Màu đỏ của nến, màu đỏ của chăn nệm không làm phai đi ngượng ngùng trên khuôn mặt xinh đẹp của An Bình.

Giữa giường là một chiếc khăn trắng do ma ma trước khi rời đi để lại nhằm kiểm tra trinh tiết cô dâu. Cánh tay An Bình vẫn còn vết son đỏ sẫm….Trùng độc trong người Từ Thiệu Huân dù không còn hành hạ hắn nhưng nếu…nếu lời Quỷ y ngày đó đúng trong người An Bình có vật đánh thức trùng độc thì….

-Bình nhi….

Từ Thiệu Huân đang gọi. Đêm đã vào canh ba, lại là tối tân hôn. Đã là thê tử của người khác, nàng làm sao chống đỡ được. Hơn nữa không có động phòng thì ngày mai làm sao lý giải được chuyện mảnh khăn kia còn trắng tinh. Người nàng lấy là Tứ vương gia lừng lẫy, nếu có gì thì….

-Sao vậy? Nàng còn mệt lắm à?

Lời nói của hắn nhẹ nhàng, tha thiết. An Bình nhớ tới lời của Tiểu Thiên lúc nãy. Giữ được tim chàng sẽ đảm bảo được cuộc sống bình yên của An Bình và Phục thị. Nàng đã là Tứ vương phi, mẫu thân ở Đinh phủ địa vị cũng được tăng thêm. Nghe nói Phương thị và Mạnh thị vì sợ bị trừng phạt đều đã tự tử trong từ đường, Phục thị được tôn lên làm chính thê. Con người Đinh Hoàng Tiên phụ thân nàng không có chủ kiến, lại hám lợi, An Bình không còn vị thế, cuộc sống Phục thị ở Đinh gia cũng khó mà yên ổn.

Tứ vương gia lại đối với nàng rất tốt. Nhớ lại lời nói khi hắn còn nằm trên giường bệnh, An Bình lại ngượng ngùng:

-Đi nghỉ sớm đi!

Hắn bỏ màn, vào trong. An Bình bối rối, hơi co người lại. Từ Thiệu Huân cũng nhìn thấy mảnh khăn trắng trên giường:

-Nàng đồng ý không?

Hắn hỏi. An Bình càng đỏ bừng mặt hơn nữa. Đã là nương tử của người ta, chuyện đó cũng là chuyện nên làm. Nhưng nàng vẫn sở, càng không thể tránh khỏi nỗi băn khoăn:

-Vương gia…

-Gọi ta là Huân hay tướng công cũng được- Từ Thiệu Huân dịu dàng đến bên nàng- Ta sẽ gọi nàng là Bình nhi….

Hắn ôm lấy An Bình, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đang hé nở. Kiếp trước bản thân An Bình cũng là thiếu phụ, cũng từng có ân ái cùng phu quân, còn một lần bị….người kia cưỡng bức nữa. Nhưng tim nàng lúc này lại đập rất mạnh, nhìn Từ Thiệu Huân chậm rãi cởi y phục của hắn, đang lần tay xuống đai lưng của An Bình.

-Vương….gia…

Sự phản đối đó khiến động tác của Từ Thiệu Huân chậm lại. Hắn nhẹ nhàng:

-Sao?

An Bình vẫn nhớ đến chiếc khăn màu trắng.Từ Thiệu Huân khẽ bật cười:

-Điều đó không quan trọng. Chỉ mong chúng ta sống vui vẻ với nhau thôi.

Mẫu phi của hắn đơn độc và cô lẻ…Chỉ có hoàng huynh và hoàng tẩu là người thương yêu Từ Thiệu Huân nhất. Cưới nương tử, cũng là một cách có thêm người thân thuộc. Hắn từng nghĩ vậy….Nhưng với An Bình….

-Vương gia….Đừng….

An Bình phản kháng yếu ớt. Hạ Chúc Bằng vốn không xem trọng chính thê, Vân Ca ngày trước chỉ hầu hạ hắn theo bổn phận. Nàng không biết chiều lòng nam tử. Hậu quả là hắn tìm thấy ở Mẫn Tiệp sự tươi mới, như bị mê hoặc. Giờ đây được sống lại, An Bình nàng không phải là Vân Ca lạnh bạc ngày đó nữa. Chỉ có cách lấy được con tim của nam nhân mới có thể giữ được vị trí vững chắc. Đây không phải là Hạ gia. Vương phủ chắc sẽ có nhiều kẻ lăm le muốn bước vào.

-Bình nhi…Nếu nàng không muốn thì….

-Vương gia….

An Bình vụng về hôn Từ Thiệu Huân. Trùng độc và vết son trên vai làm nàng vô cùng lo lắng. Mạch tượng của Từ Thiệu Huân đã trở lại bình thường. Chỉ có nguy cơ từ chính bản thân của An Bình…

-A…….!

Cơn đau khiến An Bình trở lại thực tế. Y phục nàng rơi trên đất, ngay cả chiếc yếm đỏ cũng được kéo ra.

Phía dưới, cơn đau càng lúc càng mãnh liệt. Từ Thiệu Huân nằm đè lên thân thể An Bình, cố gắng không làm nàng bị thương….Động tác của hắn chậm rãi, mạnh mẽ. An Bình cắn môi cố nén cơn đau lại kéo đến thêm lần nữa, cố gắng phối hợp…..Đôi chân thon thả vòng qua lưng hắn, lời nói Tiểu Thiên lại văng vẳng bên tai.

-Ưm…

Từ Thiệu Huân vừa thúc mạnh, phóng thích trong cơ thể An Bình. Nàng rướn người đón lấy, còn khẽ vỗ lên lưng người đàn ông như cổ vũ. Đã trở thành người của Từ Thiệu Huân, trải qua thân mật chồng vợ nhưng dấu son đó vẫn còn rành rành trên tay An Bình. Nàng thở ra nhẹ nhõm. Cả đời chỉ mong được bình an và vui vẻ. Hình bóng Phục thị chải tóc cho con gái ngày xuất giá không mờ phai trong con tim nhỏ bé của An Bình, đợi nàng về cùng xum họp, cùng có cuộc đời giản dị, bình yên.