Mặt Tô Thanh Phong như phủ một lớp băng: “Tại sao ông lại muốn giết tôi?”
“Tại sao ư?”
Giọng Chu Nguyên lạnh đến đáng sợ: “Cậu đã từng làm gì, cậu không biết sao?”
“Lúc trước cậu cứ ở mãi trong tù, tôi không thể ra tay với cậu. Vậy nên tôi chỉ có thể phái người giết cậu sau khi cậu ra tù”.
“Nhưng không ngờ thằng vô dụng đó không đâm chết cậu, để cho cậu thoát được một kiếp!”
“Ban đầu tôi định để từ từ rồi tiếp tục ra tay, giờ cậu lại chủ động tìm tới cửa chịu chết! Vậy tôi sẽ tiễn cậu lên đường luôn!”
Dứt lời, người đàn ông vạm vỡ ban nấy dẫn theo hơn mười người đàn ông khác lao vào bao vây Tô Thanh Phong.
“Giết cậu tai” Chu Nguyên lập tức hạ lệnh.
Hơn mười người đàn ông đồng loạt ra tay với Tô Thanh Phong.
Trong lòng Tô Thanh Phong cũng bốc lên một ngọn lửa không biết tên.
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ làm ra chuyện gì vô nhân tính.
Thế mà đối phương lại khăng khăng đổ tội cho anh. Nếu không phải đối phương cố ý thì là hiểu lầm.
Cho dù là hiểu lầm, vậy cũng phải cho anh một cơ hội giải thích và làm rõ chuyện này đã chứ?
Hơn nữa người mà đối phương phái đi còn suýt đâm chết anh và Hứa Uyển Đình, điều này khiến cho lòng anh xuất hiện từng luồng sát ý.
Ngay khi anh chuẩn bị ra tay, bỗng có một loạt tiếng bước chân hốt hoảng vang lên.
“Cầu xin anh, đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi...”
Một cô gái trẻ vừa chạy từ trên tầng hai xuống, vừa la hét ầmĩT.
Cô ấy có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp nhưng trông không được bình thường cho lắm, mặt mày tái nhợt cực kì tiều tuy, hình như có vấn đề về tinh thần.
“Cô chủ, cô chủ...”
Một người giúp việc đuổi theo sau.
Lúc này hơn mười tên vệ sĩ đã dừng tay lại.
Chu Nguyên cũng sải bước chạy về phía cô gái trẻ rồi ôm cô ấy vào lòng: “Thiến Thiến, bố đây, bố đây, không sao, không
sao đâu, không có ai có thể làm con tổn thương...”
Mặt mũi tràn đầy yêu thương, khác biệt hoàn toàn so với vẻ lạnh như băng ban nãy.
Trong mắt còn toát ra vẻ đau lòng cùng cực.
Cô gái bắt đầu ổn định cảm xúc, ôm chặt Chu Nguyên khóc nức nở, nhưng ánh mắt của cô ấy lại không có tiêu cự.
Lúc này, Chu Nguyên nhìn về phía Tô Thanh Phong, ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo: “Cậu hại con gái tôi thành ra thế này,
cậu nghĩ tôi có nên giết cậu không?”
Tô Thanh Phong nghệch mặt ra.
Chu Nguyên nói tiếp: “Ba năm trước cậu muốn làm bẩn con gái tôi, chính vì thế đã để lại ám ảnh tâm lý nghiêm trọng cho con bé”.
“Kể từ đó con gái tôi đã bị rối loạn tâm thần, sống không bằng chết”.
“Từ nhỏ con gái tôi đã không có mẹ rồi, nó sống nương tựa với tôi, tôi làm bố mà lòng đau như cắt!”
“Cậu thì hay rồi, chỉ bị xét ba năm tù! Ở trong mắt tôi, cậu có chết cũng chẳng có gì đáng tiếc!”
Ông ta vừa dứt lời, Tô Thanh Phong liền ngây ra như phỗng.
Hoá ra cô gái này chính là người bị hại năm ấy.
Vụ việc đó đã để lại vết thương quá lớn cho cô gái xinh đẹp này.
Chu Nguyên muốn báo thù cho con gái là chuyện hiển nhiên.
Cuối cùng anh cũng đã hiểu, thảo nào lúc đó anh có thể nhận tội thay một cách dễ dàng như vậy.
Giờ mới biết là vì cô gái xảy ra vấn đề về tinh thần, hoàn toàn không thể xác nhận kẻ muốn xâm hại mình.
Đúng lúc này, cô gái đột nhiên trợn mắt lên rồi ngất xỉu. “Thiến Thiến, Thiến Thiến...”
Chu Nguyên kinh hoảng: “Mau đi mời ông Lâm, nhanh
Chu Thiến nhanh chóng được đưa vào phòng ngủ, Chu Nguyên theo sát bên cạnh, một tấc cũng không rời.
Còn Tô Thanh Phong thì bị người khác trông coi ở phòng khách.
Nửa tiếng sau.
Một người đàn ông trung niên mặc áo dài trằng, xách một cái hộp y tế bước vào phòng ngủ của Chu Thiến.
“Ông Lâm, cuối cùng ông cũng đến rồi, mau cứu con gái tôi với!”
Chu Nguyên lo lắng nói, vành mắt đỏ hoe.
Kể cả người có tiếng tăm hiển hách, tay nắm quyền lớn ở Giang Thành cũng sẽ có điểm yếu.
Con gái chính là điểm yếu của ông ta.
Lâm Trung Thành biết tình hình khẩn cấp, bèn gật đầu, nhanh chóng lấy kim bạc trong hộp y tế ra bắt đầu điều trị cho Chu Thiến.
Châm kim cực nhanh, vị trí chính xác.
Chu Nguyên không khỏi cảm thán trong lòng, ông Lâm không hổ là thần y nổi tiếng ở Giang Thành.
Ông ta nhất định sẽ cứu được con gái ông! Nhưng hai mươi phút sau, Chu Thiến vẫn chưa tỉnh lại.
Lâm Trung Thành thu kim về, thở dài: “Tổng giám đốc Chu, thứ cho tôi không đủ sức, bệnh tình của cô Chu đã nguy kịch, đến thần tiên cũng khó cứu được!”
“Cô ấy còn nhiều nhất là ba ngày nữa thôi, ba ngày này ông cố gắng ở bên làm bạn với cô ấy thật nhiều nhé!”
“Không, không đâu..."
Nghe vậy, mặt mày Chu Nguyên trở nên trắng bệch, quỳ. phịch xuống đất: “Ông Lâm, làm ơn cứu con gái tôi với, tôi chỉ có mỗi một đứa con gái này thôi! Nếu ông có thể cứu được con gái tôi, tôi sẽ giao toàn bộ tài sản của mình cho ông, cho. luôn cái mạng này của tôi cũng được! Chỉ cần ông có thể cứu con bé thôi!"
“Hầy!"
Lâm Trung Thành nói tiếp: “Tổng giám đốc Chu, cô Chu đã hôn mê rất nhiều lần trong ba năm qua, trước đây mỗi lần tôi có thể cứu cô ấy tỉnh lại là vì khi đó tôi còn có năng lực này”.
“Nhưng mỗi lần cô Chu hôn mê, bệnh tình đều sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, giờ tôi không còn cách nào khác nữa! Chưa kể là tôi, cả cái Đại Hạ này cũng không ai có thể chữa khỏi cho. cô ấy. Nên là xin ông nén bi thương!”
“Sao có thể như vậy? Sao con gái tôi có thể chết được? Con bé còn trẻ như vậy, nó còn rất tốt bụng nữa, sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy chứ!”
Ánh mắt của Chu Nguyên đã mất đi sức sống, trạng thái tỉnh thần như thể già đi hai mươi tuổi.
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vọng vào từ ngoài cửa: “Ai nói không còn ai có thể chữa khỏi cho cô ấy? Tôi có thể chữa khỏi!”
Nghe vậy, Chu Nguyên như tìm được cọng cỏ cứu mạng, nhìn ra ngoài cửa thì trông thấy một thanh niên bước vào.
Là Tô Thanh Phong! Chu Nguyên lập tức sững sờ!
“Bà mẹ nó, cậu ở dưới lầu đợi cho tôi, ai cho cậu chạy lên đây gây rối hả!”
“Tổng giám đốc Chu, xin lỗi, vừa rồi do tôi sơ suất để cậu ta chạy thoát!”
Một tên vệ sĩ hùng hổ đuổi theo sau, gã ta đang định bắt Tô Thanh Phong.
“Đợi đất”
Chu Nguyên đứng dậy, bước nhanh tới trước mặt Tô Thanh Phong: “Cậu nói cậu có thể cứu con gái tôi, lời này có thật không?”
Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Thanh Phong, ông ta hoàn toàn không tin.
Nhưng giờ đây ông ta đã hết cách, dù có là bất kỳ một tia hi vọng nào ông ta cũng muốn näm bắt.
“Tôi nói có thể cứu là nhất định có thể cứu!”
Tô Thanh Phong còn nhìn thoáng qua Chu Thiến, anh đã có phán đoán về bệnh tình của cô ấy, bèn thản nhiên đáp.
Nhị sư phụ từng dạy anh rất nhiều cách điều trị bệnh nan y, từ bệnh sốt cảm cúm cho tới những bệnh nan y không có cách cứu chữa.
Hơn nữa ông ấy còn truyền thụ cho anh một vài phương pháp châm cứu hiếm có.
Đây chính là bản lĩnh của anh.
Sở dĩ anh muốn ra tay cứu Chu Thiến là vì anh bị cảm động trước tình thương của bố mà Chu Nguyên dành cho Chu Thiến.
Hơn nữa, chuyện này cũng có liên quan đến anh. “Bậy bại”
Ngay khi anh vừa dứt lời, một giọng nói phẫn nộ khác đã vang lên: “Tôi chưa từng thấy cậu trong giới y học Giang Thành bao giờ, ca bệnh cả tôi còn không chữa được, cậu có thể chữa được à?”
Người nói chính là Lâm Trung Thành.
“Ông không chữa được không có nghĩa là người khác không chữa được!”
Tô Thanh Phong thờ ơ đáp.
Vì anh không nể mặt khiến Lâm Trung Thành vô cùng tức giận: “Tôi theo nghề y đã ba mươi năm, từng điều trị cho hàng nghìn vạn bệnh nhân. Bệnh thấp khớp của ông Dương ở Lệ Thành do tôi chữa khỏi, bệnh tim của ông Ngô ở Vọng Thành cũng do tôi chữa khỏi, cả Kim Thành...”
“Tôi cũng muốn hỏi cậu, cậu có thành tích điều trị bệnh nan y nào không mà dám vênh váo trước mặt tôi thế hả?”
Tô Thanh Phong trả lời đúng sự thật: “Không có”.
Lâm Trung Thành thầm thở phào một hơi, cười khẩy: “Cả thành tích còn chẳng có, tổng giám đốc Chu, chẳng lẽ ông yên tâm để loại người này điều trị cho cô Chu à?”
“Cô Chu chỉ còn nhiều nhất là ba ngày thôi, nếu cậu ta làm cho bệnh tình của cô Chu trở nên nặng hơn, có lẽ ngay cả một ngày cô ấy cũng không sống được!”
Nghe vậy, Chu Nguyên do dự, giữ im lặng.
Một lát sau, ông ta mới ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thanh Phong, nghiêm nghị hỏi: “Cậu nói cho tôi biết đi, có thật là cậu có cách cứu con gái tôi không? Tôi cần một lời bảo đảm của cậu!”
“Chữa không hết, tôi sẽ để mạng tôi lại đây”.
Tô Thanh Phong nói thẳng, giọng điệu kiên quyết.
Chu Nguyên ngây ra, sau đó lập tức gật đầu: “Được thôi!” Ông ta nhìn ra được sự tự tin từ trong lời nói của anh.
Ông ta muốn dùng ba ngày còn sống này của con gái để thử đổi lấy một chút hi vọng sống.
“Không được!”
Nhưng lúc này, Lâm Trung Thành lại đi tới chắn trước giường bệnh của Chu Thiến, ngăn cản: “Tôi là bác sĩ chữa bệnh cứu người, không thể trơ mắt nhìn một sinh mệnh bị lang băm làm hại, héo tàn trước mặt mình được!”
Ông ta làm ra vẻ oai phong lãm liệt.
Tô Thanh Phong nhíu mày.
Phản ứng của Lâm Trung Thành hơi thái quá!
Đáng lý ra anh đã bảo đảm rồi, đối phương không nên tiếp tục ngăn cản mới đúng.
Bố người ta đã đồng ý, ông ta sốt ruột như thế làm gì?
Anh nhìn thoáng qua Chu Thiến, lập tức nghĩ tới điều gì đó, nhếch môi cười khẩy.
“Cút đi!”
Anh liền hất tay Lâm Trung Thành ra: “Tổng giám đốc Chu, đừng để ông ta quấy rầy tôi chữa bệnh!”