Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 2 - Chương 4: Lừa gạt sư phụ

Edit: August97

"Cổ ngươi bị sao vậy?" Ban đầu không nhìn thấy, khi ngồi xuống bên cạnh đống lửa lại thấy vết băng bó trên cổ Vãn Thanh.

"Không sao, vết thương nhỏ." Có chút phòng bị xoay người bịt kín cổ, Vãn Thanh không nhìn lại hắn.

Tiểu hồ ly kia ngửi được mùi thơm cũng không biết từ chỗ nào chạy ra, vùi ở bên chân Vãn Thanh, vẻ mặt đáng thương ô ô kêu vài tiếng.

Dung Chỉ cười khẽ, mười phần tuyệt mỹ.

"Sư phụ, đã có ai nói người rất giống hồ yêu chưa?" Dung nhan tuyệt thế này thật khiến người ta mê muội, chỉ liếc mắt thôi cũng đã cảm thấy bị hãm sâu vào.

"Hồ yêu?" Giật giật môi mỏng, khuôn mặt Dung Chỉ cũng lộ ra đường cong nhu hòa, "Vì sao lại nói như vậy?"

"Xinh đẹp giống như yêu, ta đã lớn như vậy nhưng chưa từng thấy nam tử nào xinh đẹp như sư phụ."

Vãn Thanh một thoáng nghiêm túc nhìn hắn, phát giác hình như hắn đối với nàng đã không còn phòng bị như trước nữa, từ ban đầu không nguyện đáp lời nàng, đến bây giờ phát triển thành quan tâm nàng.

Dung Chỉ nghe thấy lời của nàng... cũng không vui vẻ lắm mà quay đầu đứng dậy đi vào nhà.

Vãn Thanh suy đoán có lẽ trước kia hắn cũng được người nào đó khen qua, nói như vậy có phải đã khiến hắn nhớ lại chuyện xưa hay không, gác thỏ nướng sang một bên muốn đi vào, nhưng lại thấy hắn cầm hai bầu rượu đi ra ngoài.

"Uống cùng ta hai chén."

Vãn Thanh ngồi bên cạnh hắn, hắn bưng tới một bàn vuông nhỏ đặt giữa hai người, dưới ánh lửa, da thịt trắng noãn càng thêm xinh đẹp nổi bật.

"Sư phụ, người thật đẹp mắt."

Không nhịn được nói một tiếng, Vãn Thanh sợ hắn tức giận có phần cẩn thận nhìn hắn, lại phát hiện khóe miệng của hắn nhiều hơn mấy phần nụ cười.

Đưa tay rót rượu cho hắn, Vãn Thanh cầm lấy thỏ nướng, đút cho hồ ly vài miếng lại duỗi thân đến trước mặt Dung Chỉ, Dung Chỉ nhíu mày, phất tay ý bảo không cần.

"Chỉ ăn rau dưa người sẽ không hiểu sự vui vẻ khi ăn thịt, sư phụ nếm thử một miếng đi!"

Mềm mại khuyên hắn mấy tiếng, hắn nhíu mày, lấy xuống một phần nhỏ nhét vào trong miệng, sau đó cũng không có bất kỳ vẻ mặt nào, bình thản nhìn nàng.

"Ăn không ngon sao?" Vãn Thanh nhìn vẻ mặt hắn, tự mình nếm thử một miếng, phát hiện thịt thỏ nướng thật là thơm ngon.

"Không phải."

"Sư phụ vẫn không thích ăn thịt sao?"

Thấy thần sắc cô đơn của Vãn Thanh, Dung Chỉ cười cười, vội phụ họa:

"Không phải."

"Thêm một người ăn sẽ ít đi phân nửa.", đẩy phần một nửa phần thịt thỏ ở trước mặt ra.

Dù sao cũng là ở trong núi, không có gì đồ dùng dụng cụ gì, Vãn Thanh chỉ có thể lấy tay bốc ăn, tướng ăn khá khó coi.

"Sư phụ ở trong núi này đã rất lâu rồi sao?"

"25 năm." Dung Chỉ thở dài nhìn Vãn Thanh, giống như nhớ ra chuyện gì đó vô cùng xa xưa, uống ly rượu, "Từ khi ra đời đã ở chỗ này rồi."

"Tại sao phải ở trong núi, từ nhỏ sư phụ đều ở một mình sao?"

"Không phải, sư phụ đã qua đời mười năm trước." Dung Chỉ cúi đầu, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên mấy phần sầu bi.

"Sư phụ không muốn ra ngoài dạo chơi một chút ư?" Vãn Thanh nhìn hắn, có phần không đành lòng nhưng vẫn tiếp tục hỏi.

"Một mình…, thì ở đâu cũng giống nhau."

"Sư phụ chờ ta có thời gian, cùng ta đi du ngoạn thiên hạ, như thế nào?" Vãn Thanh cười với hắn, kiều diễm xinh đẹp.

"Ngươi là vương phi, khi nào thì có thời gian?"

"Sắp tới thì không phải nữa rồi, sư phụ nói có được hay không, ta sớm đã không muốn ở Kinh Thành, lại sợ mình võ công quá kém, đi ra ngoài bị người giết chết cũng không biết chết thế nào, nếu có sư phụ đi theo bên cạnh vậy thì lớn mật hơn rất nhiều." Ánh mắt Vãn Thanh sáng trong nhìn hắn, hắn quay đầu đi vẻ mặt giật mình.

"Có ý tứ gì?"

"Ta sẽ hòa ly với hắn ta."

"Hòa ly?" Dung Chỉ nhíu mày, có phần kinh ngạc nhìn Vãn Thanh, "Nghĩ kỹ chưa, đây chính là chuyện cả đời."

"Nếu không nghĩ kỹ ta cũng không dám nói, như thế nào, sư phụ?"

"Vậy ngươi muốn đi đâu?"

"Du ngoạn thiên hạ, ta muốn lần lượt đi đến từng quốc gia từng vùng miền. Sư phụ đã ở đây rất nhiều năm, chắc chắn vô cùng buồn chán."

Cúi đầu suy nghĩ một chút, Dung Chỉ vẫn còn có chút do dự, hắn không trả lời, trong lòng Vãn Thanh thấp thỏm, mắt đảo một vòng, trong lòng tự tìm diệu kế.

Cũng không hỏi những thứ này nữa, trầm mặc một hồi, Vãn Thanh ngẩng đầu hỏi hắn, "Tại sao sư phụ lại thu ta làm đồ đệ?"

Dung Chỉ nhìn nàng, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên mấy phần tán thưởng, "Xương cốt ngươi rất dẻo dai, thiên tư tốt, hơn nữa trước đó sớm đã có đại sư truyền nội lực cho ngươi, không cần chỉ điểm nhiều, năng lực của ngươi chắc chắn sẽ vượt qua sư phụ."

"Hả?"

Trong lòng Vãn Thanh nghi ngờ, trong đầu thế nhưng không có chút dấu ấn về sự tồn tại của nguồn nội lực này, Phong Huyền Dịch đã từng hỏi nàng như vậy, chẳng lẽ nàng thật sự có cao nhân tương trợ.

"Không sao, sau này ta lại từ từ dạy ngươi."

Vãn Thanh quay đầu, chạm ly cùng hắn, Vãn Thanh cố ý chuốc hắn rất nhiều rượu, suýt nữa cũng chuốc say chính mình, canh ba đi qua, hai người đã uống bốn năm vò, Dung Chỉ thường ngày dáng người tao nhã giờ phút này cũng không có hình tượng nằm úp xuống, mặc dù tư thái bất nhã, nhưng vẫn hết sức mê người, tiểu hồ ly nằm bên cạnh đống lửa ngủ thiếp đi, sắc trời đã đen kịt, Vãn Thanh cũng có chút buồn ngủ.

Tựa vào bên cạnh đống lửa mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, ngủ gật đập đầu vào một thân trúc thô to liền tỉnh ngủ, quan sát quang cảnh chung quanh, thấy Dung Chỉ lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn thì ánh mắt Vãn Thanh lập tức sáng rực lên.