Đêm tân hôn , trước giờ lành, nàng ngồi trong phòng mặc cho cả đám a hoàn trang điểm cho mình, rồi lại một đám chạy tán loạn lên tìm đồ này đồ nọ đến phát khóc.

“ Khuyên tai! Khuyên tai! Một bên khuyên tai của tiểu thư đâu rồi? Tìm mau mau!”

“Khăn hỉ đâu?”

“ a…. Vòng như ý đâu rồi?????!!!”

Căn phòng được một phen náo nhiệt hiếm thấy trong khi nàng vẫn hết sức thản nhiên , chẳng có vẻ vội vã gì. Đối với nàng, không kịp giờ lành lại càng hay, nàng thật sự, không thích thành thân với hắn chút nào dù là trong một tháng qua, thiện cảm của nàng đối với hắn không ít.

Như vậy thì đã sao? Đó chỉ là thiện cảm, không phải tình cảm nha!

A hoàn kéo tới ngày càng nhiều, Lăng thượng thư phu nhân cũng đã chạy vào hối thúc.Đến cuối cùng , vẫn là kịp giờ.

Tịch Nhan và một tiểu a hoàn, mỗi người hai bên đỡ nàng lên kiệu hoa đỏ rực rỡ.

Một tiếng “ khởi kiệu” vang lên, kiệu hoa với tám người khiêng chậm rãi di chuyển. Đằng trước là toán người đánh trống thổi kèn, múa hát đủ kiểu. Đằng sau là hơn năm mươi thị vệ hộ tống .

Đoàn người đi ngang qua những con phố, dân chúng dạt ra hai bên nhường đường, còn không ngớt lời chúc phúc.

Trong kiệu hoa, nàng có chút hồi hộp. Lúc nãy khi còn ở trong phòng, rõ ràng chẳng có cảm giác gì cả, nhưng sao bây giờ ngồi lên kiệu hoa, nàng lại cảm thấy hồi hộp thế này kia chứ?

Khuôn mặt yêu nghiệt của tên Lam Triệt chết tiệt kia lại hiện lên trong đầu nàng, bất giác mặt nàng đỏ ửng lên. Hôm nay, khi hắn nhìn thấy nàng trang điểm rực rỡ như vậy, hắn sẽ thế nào nhỉ?

Hôm nay nàng thật sự rất đẹp. Khuôn mặt nhỏ nhắn hình trái xoan được phủ một lớp phấn , đôi đồng tử ẩn hiện dưới hàng lông mi dài cong vút, ở nơi mí mắt còn bôi thêm một chút phấn màu tím nhạt, giữa hai hàng mày liễu là một đóa hoa phù dung trắng nhỏ xíu được vẽ hết sức tỉ mỉ. Hai bên tai đeo một bộ khuyên tai có hình bông hoa được làm từ vàng.Tóc nàng được chải chuốt kĩ lưỡng, vấn lên gọn gàng cùng với bốn cây trâm vàng , mỗi bên hai cái. Tất cả đều rũ xuống sợi ánh kim vàng tươi như ánh mặt trời , cuối mỗi sợi được đính một viên ngọc nhỏ. Chúng đung đưa qua lại theo từng chuyển động của nàng, nhìn rất vui mắt.

Thân hình mảnh mai khoác lên bộ hỉ phục đỏ thẫm với bốn lớp trong, hai lớp kép và ba lớp ngoài cùng. Kèm theo bộ hỉ phục xa hoa lộng lẫy được viền hình lượn sóng ở vạt áo là dải lụa mỏng , nhẹ làm tôn lên phong thái tao nhã, cao quý và dịu dàng của nàng.

Hết thảy đều chỉ để tôn lên vẻ đẹp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn của Lăng Bích Nguyệt nàng mà thôi.

Đoàn người dừng lại trước Kính Dương Vương phủ, ai nấy đều mừng rỡ ra mặt, gia nô vèn mành hoa lên, Tịch Nhan đưa tay đỡ nàng xuống, khuôn mặt cười đến sáng lạn , không quên ở bên tai nàng nhắc nhở :

“ Tiểu thư, người đi cẩn thận a…”

Bây giờ mà ngã thì thực rất mất mặt lắm thay!

Nàng cũng biết, nếu vụng về không cẩn thận để chính mình bị ngã thì sẽ náo loạn mất! Nhưng là cái váy này nặng nề rườm rà quá đi!

Nàng cắn môi, hít sâu một tiếng rồi đi hết sức cẩn thận.Nhưng trời chính là hôm nay không tha cho nàng, cẩn thận đến đâu thì nàng vẫn bị vấp phải vạt váy, lảo đảo muốn ngã, Tịch Nhan bên cạnh dùng hết sức đỡ nàng, nhưng là cái đống “ chăn màn “ và “ châu báu” trên người nàng khiến nàng thêm nặng hơn, vì thế, cho dù có Tịch Nhan, vẫn là khó lấy lại thăng bằng. Mọi người hoảng hốt , định chạy tới đỡ lấy nàng thì đã có người nhanh chân hơn , Lam Triệt trong bộ hỉ phục tân lang đỏ tươi đưa tay đỡ lấy nàng, còn nói nhỏ vài tai nàng :

“ Sao lại bất cẩn như vậy chứ? Ái phi?”

Nàng im lặng , xấu hổ không nói gì.Mọi người thở phào nhẹ nhõm một cái.Chưa định tâm việc tân thế tử phi “ sơ suất” thì đến lượt tiểu thế tử gây “ náo loạn”.

Hắn cúi người bế luôn nàng lên , đưa nàng thẳng vào sảnh đường, đứng trước Hoàng hậu và Lăng thượng thư bái đường.

Những người có mặt ở đó đều kinh ngạc đến miệng không thể khép lại, Kính Dương Vương trố mắt, Kính Dương Vương phi lại cười một nụ cười vừa hài lòng vừa nham hiểm.

Triệt nhi quả là không phụ sự kì vọng của Hoa Nguyệt Nhi nàng nha.

Dưới tấm khăn hỉ, nàng đã thẹn đến mặt đỏ như cà chua rồi, chỉ là không dám manh động, cắn răng tránh phát ra tiếng thét thất thanh ở thời điểm hắn bế nàng lên.

Cùng hắn bái đường xong, nàng được đưa luôn vào phòng còn hắn ở ngoài tiếp khách. Vừa vào đến phòng là nàng nhảy ngay lên giường, xấu hổ ! Thật xấu hổ biết mấy! Hắn cư nhiên dám trước mặt bàn dân thiên hạ bế nàng!Còn đâu là thể thống?

Nàng đưa tay định giật khăn hỉ xuống , nhưng Tịch Nhan như thế nào đã chạy vào phòng ngăn cản :

“ Tiểu thư… à không, thế tử phi nương nương, người không thể làm thế! Nương nương phải đợi thế tử tự tay tháo xuống “

“ Ai da, A Tịch, em đừng có gọi ta cái gì nương nương kia, nghe khó chịu lại không quen, vẫn là gọi tiểu thư đi. Hơn nữa, đợi hắn làm cái gì? Trực tiếp tháo xuống thì được rồi!”

“ Không thể a. Nếu làm vậy, nương nương và Thế tử không thể hạnh phúc được. Tuyệt đối không thể tháo khăn xuống. Nếu tiểu thư cố chấp, A Tịch sẽ gọi phu nhân vào đó!”

“ Hừ”

Thế là dưới sự uy hiếp của Tịch Nhan, nàng đành phải ngồi ngay ngắn trên giường , cắn môi kiên nhẫn chờ đợi.

Chợt nghe một tiếng động nhẹ, hình như là tiếng người bị ngã xuống đất. Nàng giật mình :

“ Tịch Nhan? Em sao thế?”

Người trả lời nàng lại không phải là Tịch Nhan, mà là một thanh âm trầm trầm quen thuộc khác :

“ Lăng tiểu thư, lâu rồi không gặp nàng đã là tân nương rồi”