Trận tuyết đầu mùa đông năm nay rơi xuống Dung Trấn, tuyết rơi nhiều thật nhiều được mấy ngày lại dừng.
Nhiệt độ tăng lên lại vài độ, nhưng trời vẫn lạnh.
Nhà nhà cũng sắp tất
niên, ngoại trừ chuẩn bị ăn tết thì không làm gì khác, mỗi buổi sáng hầu như đều vùi mình trong ổ chăn ấm áp. Bên ngoài ngoại trừ tiếng còi hơi
xình xịch thì đều yên tĩnh.
Khoảng tám chín giờ sáng mới dần náo nhiệt hơn.
“Là Đồng Đồng dẫn bạn trai về à?”
“Hình như đúng đó, sáng sớm tôi đã thấy chiếc xe này đậu ở đây rồi?”
Chiếc xe màu đen đỗ trước cửa nhà Tân Chí, trên mặt đường phía sau còn có hai vết bánh xe lờ mờ.
Chỗ này đang bàn tán, cửa nhà Tân Chí từ từ mở ra, một cái đầu nhỏ thò ra, cả người mặc chiếc áo
lông màu đỏ, mặt mày hớn hở nhìn ra bên ngoài.
“Này, con cái nhà ai vậy? Trông thật sáng sủa.”
“Tôi nhớ mấy hôm trước ông Tân có nhắc tới…”
Đang lúc nói chuyện thì Tân Đồng bước ra.
“Nam Hợp, mau vào nhà đi
con, bên ngoài lạnh lắm.” Tân Đồng bế anh bạn nhỏ lên, thấy mấy chòm xóm đứng ở ngoài cửa, “Chào chú thím, chú thím vào nhà ngồi đi ạ?” Dứt lời, cô ngồi xổm xuống kéo mũ lại cho Nam Hợp, “Nam Hợp, mau chào đi con.”
Anh bạn nhỏ ngoan ngoãn chào hỏi, lại được khen một hồi.
Cửa nhà vì vậy mà mở rộng ra, tốp năm tốp ba hàng xóm tò mò không ngừng đi vào.
Thế là Lệ Đông Nhất đứng
dậy, mời thuốc lá những người vừa đến, còn những người lớn tuổi thì chào hỏi theo Tân Đồng rồi rót trà mời khách.
Ngoại hình điển trai,
cách đối xử với mọi người lại cẩn thận nhất quán, mặc dù mọi người không câu nệ, nhưng cuối cùng cũng không truy cứu đến cùng, chỉ uống trà, hút thuốc, nói chuyện mừng.
Một tốp hàng xóm tò mò vừa về, đã thỏa mãn xong lòng hiếu kỳ của họ, Tân Chí thở phào nhẹ nhõm, đi vào bếp chuẩn bị cơm trưa.
Dung Trấn là vùng không
lớn lắm, sợ nhất là rãnh rỗi nói nhảm. Cũng may bình thường ông và hàng
xóm xung quanh xem như hòa thuận, Tân Đồng cũng được công nhận là đứa
con gái tốt, nên cũng không có gì để người ta bàn ra tán vào.
Tân Đồng dọn dẹp đống đồ
Lệ Đông Nhất mua ở phòng khách, “Nam Hợp, đi theo ba hoặc theo ông
ngoại, không được chạy chơi lung tung.”
Đứa trẻ này chắc là trước kia bị quản chế chặt quá, hiện giờ đến nơi rộng rãi, luôn muốn chạy ra ngoài chơi.
“Mẹ đi đâu vậy?” Anh bạn nhỏ gấp gáp, kéo tay Tân Đồng không buông.
“Mẹ đi dón dì út, sẽ về ngay.” Bên ngoài rất lạnh, cũng rất trơn trượt, cô thật sự sợ cậu bị lạnh hoặc bị té ngã.
Lúc này Nam Hợp mới buông tay ra, “Nhưng con muốn đi với mẹ cơ.” Mặt cậu đỏ lên, hà hơi, lắc lắc cơ thể làm nũng với Tân Đồng.
Lệ Đông Nhất đi đến, bế
anh bạn nhỏ lên ghế sô pha, nói vài ba câu dỗ dành, rồi quay đầu nói với Tân Đồng, “Muốn anh đi cùng em không?”
“Thôi,” Tân Đồng trả lời hết sức bình thường, “Em có chuyện muốn nói với Niên Niên.”
Từ nhà cách bến xe không
xa lắm, tuyết rơi mấy hôm trước từ từ tan bớt, ngưng tụ thành từng khối
cứng, Tân Đồng men theo ven đường, đi khá chậm rãi.
“Chị ơi!”
Tân Niên Niên xuống xe, hành lý cũng không cần, chạy vội đến chỗ Tân Đồng khiến cô giật mình.
“Em chậm thôi,” cô ôm đáp lại Niên Niên, “không sợ té à?”
Tân Niên Niên lờ đi, “Cưng em vậy?”
Người lái xe cũng vội vã về nhà nên mang hành lý đến cho cô.
“Về nhà thôi, ba làm rất nhiều món ngon đó.” Tân Đồng giúp em gái cầm hành lý.
Tân Niên Niên giữ chị lại, “Chị, chị không có chuyện gì muốn nói cho em biết à?”
Tân Đồng cười cười, “Nhất định muốn chị nói à? Chị vốn chuẩn bị cho em một sự bất ngờ.”
“Hừ, là kinh hãi mới đúng phải không?” Tân Niên Niên bĩu môi, “Hôm trước ba mới gọi cho em, ra vẻ thần bí lắm, nếu không phải vé xe khó mua, lúc đó em đã đổi vé về liền
rồi.” Cô ôm chặt Tân Đồng, “Chị, chị nói thiệt cho em biết đi.”
“Sự thật chính là như ba nói vậy đó.” Tân Đồng nói dăm ba câu, “Là chị không đúng, không nói với em.”
Tân Niên Niên mặc kệ, giở trình độ mè nheo như hồi nhỏ, “Chị, chỉ có ba tin chị, em thì không
tin. Ai chẳng biết chị là khúc gỗ mục ngoan ngoãn vâng lời đến không thể vâng lời hơn, cả ngày chỉ biết có học, loại chuyện này xảy ra ở người
khác thì có lẽ là bình thường, còn chị á? Là cực kỳ đáng sợ nhé!” Mặt cô ra vẻ khó tin, “Chị khai ra mau, nói cho em biết mau.”
Tân Đồng lắc đầu, “Em cũng nói chuyện yêu đương rồi mà, sao còn có thời gian nghĩ ba cái chuyện này nhỉ?”
“Đương nhiên phải nghĩ rồi,” Tân Niên Niên thấp giọng, “Chị khai đi, có phải vì em không?”
“Lại nghĩ bậy bạ,” Tân
Đồng thở dài, “Chị chính là “đột phá trong im lặng”, vậy cũng không được hả? Suốt ngày cưng cứ hối chị tìm anh rể cho cưng, giờ còn tặng kèm một đứa cháu trai, không vui à?”
Tân Niên Niên cúi đầu,
“Em, em không phải không vui, ba nói với em, lúc đó chị cầm một số tiền
lớn, nên đương nhiên em không thể không liên tưởng mà.”
“Chuyện đó mà ba cũng nói với em à, có người cho mẹ, mẹ giữ lại cho chị mà.” Tân Đồng ôm cô,
“Cưng quên chúng ta là người một nhà à.”
“Đúng, là người một nhà, vậy chị cam đoan chị không lừa em đi.”
“Tất nhiên.”
Đến lúc Tân Niên Niên gặp Lệ Đông Nhất, cô mới hoàn toàn tin lý do thoái thác của Tân Đồng.
Người đàn ông như vậy, nói là chị cô vì anh mà làm ra cái chuyện kinh thiên động địa này, cô chắc chắn tin tưởng.
Có lẽ là hệ thống sưởi
trong phòng khá nóng, Lệ Đông Nhất cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo
len mỏng màu nâu nhạt, quần tây, khí chất lạnh lùng trầm ổn hiện thêm
vài phần ôn hòa nhã nhặn, tường bao xung quanh nhà vốn không cao lắm bị
thân hình cao lớn của anh áp đảo khiến nó thấp đi mấy phần.
Có lẽ khi đối mặt với người đàn ông như vậy, con gái sẽ tình nguyện chăng?
“Niên Niên đúng không? Anh là Lệ Đông Nhất.” Lệ Đông Nhất mỉm cười chào đón Tân Niên Niên.
Tân Đồng không ngừng nhắc đến cô em gái này với anh, nhất là gần đây.
Có lẽ cô đã quên, lần đầu tiên họ gặp nhau, câu đầu tiên cô nói liền nhắc đến Tân Niên Niên.
“Chào anh rể.” Tân Niên
Niên lập tức phát huy tính chất riêng của cây cỏ đầu tường, dùng ánh
mắt sùng bái nhìn về phía Lệ Đông Nhất.
Cô luôn tưởng tượng không biết chị cô sẽ tìm người chồng như thế nào.
Theo suy nghĩ trước kia
của cô, tình hình tốt nhất có lẽ chỉ là một người đàn ông bình thường,
rồi tự trách mình, nên khi ba gọi điện thoại, cô phải hỏi cho rõ ràng,
vừa nghe có luôn con trai rồi, cô liền phát hoảng, cứ luôn suy nghĩ lung tung bậy bạ.
Hiện giờ nhìn thấy người đàn ông cực phẩm thế này, đúng là hiếm có.
Chị cô rõ là hời to.
Cô nhín chút thời gian xoay qua trừng mắt với Tân Đồng, trách Tân Đồng không chịu nói sớm.
Tân Đồng nhún vai, điều này không thể trách cô mà, là do em cô luôn luôn phát huy óc tưởng tượng phong phú mà.
Tân Chí nghe tiếng liền nắm tay Nam Hợp đi ra.
“Niên Niên về rồi à?”
“Ba!” Tân Niên Niên nhìn thấy Tân Chí, ánh mắt lập tức bị thu hút bởi cậu bé bên cạnh.
Nam Hợp đang trong nhà
chợt nghe ba gọi “Niên Niên”, ông ngoại cũng từng nhắc một lần, liền
ngửa mặt gọi chào hỏi theo, “Niên Niên về rồi.”
Giọng nói non nớt, còn ra vẻ là chủ nhà, mọi người nhất thời cười nghiêng ngã.
“Thằng nhóc này, gọi dì út đi, út sẽ cho quà.” Tân Niên Niên bước lên trước, ngồi xổm xuống, làm bộ hung dữ uy hiếp cậu.
“Dì út.” Nam Hợp gọi không chút do dự, xòe bàn tay bé xíu ra, “Quà đâu út?”
Đối đáp cũng nhanh quá nhỉ.
Tân Đồng cười đến gập người, đành phải dựa vào vai của Lệ Đông Nhất.
Lệ Đông Nhất cũng bật cười, thưởng thức dáng vẻ ngơ ngác của Tân Niên Niên.
“Ngoài sân lạnh lắm, vào nhà hết đi.” Tân Chí ngừng cười, lên tiếng.
Tân Niên Niên bước đến xung phong, “Để út ẵm con vô nhà, vô nhà rồi út lấy quà cho con.”
“Ôi, nặng nhỉ.” Tân Niên Niên lảo đảo mấy bước, siết chặt tay ôm lấy Nam Hợp.
“Là do Nam Hợp mặc nhiều áo lắm.” Nam Hợp nhỏ giọng giải thích cho trọng lượng của mình.
Bữa trưa rất phong phú.
Tuy rằng đây xem như là lần đầu tiên sống chung dưới một mái nhà, nhưng bởi vì có Nam Hợp mà bầu không khí hài hòa rất nhanh.
Ăn cơm xong, Tân Niên Niên tự nhiên độc chiếm Nam Hợp, dẫn cậu vào phòng mình chơi.
Lệ Đông Nhất nói chuyện với Tân Chí, muốn ở căn phòng phía tây.
Nhà họ Tân không rộng lắm, nhưng phòng ở cũng khá nhiều.
Sau khi Tân Niên Niên lên đại học, lại sửa sang một lần.
Căn phòng ở phía tây vẫn là phòng của Tân Đồng.
Lúc Lệ Đông Nhất đi vào phòng, Tân Đồng đang sửa soạn lại giường nên chưa phát hiện ra.
Tân Chí đã mang chăn phơi nắng từ trước, để ở trong tủ.
Cô cầm ra giường, nhấc góc nệm, bọc ra.
Lệ Đông Nhất đi tới, giúp cô nắm một góc ra, sau khi bọc xong, giũ chăn lên một cái, trải thẳng trên giường.
Gối cũng cầm ba cái, cái của Nam Hợp đặt ở giữa.
“Chừng nào quay về?” Tân Đồng hỏi anh.
Lệ Đông Nhất nghĩ, “Bữa
cơm tất niên nhất định phải về ăn, chi bằng tối 30 chúng ta về, đợi đến
chiều mùng một sẽ quay trở lại đây?”
Không về ăn cơm tất niên đoán chừng ông Lệ bên nhà sẽ nổi giận, có thể mẹ anh cũng sẽ không vui.
Tân Đồng không có ý kiến, “Niên Niên nói muốn dẫn bạn trai về nhà, nhưng lại không dẫn về, em tranh thủ đi hỏi nó xem.”
Dù sao cô cũng là chị, muốn giúp Niên Niên qua cửa ải này.
“Từ từ, khó khăn lắm Nam
Hợp và dì út mới chơi vui vẻ như bây giờ, đừng quấy nhiễu hai dì cháu.”
Thật ra Lệ Đông Nhất phải cám ơn cô em vợ này, trong lòng thầm ước ao
tối nay cô ấy ngủ chung với Nam Hợp luôn thì tốt quá.
Đang nói chuyện, trong phòng hướng đông của Tân Niên Niên truyền đến tiếng reo hò của hai dì cháu.
“Nó thích Nam Hợp, ba
cũng thích.” Tân Đồng không chút lo lắng vì ai gặp anh bạn nhỏ cũng
thích, “Con bé ở nhà bên một buổi sáng qua đây bốn lần.” Tân Đồng nghĩ
đến chuyện này đã muốn bật cười.
“Là gien tốt.” Lệ Đông Nhất hôn lên mi mắt Tân Đồng.
Đôi mắt Nam Hợp giống hệt Tân Đồng, Lệ Đông Nhất thích nhất là hôn lên mắt cô.
Tân Đồng cảm thấy có chút không thích hợp, mặt Lệ Đông Nhất hồng hồng, chắc chắn không chỉ vì hệ
thống sưởi trong phòng quá nóng, vì thế chớp chớp mắt, với tay cầm áo
khoác của Lệ Đông Nhất, “Chúng ta ra ngoài đi dạo nhé, em vẫn chưa dẫn
anh đến cánh đồng hoa của ba xem nữa.”
Lệ Đông Nhất nhịn xuống dục vọng đang trào dâng trong lòng, hung hăng ngậm lấy môi Tân Đồng, “Ừm.”