Tô Thanh Phong được dẫn lên một chiếc xe thương vụ của nhà họ Tống.
Tống Thượng Lâm thì ngồi trên một chiếc Rolls Royce khác.
Đoàn xe xuất phát nhanh chóng di chuyển đến nhà họ Tống.
“Két!”
Đi được nửa đường thì một chiếc xe thương vụ bỗng dừng lại, khiến cả đoàn xe đều phải dừng lại.
Sau đó cửa chiếc xe kia mở ra, Tô Thanh Phong đang bóp. cổ tài xế.
Anh buông tay, lạnh lùng bước xuống.
“Tô Thanh Phong, mày muốn làm gì?”
"Tống Thượng Lâm xuống xe, lạnh lùng hỏi.
Ông ta không ngờ Tô Thanh Phong lại giở trò giữa đường. Ông ta quyết định phải dạy dỗ Tô Thanh Phong trước. “Đương nhiên là... giết ông rồi!”
Tô Thanh Phong lạnh lùng đáp lại, trong mắt loé lên sát khí.
Nhà họ Tống hết lần này đến lần khác mang tâm lý thử vận may, hoàn toàn không coi lời anh nói ra gì, anh nhất định phải cho bọn họ một bài học mới được.
Bài học đó là giết chú hai này của Tống Cương!
Sở dĩ dẫn bọn họ đến đây là vì không muốn Hứa Uyển Đình thấy anh giết người.
Nghe anh nói thế, Tống Thượng Lâm thoáng sửng sốt.
Một người bình thường cũng dám nói thế với ông ta ư?
“F*ck! Tên khốn kiếp Tô Thanh Phong, mày còn dám nói năng ngông cuồng à!”
“Ông hai, xử nó đi!”
Lúc này, Lưu Việt cũng xuống xe hò hét.
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệt”
Tống Thượng Lâm hừ lạnh, chắp tay sau lưng nói: “Tao nghe nói mấy chục tinh nhuệ của nhà họ Tống đều bị mày
đánh gục, ngay cả bốn binh vương giải ngũ anh trai tao bỏ một số tiền lớn để mời về cũng không phải đối thủ của mày”.
“Nhưng mày cho là mày vô địch à? Đúng là không biết trời cao đất dày!”
“Trên thế giới này còn có một tồn tại đặc biệt là võ giả, nắm giữ sức mạnh không gì sánh bằng, có khác biệt hẳn so. với người bình thường, một người có thể chống lại nghìn quân, nói là thần tiên cũng không quá đáng!”
“Người mà mày đánh bại chỉ là những kẻ tầm thường mà thôi, nhiều người hơn nữa đấu với võ giả cũng chỉ có một con
đường chết!”
“Mà tao là một võ giả, một võ giả Minh Kình chân chính!”
“Bây giờ mày vẫn tự tin nói ra được câu khi nãy không?”
Giọng nói của ông ta rất mạnh mẽ, vang vọng cả con đường.
Trên mặt là sự tự tin không gì sánh bằng.
“Wow, tôi cứ tưởng võ giả chỉ mạnh hơn chúng tôi một chút mà thôi, không ngờ lại có khác biệt lớn đến thết”
“Ông hai đúng là lợi hại
Mấy người nhóm Lưu Việt không khỏi khen ngợi, trên mặt tràn đầy sự sùng bái.
Nhưng Tô Thanh Phong lại nhìn bọn họ như đang nhìn một lũ ngốc.
Đại sư phụ từng nói với anh, võ giả chia thành Minh Kình, Ám Kình, Hoá Kình, Tông Sư, Tiên Thiên, Thánh Cảnh, Thần Cảnh.
Trong đó cảnh giới Tông Sư vô cùng hiếm có, có thể nói là †ồn tại xưng vương xưng bá trên thế giới.
Tiên Thiên càng hiếm có hơn, bình thường sẽ không hay. xuất hiện, Thánh Cảnh và Thần Cảnh thì có thể nói là quý hiếm.
Anh từng tò mò hỏi Đại sư phụ mạnh đến mức nào, Đại sư phụ chỉ hờ hững đáp: “Thứ hai trong thiên hạ”.
Vào lúc anh đang thấy mình may mản vì bái một người mạnh như thế làm sư phụ thì Đại sư phụ lại bổ sung một câu: “Thầy đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất”.
Những lời này khiến anh đã kinh hãi rất lâu.
Ba năm dưới sự dạy dỗ của Đại sư phụ, bây giờ cảnh giới của anh cũng đã đến Hoá Kình đỉnh phong, chỉ còn cách cảnh
giới Tông Sư một bước.
Anh tin rằng trong vòng một năm, anh sẽ có thể thăng lên Tông Sư, bước vào hàng ngũ võ giả đứng đầu.
Tống Thượng Lâm vừa trở thành võ giả, mới bước vào. Minh Kình lại tỏ vẻ hơn người trước mặt anh như thế, khiến anh không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cái này có khác gì một học sinh tiểu học khoe với một sinh viên đại học là mình vừa học được một cộng một bằng hai đâu?
“Ranh con, ánh mắt đó của mày là sao?”
Tống Thượng Lâm cau mày, sao ranh con này không sợ, còn có ánh mắt kỳ lạ như thế nữa?
“Ông hai, chắc chắn là nó sợ ngu người luôn rồi”. Lưu Việt ở bên cạnh châm chọc.
Tống Thượng Lâm hiểu ra, cảm thấy rất có khả năng này.