Trong đêm, Trang vương phi tự kết liễu bởi danh tiết bị Tứ vương gia làm hoen ố thực sự làm kinh động vương triều.

Điệp Ảnh là cháu ruột của Thái phi, bà vì chuyện này mà bi thương không dứt. Huynh trưởng qua đời sớm, Điệp Ảnh lấy chồng xa xứ, lâu ngày mới gặp lại, giờ lại chết trong uất ức, tre già khóc măng non, thê lương thấu tận trời xanh.

Từ Thiệu Minh không khỏi bội phục những người phụ nữ có nhiều toan tính trong cung cấm. Hắn là đế vương tàn nhẫn nhưng đối với thâm tình vẫn có nhiều tình cảm. Thái phi vì muốn hãm hại Từ Thiệu Huân, để Minh đế lâm vào cảnh đau lòng mà không tiếc sinh mạng cháu ruột mình.

Bên cạnh đó, hắn cũng từ từ thấy rõ. Thì ra mình đánh giá Lưu Thái phi vẫn còn thấp. Cứ tưởng bà ta không còn mấy ảnh hưởng trong vương triều, không ngờ ngay cả Quốc sư đức cao vọng trọng cũng là người phía bà ta.

-Khải tấu hoàng thượng…Thần e là chuyện này có khuất tất -Ông ta hướng về phía Từ Thiệu Huân -Thần xem thiên tượng, thấy sao bổn mạng của Tứ vương gia bị che lấp, e là có kiếp nạn lớn. Trước đây Tứ vương gia lại từng bị nhất sinh thập tử bởi căn bệnh lạ….E là….

-Ý quốc sư là….

-Tứ vương gia bôn ba đêm ngày trên chiến trường, từng chiến đấu ở Phồn quốc, Xuyên địa, là những nơi nổi danh về việc dùng trùng độc khống chế tâm tư người. Thần e là Tứ vương gia đã bị nhiễm độc trùng nên thần trí bất minh, làm ra những chuyện người cũng không khống chế được.

Thì ra là vậy. Từ Thiệu Minh khẽ ngả người ra sau long ỷ. Bọn họ dùng “độc trùng” như một thứ lá chắn. Mục đích chính là binh quyền của Từ Thiệu Huân ở Xuyên địa. Một người thần trí bất an không thể nào tiếp tục lãnh đạo, cầm trong tay binh quyền được. Từ Thiệu Minh phải chọn lựa giữa việc nương theo lý do “thần trí bất minh do độc trùng tác quái” để giúp Từ Thiệu Huân tránh khỏi nạn kiếp hoặc bọn chúng sẽ tiếp tục tấn công, lấy cớ hoàng thượng dung túng hoàng đệ của mình gây họa, tạo nên sóng gió chốn thâm cung.

Kế hay…Độc kế, đánh thẳng vào một trong những người Từ Thiệu Minh yêu thương nhất, khiến hắn dù nhìn ra mưu tính cũng chưa nghĩ ra cách phản công.

-Bây giờ ta phải làm sao?

Từ Thiệu Minh xuống giọng. Để xem chúng sẽ làm gì.

-Thần có một bằng hữu là người tinh thông các loại độc trùng của Phồn quốc. Có thể mời ông ta đến xem xét tình trạng cho Tứ vương gia….

Từ Thiệu Huân nhìn ánh mắt hoàng huynh đang ánh lên tia nhìn phức tạp. Trong hoàn cảnh này, thừa nhận mình bị độc trùng khống chế khác nào cam tâm rơi vào bẫy, mặc cho chúng điều khiển. Hắn lạnh lùng:

-Chuyện đời đôi khi thật trùng hợp. Quốc sư, ngay lúc phán đoán ta bị độc trùng xâm nhập, người có ngay một bằng hữu thông thạo cổ trùng. Bổn vương cũng có quyền hỏi ông, giả dụ trong người ta không có độc trùng nhưng lại bị kẻ kia giở trò làm bậy thì sao?

Độc trùng là thứ chưa ai nhìn thấy. Triều đình đối với sự việc này đều cảm thấy mịt mờ. Bỗng nhiên một vị quan trong bộ Hình bước ra:

-Độc trùng xâm nhập vào triều đình ta, thần tin là có thật. Hạ đại nhân bị độc trùng giết chết. Cốt nhục của người vốn đang được nuôi dưỡng ở nhà của Tứ vương phi. Có thể trong lúc cùng vương phi về thăm nhà, vương gia đã bị quấy phá. Ngay cả cha ruột nhưng khi độc trùng tái phát Hạ đại nhân cũng không nhận ra, còn có thể giết người, Vương gia hại chết Trang vương phi có thể cũng chỉ là vô tình, do tác dụng của trùng độc….

Lý lẽ đưa ra xác đáng. Triều đình không thể không tin.

Trong vương phủ, An Bình nhận được tin của hoàng hậu truyền đến. Độc trùng và cái lưới đang giăng sẵn, chờ Từ Thiệu Minh và Từ Thiệu Huân rơi xuống. Nàng không thể nghĩ nhiều được nữa. Một lần phải liều thôi.

-Mẫu thân….

Tiểu Thiên nắm lấy tà áo An Bình. Nàng quay lại, dịu dàng mỉm cười:

-Mẫu thân có việc, Tiểu Thiên ở nhà đi.

Bàn tay vẫn nắm chặt….Lưu luyến không muốn rời. An Bình hiểu ý, nhẹ nhàng:

-Mẫu thân có chuyện quan trọng. Tiểu Thiên đừng lo lắng. Mẫu thân và phụ thân sẽ về rất nhanh. Cả nhà chúng ta cùng đến Xuyên địa, sống vui vẻ bên nhau. Đừng lo….

Tiểu Thiên nhìn theo cái bóng nhỏ vội vã bước. Năng lực vẫn chưa đủ….Nhưng vì nụ cười trên môi An Bình, vẫn phải làm thôi.