Lam Triệt tốt xấu gì cũng là một cao thủ, đánh xe ngựa nhanh như gió, đến gần nửa đêm thì đã đến Phong Lâm Quốc.

Phong Lâm quốc là nơi nhận được nhiều ưu ái từ thiên địa nhất, tiên cảnh non bông, dân chúng ấm no hạnh phúc, vô cùng yên bình. Đến đây thì Mạc Y Hàn cũng ra đánh xe cùng Lam Triệt để chỉ đường. Dân chúng có vẻ rất thân với Y Hàn, hắn vừa ngó đầu ra là đã có người hét lên cái gì mà “ Hàn vương trở về rồi” , sau đó là cả một trận vỗ tay nồng nhiệt, tiếng la lối, tiếng cười đùa, tiếng chúc mừng lẫn lộn, vô cùng náo nhiệt vui vẻ. Dân chúng đứng hai bên đường rất đông, nhưng cũng chẳng có ai cản đường, thậm chí là cố gắng đứng sát vào hai bên, nhường lối đi rộng rãi cho xe ngựa.

Mạc Y Hàn cũng vẫy tay chào họ. Lam Triệt ở bên cạnh ghen không chịu nổi, khẽ mỉa mai:

“ Không ngờ một kẻ máu lạnh , mệnh danh là Qủy Vương như ngươi mà cũng được lòng dân gớm nhỉ?Ngay cả ta, một mỹ nam cao cấp ngàn năm có một ngồi bên cạnh mà bọn họ cũng chẳng thèm ngó qua… Đúng là quá đáng!”

“ Ngươi có phải là tự tin quá đáng không? Về vương phủ lấy gương mà soi đi, mặt ngươi như vậy mà đẹp sao? Da dẻ trắng hồng như nữ tử, nhìn chẳng khác gì công tử bột vô dụng”

“ Vậy ngươi thì sao? Da của ngươi so với ta còn trắng hơn đấy!”

“ Ít nhất thì ta vẫn không hồng hào bằng ngươi, lại còn là một vương gia tốt, được bàn dân ủng hộ!” Mạc Y Hàn cười khẩy, một lời đâm trúng tim đen của Lam Triệt.

“ Ngươi không nói thì chẳng ai bảo ngươi câm đâu !”

“ Là ngươi gây sự trước giờ lại còn lên tiếng? Đã ăn cướp còn la làng!”

Lam Triệt lửa giận ngút trời, trừng mắt nhìn Y Hàn, Y Hàn cũng không khách khí trừng mắt nhìn lại. Xung quanh lại nổi lên sát khí. Ở bên trong đột nhiên truyền ra giọng nói nhẹ nhàng mang đầy tính đe dọa của nữ tử :

“ Hai người đừng làm loạn, đây là đang đi trên đường đó!”

Lam Triệt và Mạc Y Hàn cũng cho rằng nàng nói rất đúng nên đành dừng lại, không giương cung bạt kiếm nữa. Chỉ là trong lòng vẫn rất khó chịu, hận không thể một kiếm chém chết đối phương.

Lăng Bích Nguyệt cùng tam tướng não nề thở dài. Hai kẻ võ công cái thế này đúng là khắc tinh! Chẳng trách nhiều năm qua , năm nào cũng rảnh rỗi vượt đường xa đến chỉ để choảng nhau một trận cho đã tay. Đúng là ấu trĩ!

Đi thêm một quãng nữa thì tới được Hàn vương phủ. Quản gia dường như đã được dặn trước là sẽ có khách nên đứng sẵn ở cổng lớn đón chủ tử và khách nhân.

Lam Triệt nhảy xuống xe ngựa, đưa tay vén màn đỡ Bích Nguyệt xuống ngựa, nhưng lại sợ xảy ra bất trắc nên trực tiếp bế nàng luôn. Trong bụng nàng còn có tiểu vương gia tiểu quận chúa của hắn, làm sao hắn có thể không cẩn trọng được đây?

Trước mặt mọi người lại thân mật thế này, Lăng Bích Nguyệt không khỏi ngượng ngùng, tay chân đạp loạn không ngừng , miệng hét lên :

“ Chàng mau thả thiếp xuống! Không thấy mọi người đang nhìn hay sao hả?”

Phong tướng quân đưa tay vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, cười hề hề :

“ Vương phi cần gì phải ngại! Vương gia cùng nương nương thân mật là chuyện bình thường.Huống hồ, vương gia lại còn đang độ tuổi trưởng thành, đương nhiên sẽ chẳng để tâm đến thể diện”

“ Lão đại nói rất chí lí! Lão nhị ta cũng cảm thấy như vậy!Vương gia đã chẳng ngại, vương phi người còn ngại cái gì? Ha ha ha” Vũ tướng quân cũng chen vào phụ họa.

Lăng Bích Nguyệt tức đến đỏ mặt, đám người tướng quân này, già rồi mà còn…..

Quản gia Hàn vương phủ là người biết chừng mực, nghe đám khách nhân kia nói cái gì vương gia vương phi, cũng chẳng để tâm, chỉ cung kính hành lễ rồi bẩm báo, mọi thứ đã chuẩn bị xong, mời vương gia và khách vào nghỉ ngơi.

Chuyện Hàn vương có khách đều được giữ kín, không để lộ ra ngoài, nhưng không có nghĩa là giấu được Hoàng đế. Phong Lâm hoàng đế vừa được báo tin là khách quý của Hàn vương chính là Kính Dương vương và vương phi , liền đích thân đi đón. Nhưng lại bị Y Hàn chối khéo, còn nhờ Hoàng thượng giữ kín tin tức.

Kính Dương vương vốn là nam tử mà Phong Lâm hoàng đế vô cùng ngưỡng mộ , nhưng hắn cũng đã có nghe nói qua chuyện của Lam Triệt, nên không ngần ngại đồng ý, còn nói cho dù là Đông Phương Ngạo Khâm đích thân đến bắt người thì cũng sẽ đứng ra bảo vệ tới cùng. Đương nhiên, đổi lại Lam Triệt phải dành thời gian gặp hắn, cùng hắn luận bàn kiếm pháp, đánh một trận.

Phong Lâm Hoàng đế trước khi lên ngôi chính là Tam hoàng tử, đệ đệ ruột của Hàn Vương, trước kia vốn dĩ người lên ngôi phải là Mạc Y Hàn, nhưng Mạc Y Hàn là người thích tự do, phiêu bạt khắp nơi, không muốn bản thân bị ràng buộc bởi hoàng cung nhuốm đầy máu và thị phi kia nên đã nhường lại cho đệ đệ mình.

Tính ra thì Hoàng đế vẫn là thua Mạc Y Hàn mấy tuổi, thế nên hành động trẻ con như ngưỡng mộ, chẳng để tâm đến địa vị tôn quý, nông nổi đòi đi gặp Lam Triệt cũng là điều dễ hiểu.

Lam Triệt cảm thấy Hoàng đế này cũng rất thú vị, hắn dù gì cũng là đệ đệ ruột của Mạc Y Hàn, phải gặp thử một lần xem hắn có gì khác nhau với đối thủ không đội trời chung Mạc Y Hàn không chứ! Thế nên không do dự đồng ý nhất định có cơ hội sẽ tiến cung diện kiến thánh thượng.

Vương phủ của Mạc Y Hàn tuy rất đơn giản, và cũng không rộng lớn bằng Kính Dương vương phủ nhưng lại có một cảm giác khiến cho người khác cảm thấy an toàn , lại còn có cả hoa viên đầy hoa , khiến Lăng Bích Nguyệt rất thích nơi này. A hoàn cũng rất thân thiện dễ gần, hầu hạ chu đáo.

Với lại, ở đây thì sẽ không lo truy binh của Mạc quốc đuổi tới.

Trong lúc Lam Triệt và tam tướng , Mạc Y Hàn nói chuyện gì đó về chính trị thì nàng nói muốn đi dạo ở hoa viên cùng với Tịch Nhan.

Bây giờ đang là buổi tối, nàng lại đang mang thai nên Tịch Nhan vừa nghe thấy nàng nói muốn đi dạo liền ra vẻ gia trưởng :

“ Nương nương , người đừng trẻ con nữa! Trời tối thế này, nương nương còn muốn đi dạo thưởng hoa cái gì? Hay là để sáng mai có được không? Nếu lỡ vấp ngã thì không hay đâu! Nô tỳ còn muốn chăm sóc tiểu thế tử tiểu quận chúa đó!”

Lăng Bích Nguyệt bật cười, cũng chống nạnh đáp:

“ Ay dô dô, xem ra, vừa có tiểu bảo bối là Tịch Nhan nhà ta đã bỏ ta theo người khác rồi sao? Thật phũ phàng quá đi ~~ “

“ Nương nương đừng đùa nữa, người mau mau đi ngủ đi!!!”

“ Ha ha, tuân lệnh Tiểu Tịch! Ha ha”

“ Nương nương đừng đùa nữa mà!”

Trong thư phòng, đám nam nhân già lẫn trẻ sau khi bàn chuyện xong, lập tức ngựa quen đường cũ, uống rượu say đến mức nằm hết ra bàn . Vương gia chẳng ra vương gia, tướng quân chẳng ra tướng quân.

Lam Triệt trong lúc say còn không quên mỉa mai Y Hàn :

“ Qủy Vương à ~ khụ … tửu lượng của ngươi…. hức.. hóa ra cũng chỉ đến thế thôi! Nhìn… nhìn ta mà học hỏi này…”

Quản gia và a hoàn nhìn cảnh trước mắt cũng không khỏi một phen nghiến răng nghiến lợi, vị khách nhân được gọi là vương gia này đúng là háo thắng quá mức, rõ ràng bản thân là người gục đầu tiên mà còn nói vương gia nhà bọn họ tửu lượng kém! Đúng là quá đáng ghét!