Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 2 - Chương 17: Thần thần bí bí

Vãn Thanh cười khổ, nhìn ánh mắt giết người vẫn không thu lại của Dung Chỉ, phiền não đứng lên, không nhìn hai người trước mặt nữa.

"Ta mệt mỏi, đi ngủ trước đây."

Ngày lại ngày cãi vả như vậy đến gần nửa tháng, rốt cuộc Dung Chỉ mới mang nàng đến nơi cần đến.

Xe ngựa dừng ở một khách điếm trên đường lớn phồn hoa, Tư Mã Lưu Vân cũng theo sát phía sau, Vãn Thanh rất nhiều lần hỏi hắn lúc nào thì trở về, nhưng hắn thủy chung không nói.

"Đây là đâu?"

"Phù Thành."

Đến lúc đó Tư Mã Lưu Vân lại cướp lời, quan sát người tới người lui trên đường, tinh mắt có thể phát hiện cơ hồ hơn phân nửa đều mang đao kiếm hoặc vũ khí tương tự bên hông, người người đều vóc dáng cao lớn, khí độ bất phàm, vừa nhìn đã biết là người tập võ.

"Thanh Nhi, nàng muốn tham gia Đại hội võ lâm sao?" Tư Mã Lưu Vân ghé vào bên người Vãn Thanh, Dung Chỉ trừng mắt liếc hắn một cái.

"A?"

"Nàng không biết sao? Phù Thành là Thánh Địa tập võ, Đại hội võ lâm cử hành bốn năm một lần, tính ra, đến hôm đó còn có nửa tháng nữa." Hứng thú quét mắt nhìn Dung Chỉ, giọng điệu Tư Mã Lưu Vân rất kỳ quái, "Hay sư phụ có dã tâm muốn thống lĩnh võ lâm?"

"Ta chỉ mang Thanh Nhi tới tham dự Đại hội võ lâm, ngươi khoác loác gì đó?!" Sắc mặt Dung Chỉ không thay đổi, cúi đầu nhìn Vãn Thanh, nhìn thấy Vãn Thanh cũng đang nhìn mình, vội vàng nghiêng đầu, "Trước tiên đi vào thuê phong đã."

Một đường đi tới, ba người họ cũng đã quen mỗi người một phòng, ba gian phòng đều ở lầu hai, phòng Dung Chỉ ở góc bên phải, phòng Tư Mã Lưu Vân ở chính giữa, phòng Vãn Thanh nằm bên cạnh Tư Mã Lưu Vân.

Mặc dù bất mãn với cách an bài này, nhưng trong khách điếm ngoài ba gian phòng này ra cũng đã không còn phòng trống nào khác nữa, thời điểm này vì muốn tham dự Đại hội võ lâm, ai cũng đến trước dăm nửa tháng, nên khách điểm đều đã đầy người, sắp tới cũng chuẩn bị mở hội quán, đến lúc đó chắc chắn sẽ lắm người tham dự.

Cách đại hội võ lâm còn nửa tháng, vẫn còn mười hai ngày mở hội quán, Vãn Thanh thực không hiểu vì sao Dung Chỉ mang nàng tới nơi này, nàng chưa bao giờ cảm thấy Dung Chỉ lại là loại người coi trọng danh lợi.

Cả ngày Dung Chỉ đều trong phòng không ra ngoài, ngược lại Tư Mã Lưu Vân cực kỳ ân cần đưa Vãn Thanh đi du ngoạn, cự tuyệt suốt một ngày, buổi tối lại bị quấn lấy, Vãn Thanh liền đồng ý theo hắn đi ra ngoài, đi ngang qua cửa phòng Dung Chỉ, nhắn với hắn một tiếng, hắn cũng không nói gì khi hai người rời đi.

Dọc đường Tư Mã Lưu Vân đều cực kỳ hưng phấn, khuôn mặt luôn nở nụ cười, đường phố ban đêm vì võ lâm nhân sĩ tụ hội mà hết sức náo nhiệt, liếc mắt nhìn qua, người mang đủ loại vũ khí nhiều không đếm xuể.

"A!"

Quá chú ý nghĩ đến chuyện Dung Chỉ mà Vãn Thanh không cẩn thận đụng phải người phía trước, không may làm rơi đao của nàng ta, Vãn Thanh ngẩng đầu, một nữ nhân tóc dài, diện mạo cực kỳ diêm dúa lẳng lơ đang nhìn thẳng vào nàng, một thân trường bào hồng y kéo dài trên mặt đất, tóc dài màu đen dùng một trâm cài cài nghiêng bên tai, một cây quạt lông vũ vung ngăn nơi khóe môi, cặp mắt hẹp dài mị hoặc quét qua trước mặt hai người, Vãn Thanh chỉ cảm thấy nàng là một nữ nhân mà cũng bị hấp dẫn.

"Ngượng ngùng."

Ngược lại nàng ta mở miệng trước, thanh âm cũng hết sức mê hoặc lòng người, Vãn Thanh ngây người, nữ nhân kia lại lần nữa biến mất trong đám người.

"Không sao chứ?!"

Tư Mã Lưu Vân ngược lại rất bình tĩnh, vỗ bả vai Vãn Thanh vẻ mặt lo lắng, còn tưởng rằng hắn nhìn thấy mỹ nữ như vậy nhất định sẽ nhào tới chứ.

"Nàng ta biết nhiếp hồn thuật, lần sau nhìn thấy nàng ta thì đừng nhìn ánh mắt của nàng ta." Tư Mã Lưu Vân thở dài, "Người ở đây ngư long hỗn tạp, ẩn thân cao thủ võ lâm cũng không chừng, cẩn thận một chút."

"Ừ."

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc này của Tư Mã Lưu Vân, Vãn Thanh cũng mới biết nữ nhân vừa rồi không đơn giản, chẳng trách hắn không mắc mưu, thời điểm nghiêm túc hắn vẫn rất đáng tin.

Không biết người nào ở phía sau hô một tiếng “Bắt đầu”, trước mặt Vãn Thanh cùng Tư Mã Lưu Vân ùa tới một đoàn người từ bốn phương tám hướng, quá nhiều người, nhất thời kéo khoảng cách của hai người ra xa hơn, mắt thấy trong đám người không có bóng dáng của Tư Mã Lưu Vân, Vãn Thanh muốn kêu lên, lại bị một cánh tay có lực kéo ra ngoài.

Đợi đám người tản đi, Vãn Thanh muốn tìm Tư Mã Lưu Vân thì lại phát hiện chẳng biết lúc nào Tư Mã Lưu Vân cũng đã không thấy, quay đầu lại muốn nhìn người phía sau một chút, lại nhìn thấy nữ nhân kia.

Nhớ tới lời nói của Tư Mã Lưu Vân, Vãn Thanh cũng không nhìn ánh mắt của nàng ta, nữ nhân mỉm cười, cực kỳ quỷ dị.

"Sao vậy, hắn là nam nhân của ngươi?"

"Không phải." Rõ ràng cảm thấy nàng có phần khó thở, khí thế cường đại của nữ nhân này ép tới nàng có phần không chống đỡ được.

Quạt đỏ lông vũ hạ xuống, sau đó Vãn Thanh bị nâng cằm lên, ép buộc nàng phải nhìn vào ánh mắt nàng ta, Vãn Thanh cố sức đưa mắt dời lên đỉnh đầu nàng ta, nàng ta lại chỉ mỉm cười.

"Trở về đi."

Phục hồi tinh thần lại, bóng dáng nàng ta đã không thấy đâu.

Dám người vừa mới tản ra lại lần nữa bắt đầu tụ lại, khoảng cách hơi xa, không thấy rõ bên kia đang làm gì.

Chung quanh cũng không có bóng dáng của Tư Mã Lưu Vân, Vãn Thanh nhíu mày, chạy tới đoàn người kia.

Không bao lâu sau đã nhìn thấy hắn khẩn trương chạy tới phía nàng, Vãn Thanh nghi ngờ, nhưng cũng có phần sáng tỏ, đại khái vừa rồi là nữ nhân kia giở trò quỷ.

"Không sao chứ?!" Tư Mã Lưu Vân thở gấp, nhìn ra được hắn cũng gấp gáp tìm nàng rất lâu.

"Trở về thôi."

"Ừ."

Sợ lại thất lạc lần nữa, một đường đi về Tư Mã Lưu Vân đều vô cùng cẩn thận, hận không thể dán người Vãn Thanh lại người hắn cùng đi về.

Lúc về khách điếm, khi đi ngang qua phòng Dung Chỉ vẫn không nghe âm thanh gì trong phòng, nhìn sắc trời, cũng không còn sớm, Vãn Thanh cũng không quấy rầy hắn, trở về phòng đi ngủ.

Nửa đêm mơ hồ nghe thấy cửa sổ có động tĩnh, trong ánh trăng mờ vẫn có chút kinh sợ, vốn định xuống giường đi tìm Dung Chỉ, lại cảm thấy thanh âm lầm bầm lầu bầu này rất quen thuộc, lớn mật thò đầu ra nhìn, bóng người kia đúng lúc ngã vào trên người nàng, động tĩnh không lớn, nhưng đủ đau đớn.

Vãn Thanh suýt đứt thắng lưng muốn đẩy người trước mặt ra, làm thế nào cũng không đẩy được, ngẩng đầu nhìn lên, Tư Mã Lưu Vân một tay đặt bên tai nàng, một tay đặt bên hông nàng.

Khi nào thì lơ đãng đã biến thành dáng vẻ mập mờ như vậy, Vãn Thanh đứng dậy, cuống quít đẩy hắn ra, hơn nửa đêm nhìn hắn ánh mắt bỉ ổi kia của hắn, cũng không biết phải làm sao.

Nhưng sắc mặt hắn lại vô cùng hưng phấn, mở cửa sổ Vãn Thanh kéo nàng đến phía trước cửa sổ.

"Nàng mau tới đây xem một chút, nghe nói mấy ngày nay Phù Thành kỷ niệm Võ Lâm Minh Chủ khoá trước, tụ tập trên bờ sông để thả đèn Khổng Minh, bây giờ mặc dù sắc trời đã tối, nhưng ta thấy trên không còn bay rất nhiều, cảnh đẹp này thật sự khó có được, mới muốn mới nàng cùng nhau lên nóc nhà xem một chút." Cũng không hề không đứng đắn, Tư Mã Lưu Vân hết sức chân thành.

Gật đầu, hắn liền mang nàng bay lên nóc nhà, đã lâu không luyện công, Vãn Thanh cũng đã quên mất nàng có khinh công.

Mặc dù nóc nhà lầu hai không cao lắm, nhưng dư sức nhìn thấy đèn Khổng Minh bay đầy trời, ngồi ở đây cũng có thể chiêm ngưỡng nét phồn hoa của Phù Thành, so với Kinh Thành cũng không phân cao thấp, có thể bởi vì gần đây có Đại hội võ lâm, đến tối khuya dòng người vẫn nối liền không dứt.

"Như thế nào?" Thanh âm Tư Mã Lưu Vân có phần hưng phấn, có thể nhìn ra hắn cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy.

Trầm mặc ngồi cùng hắn hồi lâu, câu có câu không nói chuyện phiếm, không có Dung Chỉ, cảm giác thiếu mất gì đó.

Buổi tối ngủ trễ, ngày hôm sau cũng dậy trễ, sau khi thức dậy, tiểu nhị đưa cơm trưa tới, nghĩ hôm qua lâu như vậy vẫn không thấy Dung Chỉ, liền muốn đi tìm Dung Chỉ cùng nhau ăn cơm.

"Sư phụ." Vãn Thanh lén đánh giá bên trong phòng, muốn nhìn trộm hắn một chút, trong khe cửa cái gì cũng không nhìn thấy.

Bên trong cửa hoàn toàn yên tĩnh, hồi lâu mới nghe thấy một âm thanh.

"Đi vào."

"Sư phụ, cùng đi ăn cơm đi."

Lúc đi vào Dung Chỉ đang ngồi trên giường, trong tay cầm một quyển sách, cũng không khác bình thường.

"Tự ngươi đi đi, ta còn muốn xem ít thứ."

"Cả một ngày mà chưa xem xong sao?" Lại gần Dung Chỉ, muốn xem xem cuốn sách trên tay hắn là sách gì nhưng hắn lại nhanh chóng khép lại, đẩy Vãn Thanh đang lại gần, giọng nói không được tự nhiên.

"Ngươi đi ăn trước đi."

"Vậy ta kêu người đưa đồ ăn tới cho người?" Mặc dù kỳ quái, nhưng cũng không muốn thám thính chuyện hắn không muốn nói với nàng.

"Ừ." Dung Chỉ gật đầu, trên khuôn mặt yêu mị nở một nụ cười vô cùng ấm áp.

Thối lui khỏi gian phòng Dung Chỉ, vừa lúc Tư Mã Lưu Vân tới đây, thấy nàng, hắn thong dong dừng lại trước cửa phòng, cặp mắt buồn ngủ lập tức lên tinh thần.

Nhìn chăm chú như vậy khiến Vãn Thanh kinh hãi, vội bước nhanh xuống cầu thang, hắn cũng theo tới.

Cơm nước với Tư Mã Lưu Vân xong, sai tiểu nhị lấy cho Dung Chỉ chút thức ăn, lúc đi lên cũng không thấy hắn dấu hiệu muốn ra khỏi phòng, ngược lại thấy Tư Mã Lưu Vân nhao nhao muốn đi xem bên ngoài, Vãn Thanh vốn không muốn đi, lại không muốn một mình buồn bực ở trong phòng nên vẫn cùng hắn đi ra ngoài.

Trên đường vẫn như cũ rất nhiều người, Tư Mã Lưu Vân cảnh giác đi bên cạnh Vãn Thanh, một tấc cũng không rời, chỉ sợ lần nữa bị tách ra, đến địa phương ít người mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nói mười ngày nữa mới đến Đại hội võ lâm, nhưng người mang vũ khí rất nhiều, quét mắt một lượt, muời người thì có chín người mang vũ khí.

"Đừng chạy! Đứng lại!"

Đang nhàn nhã tản bộ cùng Tư Mã Lưu Vân, phía trước đột nhiên xông tới một nữ hài bạch y xông tới chỗ hai người, sau lưng là một nhóm nam nhân áo đen đuổi theo, nữ hài kia thấy chạy không thoát, vội núp sau lưng Tư Mã Lưu Vân, nâng lên khuôn mặt non nớt, Vãn Thanh nhìn lại, nhiều lắm là mười một mười hai tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại tràn đầy sợ hãi.

"Ca ca tỷ tỷ cứu muội."

Thanh âm non nớt khiến người ta không đành lòng, nhìn một đám người áo đen đổi theo tới, người người bên hông giắt đại đao, sắc mặt hung ác.

"Thế nào?!"

Tư Mã Lưu Vân bị thanh âm rống giận của người cầm đầu bọn áo đen bao phủ.

"Tiểu tử, chớ xen vào việc của người khác!"

"Ca ca!" Có thể là nhận thấy thân thể Tư Mã Lưu Vân chắn trước mặt Vãn Thanh, nữ hài cũng hết sức cơ trí kéo lấy vạt áo Vãn Thanh.

"Chuyện gì cũng từ từ nói, sao nó lại chọc giận các vị đại ca rồi?" Sắc mặt Tư Mã Lưu Vân đầy thân thiện, cười nhẹ nhìn mấy kẻ trước mặt.

"Thức thời thì mau tránh ra cho lão tử! Tao không rảnh giải thích với các ngươi, còn không cút ngay cho tao!" Giọng điệu nam nhân cầm đầu vô cùng nóng nảy, mặt đỏ bừng cũng, nhìn ra được giờ phút này hắn cực kỳ tức giận.

"Nếu ta nói ‘không’?” Có thể là do bị mấy tên này chọc giận, Tư Mã Lưu Vân luôn đúng mực cũng bắt đầu cũng bắt đầu tức giận.

"Không?"

Mấy kẻ bên kia đã cầm đại đao trên tay, vẻ mặt tùy thời có thể giết người.