Thằng bé sửng sốt ngây ngẩn vì bị con bé quát.

Khương Minh Trân chống nạnh đập văng bả vai thằng bé, rồi hùng hổ bỏ đi.

Lúc con bé bỏ đi rồi, lũ trẻ con đều vây cả lại, tỏ vẻ hứng thú với thằng nhóc mới tới. Tụi nó đã ngứa mắt Khương Minh Trân lâu rồi, cuối cùng cũng có người ra mặt, buông lời ác ý hộ chúng nó.

“Cậu lợi hại ghê.”

Mặt tụi nó rất phấn khích.

“Cậu đến từ đâu thế?”

“Cách nói chuyện của cậu không giống bọn tớ, vui ghê.”

Thằng bé không biết tụi nó đang vui vì chuyện gì. Nó quay đầu nhìn ra khỏi đám người, nhìn bóng lưng căng vai của Khương Minh Trân, cắn chặt lấy môi dưới.

“Cậu muốn đi đâu?”

Chân thằng bé mới bước được một bước, đám con nít đã giữ chặt nó lại.

“Mặc kệ nó đi! Bọn tớ đều không thích chơi với nó!”

“Khương Minh Trân không ở đây, tụi mình ù lại đi, chơi đồ hàng đóng giả quán bar.”

Chúng nó mau chóng bước vào ván chơi mới.

“Ù, la, pê!”

Khương Minh Trân quay về phòng mình, vừa hay nghe được bọn trẻ con lớn tiếng chia vai ở sân sau.

Quả nhiên giống y như trước, lúc không có con bé, những đứa khác sẽ chơi càng vui hơn.

Nó mở cửa sổ ra, vớ bừa con gấu bông dùng để ôm ở mép giường, ném từ tầng hai xuống.

Nó ném trúng vào gáy tên “Khà Khọt” mà nó ghét nhất kia.

Có đứa trẻ con gào tướng lên, hoảng sợ vì con quái thú biết bay này.

“Khương Minh Trân ném đấy!” Mọi người nhận ra.

Khương Minh Trân làm mặt quỷ với bọn nó.

Con bé thấy cậu nhóc ôm đầu vì đau, trước khi chạm mắt với thằng bé, con bé đóng cửa sổ lại đánh “Rầm”.

Hành động của Khương Minh Trân khiến nhiều đứa tức giận, mấy đứa trẻ con chạy ào vào nhà, mách lẻo với Từ Mỹ Nhân đang nấu cơm trong phòng bếp.

“Dì ơi dì ơi! Khương Minh Trân đánh người rồi!”

Thằng bé người nhà quê ôm con gấu bông bằng chứng phạm tội, được bọn nhỏ quây ở chính giữa.

Dì Phạm dừng công việc đang dở tay, nhíu nhíu mày.

“Hà Ngọc, sao lại thế này?”

Không đợi thằng bé mở miệng, các bạn nhỏ đã mồm năm miệng mười, kể hết từ đầu chí cuối.

Nghe tụi nhỏ nói xong, Từ Mỹ Nhân bật cười, căn bản không coi việc thằng bé gào “Mẹ ơi có con ma lem” trong lúc sợ hãi là chuyện gì to tát, nhưng mặt dì Phạm lại biến sắc.

“Sao con có thể nói năng như thế với cô chủ Trân?”

Thằng bé không dám đáp lời mẹ nó, càng cúi đầu thấp hơn.

“Khương Minh Trân đập cậu ấy bằng bả vai! Mắng cậu ấy! Còn ném đồ vào cậu ấy!” Những bạn nhỏ còn lại sôi nổi đứng ra nói đỡ cho thằng bé.

Giữa bao tiếng ủng hộ nó như thế, thằng bé vẫn không nói một lời.

Nó ôm con gấu bông, đẩy đám người, đi lên tầng hai.

Cửa phòng Khương Minh Trân để ngỏ.

Con bé đứng đối diện với gương, đeo kẹp tóc lên đầu.

Bươm bướm nhỏ, hoa đỏ thẫm, vương miện vàng kim… tất cả những chiếc kẹp tóc xinh đẹp trong hộp trang sức mà con bé lấy làm tự hào. Khương Minh Trân mạnh tay ấn hết cả đám lên đầu mình.

Hà Ngọc nuốt nuốt nước miếng, đưa con gấu bông trên tay về phía con bé.

“Mình xin lỗi.”

Khương Minh Trân đẩy chiếc ghế dựa ra, đi về phía thằng bé.

Hai đứa cùng tuổi, nhưng con bé còn cao hơn thằng bé một ít. Lúc này đầu nó hếch lên giời, trong mắt thằng bé, hai cái lỗ mũi phình lên vì tức của con nhóc còn to hơn cả mắt con bé.

“Trông tao giống ma lem à?”

Con bé nâng cằm thằng bé lên, bắt cu cậu nhìn thẳng vào mình.

Giờ phút này, gương mặt Khương Minh Trân không bị che bởi mớ tóc rối bù, nhưng nó lại trang hoàng quá đáng, đầu nó trông như một con thuyền màu mè sặc sỡ. Những đường nét gương mặt tầm thường phối với biểu cảm dữ tợn kia, trông có vẻ vặn vẹo lạ thường.

Thằng bé con nhăn cái mặt tròn lại, miệng cũng nhệch ra, biểu cảm y như một chú cún con bị rơi xuống nước vậy.

Dưới sự uy hiếp, lại thêm bối rối nãy giờ, cu cậu thành thật trả lời bằng giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu……

“Ừ!”

Con gấu bông đồ chơi lại bị phi từ trên tầng hai xuống.

Lần này, nó đập trúng vào Từ Mỹ Nhân đang định lên lầu xem xét tình hình.

Chị không nhìn rõ được thứ gì đang phi tới, bèn né đi theo bản năng, thân người lảo đảo.

“Khương! Minh! Trân!”

Từ khi đẻ ra tới nay, đây là lần đầu tiên Khương Minh Trân nghe thấy mẹ gọi mình với âm lượng lớn thế này.

Vì tránh con gấu bông nên mẹ con bé bị trẹo chân.

Không biết mình đã gây ra tai họa gì, con bé quen thói trốn rịt trong phòng để đồ chơi. Người nghe tiếng chạy ra lại là Hà Ngọc, thằng bé chạy xuống nhặt gấu bông hộ cô chủ.

“Khương Minh Trân, mẹ đang gọi con đấy, xuống lầu!”

Mặc dù chị dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy, nhưng vẫn chẳng gọi Khương Minh Trân ra được.

Từ Mỹ Nhân nhìn khuôn mặt nhỏ ngoan ngoãn và bả vai buông thõng của đứa con trai nhà bà vú, chị cảm thấy quá mức hổ thẹn trong lòng, con gái nhà mình bị họ chiều quen nên hư quá rồi.

“Con không cần nhặt thứ này,” Chị nói với thằng bé: “Về phòng của con nghỉ ngơi đi, không cần nhường nhịn con bé đâu.”

Dì Phạm chẳng thể nào an tâm nổi: “Nhưng mà……”

Từ Mỹ Nhân lắc đầu với dì: “Dì cũng mặc kệ nó đi, cứ để con bé tự cáu kỉnh một mình.”

Buổi tối, Khương Nguyên về nhà.

Ông vừa vào nhà đã thấy vợ mình rầu rĩ không vui nằm trên sofa, dì Phạm đang giúp chị mát xa mắt cá chân.

“Anh còn về được cơ đấy, con gái anh giờ không ai quản nổi nữa rồi. Em quát nó, nó cũng chả sợ em.”

Khương Nguyên là người chiều chuộng Khương Minh Trân nhất nhà, ông nhìn mãi cũng quen với việc con mình vùng vằng cáu kỉnh. Thấy thế, ông lập tức ngưng cười ngay, đi an ủi vợ: “Tiểu Trân lại chọc em giận thế nào rồi?”

“Anh nhìn chân em đi.” Từ Mỹ Nhân mặt mày đau khổ, kể lại chuyện hôm nay cho chồng.

Khương Nguyên trầm ngâm một lát, hỏi: “Vậy bây giờ nó đang làm gì rồi?”

Mặt Từ Mỹ Nhân rất vẻ “Anh nói xem”.

Khương Nguyên suy đoán: “Nhốt mình ở trong phòng, không chịu ăn cơm?”

Từ Mỹ Nhân gật đầu.

Mỗi lần không vừa ý chuyện gì, Khương Minh Trân cũng chỉ biết dùng mỗi chiêu này. Nhưng họ là bậc làm cha làm mẹ, nghĩ đến cảnh đứa con vàng con bạc nhà mình đói bụng, làm sao họ nhẫn tâm lờ con bé đi cho được.

Dì Phạm hâm đi hâm lại thức ăn, còn vụng trộm lên gọi con bé mấy lần, Khương Minh Trân chưa mở cửa lần nào.

Đừng thấy con bé mới 5 tuổi mà khinh, nó hiểu bố mẹ nó rõ lắm. Lần nào cũng vậy, giận mấy thì giận, cuối cùng bố mẹ vẫn sẽ tới dỗ dành nó.

“Mọi người đã ăn chưa?” Khương Nguyên thở dài.

“Em ăn rồi,” Từ Mỹ Nhân nói: “Dì Phạm với con trai dì ấy thì chưa.”

Dì Phạm giải thích: “Tôi không đói. Chuyện cô chủ Trân không vui có liên quan đến Hà Ngọc nhà tôi, tôi phạt nó đứng quay mặt vào tường rồi. Cô chủ Trân không ăn cơm thì nó cũng không cần ăn.”

“Dì nói gì vậy chứ,” Khương Nguyên vội bảo: “Mau cho thằng nhỏ ăn đi thôi.”

“Đúng vậy, con trai dì có làm sai gì đâu, tại tính tình Tiểu Trân khó ưa quá thôi, con bé có chơi được với đứa trẻ con nào đâu.” Từ Mỹ Nhân đầy vẻ hối lỗi, nói với dì Phạm: “Không thể vì mình nó không ăn cơm mà hại chị với cháu cũng không ăn được, giờ đã khuya lắm rồi.”

Dì Phạm ấp úng thoái thác thêm mấy lần nữa, cuối cùng cũng đồng ý.

Phòng khách chỉ còn lại hai vợ chồng, Khương Nguyên nhìn đồng hồ.

“Thật sự không gọi Tiểu Trân ăn cơm à?”

“Muốn gọi thì anh đi mà gọi.”

Khương Nguyên gật gật đầu, đi lên tầng hai.

Ông đứng ngoài cửa phòng, vặn chốt cửa, quả nhiên cửa đã bị khóa trái từ trong.

“Tiểu Trân?”

Không ai đáp lại ông.

“Bố mua bánh kem, của cửa tiệm mà con thích nhất đấy.”

Rõ ràng Khương Minh Trân là người phạm lỗi, cuối cùng con bé lại đòi có người dỗ nó. Bố con bé đã xuống nước với nó, nhưng nó lại chê nước chưa đủ nông, không chịu xuống cùng.

Khương Nguyên húng hắng giọng, nói tiếp.

“Bánh kem để qua đêm thì không ngon nữa đâu. Con không ăn, thì bố cho con trai dì Phạm ăn hết đấy.”

Trong phòng vẫn không có động tĩnh.

Đừng nói Từ Mỹ Nhân, đến cả Khương Nguyên cũng bó tay với con gái mình.

Hà Ngọc ngồi trước bàn ăn, bụng sôi òng ọc.

Đang lúc thằng bé giơ đũa lên, chuẩn bị gắp một miếng đậu cô-ve, cửa phòng ở tầng hai yên lặng mở ra.

“Này, mày……”

Cô chủ của nhà họ Khương chạy như bay từ trên lầu xuống, đằng đằng sát khí hét lớn một tiếng.

“Khà Khọt!”

Thằng bé bị điểm danh run bắn lên, miếng đậu cô-ve rớt đánh “Bộp” trên mặt bàn.

“Mày ngồi vào chỗ của tao rồi!”

Thằng bé rụt rụt cổ, ngơ ngác cúi đầu nhìn vị trí dưới mông nó một lát —— đấy đúng là một cái ghế trẻ con cao hơn những chiếc ghế khác. Không còn nghi ngờ gì nữa, nó thuộc về Khương Minh Trân.

Lúc ngồi vào làm sao Hà Ngọc biết được chứ. Thằng bé nhanh nhẹn rời khỏi chiếc ghế như bị lửa đốt mông…… rồi lại bị người ta ấn mạnh về chỗ.

Từ Mỹ Nhân cười dịu dàng với thằng bé: “Con cứ ngồi đây mà ăn, không sao đâu.”

Khương Minh Trân đã ập vào phòng ăn, đang trợn mắt nhìn thằng bé, hai mắt bốc hỏa.

Từ Mỹ Nhân lạnh lùng nói: “Có người nào đấy gọi mấy cũng không xuống ăn cơm, thế thì sao phải chừa chỗ cho nó chứ? Nó không tới ăn cơm, thì vị trí của nó sẽ thuộc về người muốn ăn cơm.”

“Con muốn ăn!”

Nếu ánh mắt có thể hóa thành hình dáng, thì lúc này Khương Minh Trân đã tóm lấy chân Hà Ngọc, treo ngược thằng bé lên mà lắc.

“Bánh kem của tao đâu? Bị mày ăn rồi à?”

Hà Ngọc lắc đầu quầy quậy.

Nghe thấy con bé chủ động nói muốn ăn cơm, đám người lớn ở đây đều an tâm.

Dì Phạm buồn cười: “Cô chủ Trân, bánh kem của cháu ở trong tủ lạnh, dì đi lấy cho cháu.”

“Được,” Từ Mỹ Nhân vỗ vỗ thằng bé bị dọa sợ, kêu nó tiếp tục động đũa: “Con mau ăn cơm đi, mặc kệ nó.”

Nhìn ánh mắt Khương Minh Trân, Hà Ngọc do dự ngập ngừng, lại gắp miếng đậu cô-ve trên bàn lên lần nữa.

“Mày đang ăn cái gì đấy?” Con bé không bỏ qua bất kì hành động nào của thằng bé.

Lần này thì đến cả Khương Nguyên ngồi một bên cũng không nhìn nổi: “Đừng náo loạn nữa Tiểu Trân, không phải con ghét nhất là ăn đậu cô-ve sao?”

“Con muốn ăn!”

Từ hôm nay trở đi, Khương Minh Trân chém đinh chặt sắt quyết tâm trở thành một kẻ cuồng ăn đậu cô-ve.

Chiếc bánh kem nhỏ tinh xảo ngon lành để cạnh bàn, con bé còn chẳng thèm liếc.

Khương Minh Trân ngồi trên đùi dì Phạm, không ngừng bắt dì đút đậu cô-ve cho nó ăn. Hơn nữa mỗi lần ăn một miếng, nó đều nuốt xuống với tốc độ kinh người.

Trước hôm nay, đứa nhóc này nổi tiếng là “khó đút”. Kể cả người đã quen với tính khí của nó như dì Phạm mà mỗi bữa bón cơm cho con bé cũng chẳng khác gì đánh giặc.

Con bé kén ăn, hay quấy, ngồi không yên, ăn một bữa cơm mà còn phải để người ta vừa lừa vừa dỗ.

Hôm nay quả thực Khương Minh Trân ăn uống khác hẳn trước kia.

Hà Ngọc như đứng đống lửa, như ngồi đống than, chỉ muốn mau mau ăn xong rồi rời khỏi bàn ăn.

Thằng bé không dám động vào những món thịt thà ngon lành, chỉ ăn đĩa đậu cô-ve trước mặt mình. Nhưng Khương Minh Trân cứ dính chặt mắt vào nó, tốc độ nuốt còn nhanh hơn cả nó, sợ đậu cô-ve bị thằng bé ăn hết trước.

Khương Nguyên và Từ Mỹ Nhân liếc nhau, không hẹn mà cùng cong miệng cười.

Thằng nhỏ mới tới khá thật, họ nghĩ: Vậy là có chiêu để trị Khương Minh Trân rồi.

[HẾT CHƯƠNG 4]