Bệnh viện thành phố.
Tối 30 tết, ngoại trừ bác sĩ và y tá có ca trực, nhưng người còn lại đều sắp xếp nghỉ phép, vô cùng háo hức gói ghém đồ đặc về nhà đón giao thừa cùng gia đình.
“Bác sĩ Lục, sao anh còn chưa về?” Y tá cầm túi xách, thấy Lục Vực còn ngồi lại, hình như đang nghĩ gì đó.
Cô nhớ Lục Vực cũng sắp xếp nghỉ tết mà.
Lục Vực lấy điện thoại qua nhìn, cười cười với cô, “Tôi còn một số việc, cô về trước đi.”
“Được rồi, vậy tạm biệt bác sĩ Lục.” Cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra.
Lục Vực mở nhật ký cuộc gọi, nhấn cuộc gọi lần trước đã gọi, vẫn như cũ không ai bắt máy.
Anh thở dài, túm áo khoát đi ra ngoài.
Mới vừa lên xe, một tin nhắn được gửi đến điện thoại.
Là của Tân Đồng.
Thật bất ngờ.
Nội dung rất đơn giản, chúc tết sớm, chúc anh năm mới vui vẻ.
Anh mỉm cười, trả lời lại.
***
Bữa cơm tất niên của họ Lệ rất thịnh soạn, thím Cao còn nhờ người tới giúp, móm ăn mới mẻ, đa dạng, đầy ắp, Tân Đồng lại không có khẩu vị gì, chỉ liên tục gắp thức ăn cho Nam Hợp.
Bà con thân thích với họ Lệ đến rất đông, ngồi chen chúc trên bàn ăn tới phòng khách, tâm trạng Lệ Biên Thành khá tốt, hiếm khi uống chút rượu.
Lệ Thịnh cũng đến, luôn ngồi bên cạnh Đặng Lị.
Lệ Biên Thành thấy Lệ Thịnh, đột nhiên như nhớ tới gì đó, “Thịnh à, hiện giờ con thế nào?”
Lệ Thịnh há miệng, liếc mắt nhìn Tân Đồng ngồi xéo bên kia, còn chưa nói ra lời, Đặng Lị liền cướp lời đáp thay anh, “Hiện giờ tốt lắm ba, nghe nó nói đang theo một vụ lớn, gần đây cũng kết giao với bạn gái, mới du học nước ngoài về không lâu, cô gái đó trông cũng xinh xắn.”
“Mẹ!” Rốt cuộc Lệ Thịnh cũng không nhịn được, lên tiếng.
Đặng Lị làm ngơ, gắp chút thức ăn cho Lệ Thịnh, quay đầu tiếp tục nói với Lệ Biên Thành, “Đợi thời gian bận rộn này qua đi, con sẽ kêu thằng Thịnh dẫn về cho ba xem.”
Tâm tình Lệ Biên Thành tốt lên, liên tục gật gù.
“Mẹ ơi, con muốn đi tiểu.” Nam Hợp uống quá nhiều nước chanh, bụng nhỏ căng trướng, khẽ thì thầm vào tai Tân Đồng.
Những người khác đều đang ăn uống trò chuyện nên không để ý, vì vậy Tân Đồng dắt tay Nam Hợp đi lên nhà vệ sinh trên lầu hai.
Anh bạn nhỏ tự mình đi vào, Tân Đồng đứng đợi trước cửa.
Còn chưa tới 12 giờ, tin nhắn cũng đã bắt đầu thi nhau oanh tạc, của chị Vương, Đồng Dao, cô xem hết một lượt, xem xong mỉm cười, cô không biết làm hình này nọ, chỉ soạn một tin nhắn chữ đơn giản rồi gửi đi.
Mới vừa cất điện thoại, liền cảm giác được có người từ đằng sau đi tới.
Cô tưởng Lệ Đông Nhất, nhưng xoay người thì thấy là Lệ Thịnh.
“Đồng Đồng.” Ánh đèn trên này không bằng dưới lầu, khuôn mặt anh có chút mơ hồ.
Tân Đồng ngẩn người, “Lệ Thịnh, chúc mừng năm mới.”
Lệ Thịnh cười khổ, “Em chỉ nói với anh được câu này thôi sao?”
Đang xấu hổ, anh bạn nhỏ đã đẩy cửa đi ra, “Mẹ, Nam Hợp xong rồi.”
Tân Đồng nhanh chóng đi tới, dẫn anh bạn nhỏ đi rửa tay.
“Anh Thịnh à.” Lúc Tân Đồng và Nam Hợp quay lại, Lệ Thịnh vẫn còn đứng ở đó.
Lệ Thịnh mỉm cười với cậu, nụ cười mang theo chút chua xót, rồi nói với Tân Đồng, “Đồng Đồng, chút nữa có thời gian có thể nói chuyện với anh không?”
Tân Đồng gật đầu, “Vâng.”
Tân Đồng dẫn Nam Hợp trở lại phòng khách, Ôn Hinh thấy, vội vàng kéo cậu đến chỗ bà.
Từ sau khi biết Nam Hợp không có quan hệ gì với Hứa Úy Nhiên, Ôn Hinh đặc biệt cảm thấy thân thiết hơn với Nam Hợp.
Đến lúc phát bao lì xì, bọn trẻ nhao nhao xếp thành hàng, Lệ Biên Thành rất vui vẻ, lần lượt phát bao đỏ cho chúng.
Nam Hợp có được lì xì, cậu nhanh như chớp chạy đến trước mặt Tân Đồng, đưa bao lì xì cho cô.
“Đây là tiền lì xì của Nam Hợp, mẹ không được xài nha.” Tân Đồng mỉm cười hôn cậu, giả bộ nhét lại vào trong túi quần cậu, “Con đến chỗ bà nội đi được không?” Tân Đồng chú ý tới lúc Nam Hợp chạy đi, bỏ lại một mình Ôn Hinh ngồi trên sô pha, vẻ mặt có chút buồn buồn.
Cô thấy Nam Hợp chạy về phía Ôn Hinh liền đi lên lầu hai.
Lệ Thịnh đứng trong bóng tối ngay góc cầu thang, giữa ngón tay rõ ràng có đầu thuốc cháy sáng.
Tân Đồng ngửi thấy mùi khói thuốc, đi qua, “Anh tập hút thuốc lúc nào vậy?”
Cô nhớ là anh không thích hút thuốc.
“Em không thích à?” Lệ Thịnh dụi tắt, ném vào thùng rác.
“Tóm lại đó là thứ không tốt cho sức khỏe của anh, vẫn nên hút ít thôi.” Tân Đồng không đáp, chỉ dùng giọng khuyên nhủ thản nhiên.
Trái lại Lệ Thịnh cảm thấy không hề gì, “Dù sao thì cũng đâu ai quan tâm anh.”
“Sao lại không có ai quan tâm chứ?” Tân Đồng khẽ nói, không thích bộ dạng cái gì cũng không quan tâm của anh hiện giờ, “Có mẹ anh, ông nội anh quan tâm mà.”
“Còn em?” Lệ Thịnh suýt không kiềm chế được, đưa tay muốn ôm lấy cô, nhưng cuối cùng cũng chỉ bóp bàn tay, buông thõng hai tay dựa vào tường, miễn cưỡng hỏi cô.
Tân Đồng nhìn anh, dời mắt đi chỗ khác, “Em là người nhà của anh, đương nhiên em cũng quan tâm.”
“Người nhà?” Lệ Thịnh hừ nhẹ, “Muốn anh gọi một tiếng thím út sao Đồng Đồng?”
Tân Đồng cố gắng chớp chớp mắt, mới dằn xuống cảm giác chua xót, “Lệ Thịnh, anh đừng như vậy.”
Lệ Thịnh đứng thằng người lên, duỗi tay ra ôm lấy Tân Đồng, “Đồng Đồng, anh không có bạn gái đâu, là mẹ anh nói lung tung thôi, anh chỉ đi gặp cô gái đó có một lần, nhưng anh không thích cô ấy. Em rời khỏi chú đi, anh thật sự rất thích em, chúng ta cùng nhau bỏ đi, tìm một nơi không ai biết chúng ta, bất kể có trách nhiệm hay vô trách nhiệm gì đó, chỉ hai chúng ta thôi, được không em?”
Tân Đồng đứng yên không nhúc nhích, vòng ôm của Lệ Thịnh càng lúc càng siết chặt, cô gần như không thở nổi.
Lệ Thịnh có lẽ đã hiểu, anh dần dần buông cô ra.
“Lệ Thịnh, anh tỉnh táo lại đi,” Tân Đồng nói từng tiếng thật chậm, “Không phải vì nguyên nhân có trách nhiệm hay không, mà là, chúng ta từ đâu đã không có khả năng rồi.”
“Tại sao không có khả năng? Là vì Nam Hợp à? Hay là, em yêu chú rồi?”
“Không riêng gì Nam Hợp,” Tân Đồng cụp mắt, “Là em, em yêu anh ấy.”
Anh không phải là người u mê không chịu tỉnh ngộ, lời cô nói cũng không phải là lời dối trá.
Lúc này đây hãy thoải mái chia tay, có được không?
Lệ Thịnh siết chặt nắm tay, “Cho dù chú ấy mất tất cả, em cũng vẫn yêu chú ấy?”
“Đúng vậy,” Tân Đồng nhìn thẳng vào Lệ Thịnh, “em vẫn yêu anh ấy.”
“Đến một ngày nào đó, hy vọng em sẽ không hối hận vì lời nói của mình hôm nay.” Giọng nói của Lệ Thịnh nghe như than thở, “Xét về cố chấp, từ trước đến giờ em đều thắng anh.”
Lệ Thịnh xoay người rời đi, Tân Đồng dựa người vào tường, lặng lẽ ngẩn ngơ một hồi.
Vừa mới đứng thẳng người chuẩn bị xuống lầu, Lệ Đông Nhất đã từ cầu thang chầm chậm đi lên.
“Sao anh lại lên đây?” Tân Đồng hoài nghi, anh đã ôm lấy cô.
“Bà xã của anh biến mất lâu như vậy, đương nhiên anh phải lên đây tìm rồi.” Anh kề sát bên tai cô, hơi thở anh mang theo mùi rượu nhàn nhạt.
Hơi thở của Tân Đồng cũng không khỏi ngưng trệ một chốc.
“Em nói chuyện với Thịnh một lát mà.”
“Anh biết, mấy lời lúc nãy em nói có thể lặp lại lần nữa cho anh nghe được không?” Lệ Đông Nhất chạm vào mớ tóc buông xõa trên vai cô.
Anh nghe hết!
Mặt Tân Đồng không ngừng đỏ lên, xoay người muốn đi, “Em đi tìm Nam Hợp.”
Lệ Đông Nhất giữ cô lại, “Nam Hợp đang ở với mẹ rồi, nói mau lên, nói xong mới cho em đi.”
“Hả, nói câu nào?” Tân Đồng giả ngốc.
Lệ Đông Nhất không nghi ngờ gì, “Chính là câu em yêu anh đó.”
“Em yêu anh?”
“Ừ, là anh yêu em.”[1]
“Em cũng vậy!” Tân Đồng nhanh chóng trả lời, nhân cơ hội chuồn ra khỏi phạm vi vòng ôm của cánh tay anh.
Lệ Đông Nhất mới ý thức được bản thân bị cô lừa, thẳng thắn nhận thua, “Anh chịu thua em luôn.” Anh nhìn Tân Đồng cười hì hì, bất đắc dĩ giơ tay lên, “Lát nữa chúng ta đi bắn pháo hoa chịu không?”
“OK.” Tân Đồng đồng ý, kéo tay anh cùng đi xuống lầu.
***
Hứa Úy Nhiên mang kính râm màu đen, bọc khăn choàng cổ thật dày, đi vào phòng bệnh.
Đã thay hộ lý mới, mới chuẩn bị xong cơm chiều đạm bạc, vừa cầm đũa lên liền thấy Hứa Úy Nhiên cầm theo mấy túi thức ăn đi vào.
“Tôi ra ngoài trước.” Hộ lý lập tức thu dọn, ra ngoài cửa trông chừng.
Hứa Thuấn nhìn thấy cô, từ trên giường lập tức bật dậy, giày cũng chưa mang đàng hoàng, hai chân đạp đôi giày chạy đi tìm hộ lý.
Hứa Úy Nhiên nhìn ông, cũng không thèm gọi, thả mấy túi trong tay xuống, mở ra, trong không khí lập tức tràn ngập mùi thơm nức của thức ăn.
Hứa Úy Nhiên ngồi xuống một cách tự nhiên, vẻ mặt Hứa Thuấn từ hoảng hốt chuyển dần sang tò mò, từng bước từng bước đến bên cạnh thức ăn, hai chân gấp lại ngồi xuống, vui vẻ hớn hở thò tay vớt sủi cảo trong chén.
“Từ từ,” Hứa Úy Nhiên ngăn ông lại, đưa ông đôi đũa, “Dùng cái này ăn.”
Hộ lý thấy, muốn lên tiếng nhắc nhở mấy thứ như đũa, bàn chải rất nguy hiểm với trạng thái tinh thần hiện giờ của bệnh nhân.
Hứa Úy Nhiên như không phát hiện ra, đưa một hộp thức ăn đến trước mặt Hứa Thuấn, “Đây là sủi cảo nhân thịt bò, trước kia ba thích ăn nhất đó.” Giọng nói của cô rất nhỏ nhẹ, ánh mắt cũng dịu dàng.
Hứa Thuấn gắp một cái nhét vội vào miệng, bị nóng nên lập tức nhổ ra, biến vạt áo trước ngực toàn là nước miếng, đôi đũa trong tay cũng ném đi, chén dĩa bị đá văng hết, bánh sủi cảo to tròn trong hộp cũng lập tức rớt xuống đất cùng với nước dùng trong đó.
“Đủ rồi!” Hứa Úy Nhiên không còn hòa nhã nữa, giọng điệu cũng tăng cao hơn, “Không ăn thì đổ đi.” Cô cũng dứt khoát quăng đũa đi, trừng mắt với Hứa Thuấn.
Hứa Thuấn không kiên trì được bao lâu liền nổi điên, sắc mặt tối tăm nhào xuống đất.
Hộ lý không còn cách nào, bèn lén gọi điện thoại cho Lục Vực.
Lục Vực chưa đi xa, nhận được điện thoại của hộ lý liền lập tức quay lại bệnh viện.
Hứa Thuấn thấy Lục Vực xuất hiện ở cửa giống như nhìn thấy người quen, ông đứng phắt dậy trốn ra sau lưng của Lục Vực, chỉ tay về phía Hứa Úy Nhiên, “Kẻ xấu, kẻ xấu.”
Lục Vực trấn an ông, gọi hộ lý vào trông chừng ông, rồi đi đến trước mặt Hứa Úy Nhiên, “Có sao không, vẫn ổn chứ?”
Mắt Hứa Úy Nhiên hơi đỏ lên, giọng điệu cũng không còn tốt như trước, “Còn phải hỏi sao?! Lòng tốt bị xem như lòng lang dạ thú!”
Lục Vực theo ánh mắt cô nhìn xuống sủi cảo rơi vãi trên đất, gọi hộ lý đến lau dọn, “Tinh thần ông ấy không tốt lắm, không nhận ra người khác, cô ráng kiên nhẫn thêm một chút.”
Lục Vực trấn an Hứa Úy Nhiên xong, gắp cái sủi cảo, để lên miệng thổi thổi, đưa đến bên miệng Hứa Thuấn, “Ăn nào.”
Sủi cảo để lâu rồi, cũng không còn nóng nữa, Hứa Thuấn ăn rồi mỉm cười với Lục Vực, đối với Hứa Úy Nhiên lại làm ra vẻ khinh thường.
Hứa Úy Nhiên quay đi không nhìn ông, ông hình như lại càng muốn cô phải chú ý đến mình, mở miệng rống thật lớn.
Hứa Úy Nhiên dằn cơn xúc động, cô đứng lên, mặt hướng ra cửa sổ.
Bên ngoài đã bắn pháo hoa, ánh sáng chớp tắt, hắt lên gương mặt cô.
Lục Vực đút Hứa Thuấn ăn mấy cái, ổn định cho ông xong, đi đến chỗ Hứa Úy Nhiên, đứng sóng vai với cô.
“Không phải anh chuyên về bệnh này hay sao? Anh mau mau chữa khỏi cho ông ấy đi, dù chỉ là mấy phút, chỉ cần ông ấy tỉnh táo được mấy phút là tốt rồi.” Hứa Úy Nhiên nhìn Hứa Thuấn đang ngồi trong bóng tối.
“Úy Nhiên, không phải dễ như cô nghĩ đâu, bệnh này của ông ấy cũng không phải ngày một ngày hai, có thể duy trì tình trạng như hiện giờ đã là tốt lắm rồi.”
“Là do trình độ anh không giỏi, đừng tìm cớ này cớ nọ nữa, tự tôi sẽ đi tìm bác sĩ giỏi đến chữa, tôi không tin ông ấy vẫn thế này!” Hứa Úy Nhiên như đang giận dỗi.
“Úy Nhiên!” Lục Vực thở dài, ôm lấy cô, “Thứ đó quan trọng với em như vậy sao?”
“Tất nhiên,” Hứa Úy Nhiên nghĩ cũng không muốn nghĩ tới, bèn nói, “Nếu anh không thể chữa khỏi cho ông ấy, thì hãy sớm nói cho tôi biết, anh nhìn đi, ông ấy còn có chỗ nào giống trước kia không.”
Lục Vực ngập ngừng hồi lâu, “Thật ra, hai năm trước em xuất ngoại, ông ấy từng chuyển biến rất tốt, có lúc tỉnh táo đã từng nói với anh.”
“Vậy ông ấy có nói thứ đó ở đâu không?”
“Có, thứ đó đang ở trong tay anh.”
[1] Vì Anh yêu em hay em yêu anh gì thì tiếng Trung cũng là Wo Ai Ni.