ đừng đánh, nhưng bọn họ..."

''Không nghe ngươi?'' Cố Nha Nha chê cười; ''Nói thế nào ngươi cũng là chủ tử, ở đâu ra có hạ nhân không nghe chủ tử. Hay là nói vốn là chủ ý của chủ tử?''

Một câu hỏi khiến sắc mặt Diêu Ngữ Dong trắng bệch, sâu trong đôi mắt đầy nước mắt là hận ý dày đặc.

Người vây xem rối rít đưa ánh mắt về phía Diêu Ngữ Dong, ánh mắt phức tạp, tự nhiên, những người lương thiện sẽ không nghĩ tới chuyện xảy ra, vốn là một tay cô nương nhu nhược bày ra, chẳng qua bọn họ cảm thấy Diêu đại tiểu thư quá hèn nhát, không thể hiện được uy nghiêm chủ tử.

Như thế, lại nhìn Úy Tuệ, đột nhiên cảm thấy Úy gia Nhị tiểu thư cũng không quá quắt như lời đồn, ít nhất nàng xử sự không kiêu ngạo không tự ti, những thứ khác không nói, chỉ nói chuyện hôm nay, nàng thật sự không có khi dễ người, cho tới lúc này, cũng chỉ có bày ra sự thật nói đạo lý, làm cho người ta cảm giác một loại hơi thở cao quý, không hổ là người xuất thân thế gia vọng tộc.

Dừng một chút, thấy nàng không nói, Cố Nha Nha lại nói: ''Tạm thời không nói những thứ này, chỉ nói, bản tiểu thư muốn dàn xếp ổn thỏa, thấy đứa trẻ kia đáng thương, muốn cho hắn ít bạc để tìm đại phu, có lỗi sao? Hay là, trên mặt Diêu cô nương rộng lượng, nhưng trong lòng hoàn toàn không tha thứ cho đứa bé kia đánh thua, làm mất mặt ngươi?''

Cố Nha Nha một lời trúng đích, rất không nể mặt.

Diêu Ngữ Dong tức giận run môi: ''Nhị tiểu thư, ta biết chuyện hôm nay là ta không đúng, nhưng, ta tuyệt đối không phải như ngươi nói.....''

''Đúng vậy, đừng tưởng ngươi cho bạc thì chính là người tốt, Úy gia các ngươi không có một người tốt. Buổi sáng Úy gia Đại thiếu gia còn cường đoạt dân nữ ở trên đường, lúc này, ngươi lại làm khó dễ sỉ nhục tiểu thư nhà ta. Coi như hôm nay không đánh, lần trước quất roi tiểu thư chúng ta thì không phải chúng ta oan uổng ngươi.'' Thấy tiểu thư nhà mình rơi xuống hạ phong, Hạ Hà không đắn đo châm chọc.

Úy gia Đại thiếu gia cường đoạt dân nữ? Cố Nha Nha nhạy bén chỉ lựa nửa câu đầu để nghe, đột nhiên, nghĩ đến cái gì, trong bụng hoảng hốt, cũng không muốn dây dưa với Diêu Ngữ Dong ở nơi này, chỉ ném một câu.

''Hừ, tất cả đều nhớ kỹ cho ta, Úy Tuệ ta muốn khi dễ người, thì sẽ làm công khai, cần gì phải che che giấu giấu?''

Sau đó, kéo hai người Lục Vô Song và Đào Nhi lên xe ngựa.

Bên cạnh, những người vây xem, cho đến khi xe của nàng đi rất xa, tầm mắt vẫn không thu về như cũ.

''Vừa rồi người kia thật sự là ma nữ Úy gia tiểu thư sao? Sao lại không giống?'' Có người nghi ngờ.

Có người chê cười: ''Sao lại không giống? Trừ Úy gia Nhị tiểu thư, còn ai có thể xinh đẹp như vậy?''

''Chính là nàng, lần trước cưỡi ngựa đạp quán bánh bao của nhà Tôn Nhị, ta nhớ rõ ràng, lúc ấy thật cảm thấy cô nương này là tiên nữ từ trên trời xuống trần, chỉ là, điệu bộ đó, chậc chậc.....''

''Như thế nào?''

''Đạp đỗ hơn mười lồng hấp bánh bao mới ra lò của người ta không nói, vợ Tôn Nhị tiến lên nói lý lẽ, vẫn bị đánh roi, cho đến bây giờ trên mặt vẫn còn sẹo đấy.''

''A, vết sẹo trên mặt vợ Tôn Nhị ta cũng nhìn thấy qua, rất dọa người, thì ra là cô nương này đánh à?''

''Vẫn không chỉ những thứ này.....''

Ngay sau đó, đã không còn trò hay để xem, mọi người rốt rít bao vây người kể chuyện, không khí xoay chuyển, mới vừa rồi còn cảm thấy Úy Tuệ xinh đẹp, lúc này, giống như là là mở hội phê phán nàng, đám người ta một câu ngươi một câu nói đến chỗ sai của nàng.

Bên ngoài đoàn người, nhận được ánh mắt của người kể chuyện bên trong, Hạ Hà đắc ý cong môi, hai tay đỡ Diêu Ngữ Dong, nhỏ giọng nói: ''Tiểu thư, đều làm tốt lắm.

Diêu Ngữ Dong ung dung thản nhiên, đỡ nha đầu, run rẩy lên xe ngựa, khuôn mặt thanh nhã lập tức lạnh lùng sắc bén: ''Người nọ có thể tin được không?''

''Tiểu thư yên tâm, ta đã cho bạc.'' Hạ Hà an ủi: ''Hôm nay Thái tử điện hạ ở Vinh Hoa lâu tiếp khách, cũng do người nọ báo tin.''

Diêu Ngữ Dong gật đầu không nói, tay nhỏ bé nhẹ nhàng vén một góc rèm xe lên, nhìn về phía lầu hai, có thể là do trời lạnh, tất cả cửa sổ trên lầu đều đóng, cũng không biết người nọ chú ý đến chuyện tình bên dưới hay không.

''Thôi, chúng ta trở về phủ.''

''Vâng.'' Hạ Hà kêu Nghiên Mực đánh xe phía trước: ''Trở về phủ."

Xe ngựa chậm rãi chạy đi, Hạ Hà nhớ tới chuyện xảy ra lúc nãy, nghi ngờ hỏi: ''Tiểu thư, tại sao hôm nay tiểu ma nữ kia lại đổi tính?''

Ánh mắt Diêu Ngữ Dong sắc lạnh, liếc Hạ Hà: ''Ngươi biết hắn đang trên lầu, thì sao nàng không biết được?''

''À?'' Hạ Hà nghe vậy, tức giận cắn răng: ''Không trách được, chỉ với tính tình của nàng, hôm nay lại nhịn được.''

''Thôi.'' Sắc mặt Diêu Ngữ Dong tái nhợt, giống như hết sức mệt mỏi dựa vào trên đệm êm, trong đầu hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, thầm cắn nát răng ngà.

Úy Tuệ, chúng ta còn nhiều thời gian, ai có thể cười đến cuối cùng còn chưa biết!

Người trong cuộc hai bên tản đi, người vây xem tìm thú vui, sau khi ba hoa khoác lác chuyện của người khác, đột nhiên phát hiện, mình còn có việc bận, rối rít tản đi, ai về nhà nấy, tìm mẹ của mình.

Chuyện hôm nay cũng không ảnh hưởng bao nhiêu đến bọn họ, chỉ hơn chuyện trà dư tửu hậu (lúc rảnh rỗi) thôi.

''Tứ ca, không ngờ mấy năm không thấy, tiểu ma nữ Úy gia kia tiến bộ không ít...''

Trong một gian phòng lầu hai Vinh Hoa lâu, tay Bách Lý Tuấn Dật cầm chén ngọc, tựa vào bên cửa sổ, một đôi mắt hoa đào câu nhân, mãi đến khi không còn thấy xe ngựa Cố Nha Nha nữa, lúc này mới chuyển trở về, sáng rực nhìn chằm chằm Tiêu Dục, ánh mắt tràn ngập ý tứ trêu ghẹo.

''Ài, rốt cuộc như thế nào? Bên kia Thái hậu không chịu nhượng bộ? Theo đệ thấy, huynh cưới luôn hai tỷ muội về. Một số mệnh Phượng hoàng, một xinh đẹp như hoa. Một hỗ trợ nghiệp lớn của huynh, một giúp huynh ấm chăn, chậc chậc, thiên hạ bao nhiêu người nằm mộng cũng muốn có diễm phúc như thế, huynh cũng đừng ở trong phúc mà không biết hưởng.''

Tiêu Dục cầm ly rượu, liếc xéo hắn: ''Ngươi cũng hâm mộ?''

''Khụ ----'' Bách Lý Tuấn Dật nghẹn lời, giống như xấu hổ đưa tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn rơi xuống trên người Diêu Ngữ Dong, tức thì ánh mắt sáng mấy phần.

''Cô nương này có bộ dáng không tệ, xem ra nước Đại Chu chúng ta có thủy dưỡng tốt, lần này trở về, trong mắt đều là tiểu nữu nhi (cô nhóc) xinh đẹp, nhìn thôi cũng khiến xương cốt mềm nhũn, thực con mẹ nó tuyệt diệu.''

''Đi ra ngoài mấy năm, lại vẫn tiền đồ như vậy?'' Tiêu Dục không có bao nhiêu hứng thú với phân tranh phía dưới, chỉ là nghe Bách Tuất Dật thuật lại, lại liên hệ với chuyện phát sinh trong vườn lúc trước, hắn càng cảm thấy kỳ quái, đến cùng trên người hai tỷ muội Úy gia đã xảy ra chuyện gì? Hay là, Úy gia có hành động mới?

''Khụ khụ --'' Bị người nói móc như vậy, Bách Lý Tuấn Dật cũng không lấy làm hổ thẹn, ngược lại còn cho rằng quang vinh, híp mắt hoa đào đi tới trước bàn, hí mắt trêu đùa.

''Ai, đệ cũng muốn giống như huynh, trong phủ có mười mấy cơ thiếp dung mạo như tiên trên trời hầu hạ, còn có nhiều thiên kim danh môn đánh vỡ đầu muốn bổ nhào lên người huynh như vậy, ta cũng sẽ không thấy nữ nhân liền muốn lên.''

Nói xong, hắn quăng cái chén, trực tiếp cầm bình rượu hung hăng uống một hớp: ''Mẹ nó, Tắc Bắc kia không phải là nơi nam nhân nên ở.''

''Vậy ngươi lại chậm chạp không trở về? Còn tưởng rằng bị một cô nương nào đó vướng chân, không nỡ bỏ lại.'' Thấy hắn như vậy, Tiêu Dục cười giễu cợt.

Ánh mắt Bách Lý Tuấn Dật lóe lên, vội vàng uống một hớp lớn, lúc này mới cười ha hả: ''Trên đời này cô nương có thể lưu đệ lại, sợ rằng vẫn còn trong bụng mẹ chưa ra đấy.''

Nói xong, hắn lại tới gần, cười đùa nói: ''Huynh biết không, nữ nhân nước Đại Chu chúng ta mới gọi là nữ nhân, nhìn khuôn mặt lung linh như nước, dáng vẻ kia.....''

Tiêu Dục liếc nhìn hắn, Bách Lý Tuấn Dật thức thời chớp chớp mắt: ''Thôi thôi thôi, nếu huynh ở lại địa phương quỷ quái kia một năm, ngày ngày nhìn nữ nhân còn khỏe mạnh hơn so với bọn Phúc An, huynh sẽ hiểu rõ cảm thụ bây giờ của tiểu gia.''

Ánh mắt Tiêu Dục trầm xuống, giơ cái chén, ở trên chén hắn cụng xuống, sau đó, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Bách Lý Tuấn Dật sững sờ, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái, ngửa đầu, cầm bầu rượu mạnh mẽ rót vào miệng, trước ngực hắn nhiễm ướt một mảng lớn rượu mát lạnh.

''Đã trở lại, thì an tâm ở lại, những chuyện khác đã có Bản Thái tử.''

''A.'' Bách Lý Tuấn Dật giễu cợt nhếch môi: ''Đệ lại quên, bây giờ huynh là Thái tử cao quý, quan tâm một tên bạn cũ nghèo túng ----''

''Ngươi say.'' Tiêu Dục để ly rượu xuống.

Lông mày bên phải Bách Lý Tuấn Dật nhếch lên giễu cợt, đặt bầu rượu xuống, móc một khối lệnh bài màu đen trong ngực ra, đặt trên bàn, khóe môi hơi cong, đôi mắt hoa đào tà mị hiện lên chút ý cười: ''Cho huynh, lễ ra mắt.''