*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khương Minh Trân có tâm sự.
Sau khi đến lớp, con bé chống má, nhìn cái gáy tròn lẳn của Hà Ngọc, chìm trong suy nghĩ.
Con bé nghĩ tới nghĩ lui, cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai: Hà Ngọc thật sự thích mình ư?
Hà Ngọc giận con bé vì con bé làm hỏng bộ bút màu dạ mà bố thằng bé tặng, đến đoạn này thì con bé hoàn toàn lý giải được. Nhưng rốt cuộc tại sao cu cậu lại muốn sờ con bé? Nếu mà tức giận thật, thì phải đánh con bé, mắng con bé mới đúng! Thằng bé lại sờ soạng con bé!
Câu nói vô cùng chắn chắn “Hà Ngọc yêu cậu” của đứa bạn cùng bàn không ngừng xoay vòng trong đầu Khương Minh Trân.
—— Không được, cứ thế này thì không phải là cách.
Khương Minh Trân quyết định tối nay về nhà, con bé sẽ sang bên bố mẹ nó để xác minh phỏng đoán của mình.
11 giờ đêm.
Hai vợ chồng Từ Mỹ Nhân và Khương Nguyên nằm trên giường, ân ân ái ái. Con gái đã ngủ rồi, thời điểm này không nghi ngờ gì là thời khắc nhàn nhã sung sướng nhất trong cả ngày của hai người.
“Vợ ơi, dạo này có phải em bận quá nên gầy đi không?”
Khương Nguyên đau lòng véo véo lên người Từ Mỹ Nhân.
“Ghét quá đi,” chị nũng nịu đẩy chồng: “Chẳng phải cái chỗ anh nhéo nhiều mỡ lắm ư?”
Khương Nguyên cười, chuẩn bị đè lên người vợ: “Nhiều đâu mà……”
“Bố mẹ!”
Giọng Khương Minh Trân bỗng nhiên vang lên, hai vợ chồng sợ hết hồn.
Họ quay đầu nhìn lại, con gái họ đã đứng ngoài cửa từ lúc nào chẳng hay.
“Sao anh lại không đóng cửa?” Từ Mỹ Nhân oán trách lườm Khương Nguyên.
“Khụ khụ.” Khương Nguyên cào cào đầu, giả vờ như không có chuyện gì, sửa sang lại áo xống cho vợ
“Tiểu Trân à,” họ vẫy tay gọi con bé tới: “Sao trễ thế này mà con còn chưa ngủ?”
Khương Minh Trân cởi dép, bò lên giường bố mẹ: “Con có câu này muốn hỏi bố mẹ, chưa hỏi rõ thì con không ngủ được.”
“Ồ? Câu gì thế?”
“Thì là……” Con bé nhìn cơ thể đang dán sát vào nhau của bố mẹ, nghiêm túc hỏi: “Lúc bố mẹ yêu nhau, có lúc nào đột nhiên rất là khác thường, rất là khó hiểu, sờ lên người nhau không ạ?”
Hai vợ chồng liếc nhau, mặt ai cũng viết từ xấu hổ to tướng.
“Đương nhiên!” Họ đồng thanh đáp.
Khương Minh Trân gật gật đầu, lầm bầm tự nhủ: “Hóa ra là vậy thật à.”
“Cũng còn phải xem là đặt tay vào đâu nữa.” Sợ dạy hư con gái, Khương Nguyên vội bổ sung một câu.
“Đặt lên ngực thì sao ạ?”
“Ặc……”
Vì cạn lời nên ông lại bắt đầu sờ đầu mình.
Vợ ông đỏ mặt nói thầm với chồng: “Tại anh cả đấy, vừa nãy bị Tiểu Trân nhìn thấy mất rồi.”
“Cái đấy thì tuyệt đối là do rất yêu nhé!”
Trước khuôn mặt tràn trề hiếu học của con gái, Khương Nguyên mạnh mẽ đứng đắn bảo.
“Đấy là chỗ mà phải yêu người kia đến độ muốn kết hôn mới được sờ. Ví dụ như bố và mẹ con đây, bố mẹ kết hôn rồi, nên mới được sờ nhau. Tiểu Trân không được tùy tiện sờ chỗ đấy của người khác nhé.”
“Kết hôn?!”
Khương Minh Trân há to miệng, mặt đỏ phừng phừng.
“Sao thế con?” Từ Mỹ Nhân quan tâm con bé.
“Không sao ạ.”
Khương Minh Trân nhảy xuống khỏi giường, chạy trối chết khỏi phòng bố mẹ: “Bố mẹ ngủ đi ạ, con về suy nghĩ một chút.”
……
Nếu như trong trường có cuộc bầu chọn “Bạn nhỏ được yêu mến nhất”, thì không nghi ngờ gì, Hà Ngọc sẽ xếp thứ nhất.
Trò thổi lá cây là trò chơi thịnh hành nhất của đám con nít. Nếu muốn chọn được miếng lá tốt, thổi ra được tiếng sáo hay, thì cứ hỏi đại sư thổi sáo lá Hà Ngọc là xong.
Thằng bé rất dễ nói chuyện, lại còn vô cùng kiên nhẫn. Kể cả những người trước kia từng đắc tội thằng bé, thằng bé vẫn dạy cho.
Mỗi giờ ra chơi, chỗ ngồi của Hà Ngọc sẽ bị cả đoàn những đứa muốn nhờ nó dạy thổi sáo vây quanh. Bởi vì có quá nhiều đứa đến hỏi chuyện nó, bao gồm cả bọn trẻ con lớp bên, nên thằng bé còn chẳng ra được khỏi cửa lớp.
Đứa bạn cùng bàn của Khương Minh Trân múa may mẩu lá mới của cô bé, ngồi trên chỗ ngồi của cô bé vô cùng vui vẻ.
“Toe toe toe ——” cô bé thổi vài tiếng, hỏi Khương Minh Trân: “Cậu có nghe ra tớ thổi bài gì không?”
Khương Minh Trân nhếch nhếch lông mày: “Kìa con bướm vàng à?”
“Đúng rồi!” Đứa bạn cùng bàn hưng phấn hoa tay múa chân bảo: “Ha ha, Hà Ngọc dạy tớ thổi đấy, trò này vui quá đi!”
“Các cậu là một lũ phản bội,” Con bé xoa xoa mũi, vươn tay ra, ra vẻ không quan tâm lắm: “Rồi sao, đưa tớ xem lá của cậu coi nào?”
“Ứ đâu, vất vả lắm tớ mới tìm được đấy.”
Bé gái che mẩu lá của mình đi như báu vật vậy. Sợ Khương Minh Trân tức giận, cô bé vội vàng nói thêm: “Cậu cũng vào vườn mà tìm, bảo Hà Ngọc đưa cậu đi ấy.”
Khương Minh Trân lắc đầu.
Càng lúc càng có nhiều người nói chuyện với Hà Ngọc, thì những đứa ở cạnh con bé càng ngày lại càng ít đi. Sau khi tất cả mọi người đã biến thành “Kẻ phản bội”, Khương Minh Trân lại trở thành đứa lạc loài. Nhóm đá cầu giải tán, giờ ra chơi con bé cũng chẳng biết phải làm gì, thế là cứ ngồi ngây ra trên ghế.
Con bé không chủ động tìm Hà Ngọc, trước đấy là vì thằng bé dỗi con bé, bây giờ thì tại nó cảm thấy, nếu Hà Ngọc thích nó thì sẽ phải tới tìm nó trước.
Từ Mỹ Nhân hỏi Khương Minh Trân mấy lần: “Con đã xin lỗi Hà Ngọc về vụ bút màu chưa? Bao giờ hai đứa mới đi học chung ăn cơm chung được đây?” Câu trả lời của Khương Minh Trân luôn là: “Con chờ cậu ấy chủ động đến tìm con.”
Người trong nhà thấy hai đứa cãi nhau khục khặc lâu như vậy, cái tính tiểu thư của Khương Minh Trân có nói mấy cũng chả thông, nên họ cũng lười để tâm.
Đám người lớn còn có việc bận riêng của họ.
Việc buôn bán của nhà hàng mà Khương Nguyên làm chủ vô cùng thành công, cho nên ông tính mở một nhà hàng còn hoành tráng hơn nữa ở trung tâm thành phố, chuyển hướng sang phân khúc cao cấp, kiếm nhiều tiền hơn. Trong khoảng thời gian này, Từ Mỹ Nhân và ông cùng bận rộn vì chuyện nhà hàng.
Còn dì Phạm thì, dạo này dì cứ bất an thủ cái điện thoại khư khư, thi thoảng còn có lúc nghe điện thoại cả tiếng đồng hồ.
Khương Minh Trân có nghe lén được một chút, cuộc điện thoại đấy nói về khoản tiền bồi thường tai nạn lao động ở công trường gì gì đấy…… Dù sao đấy cũng là chuyện con bé hoàn toàn không hiểu, không có hứng thú.
Bé gái thắt nơ bướm quơ quơ tay trước mặt Khương Minh Trân đang thất thần.
“Cậu đừng bực bội nữa,” cô bé nói: “Mùi vị của ái tình vốn là thế đấy, chua xót đan xen.”
Khương Minh Trân thấy khó hiểu: “Cậu ấy đều đối xử rất thân thiện với mọi người mà, chỉ không để ý đến mình tớ thôi. Thích tớ thì có cần kì quái vậy không?”
Bé gái vuốt cằm, ra vẻ chuyên gia tình yêu, phân tích cho con bé.
“Có thể chơi rất vui với mọi người, chỉ không chơi vui được với mình cậu, chuyện này có nghĩa là cậu…… rất đặc biệt.”
Lời của bé gái khiến mặt Khương Minh Trân dần rạng rỡ lên.
“Đúng,” Khương Minh Trân thì thầm khe khẽ với cô bé: “Tớ cũng đi chứng thực với bố mẹ tớ rồi, Khà Khọt muốn kết hôn với tớ.”
“Chắc chắn.” Bé gái vỗ vai con bé.
“Úi chà, nhưng chưa chắc tớ đã đồng ý đâu nha, cậu ta đáng ghét kinh lên được!”
Hai tay Khương Minh Trân nắm thành nắm đấm chống cằm, con bé vung vẩy cặp chân ngắn nhỏ trên không trung.
“Đúng rồi, bài tập ‘Người bạn của em’ mà thầy bảo tụi mình vẽ, ngày mai sẽ dán thông báo ai đứng đầu. Cậu vẽ cái gì đấy?”
“Thì……” Khương Minh Trân nói: “Vẽ bừa thôi.”
Thật ra con bé vẽ Hà Ngọc.
Bài tập “Người bạn của em” kia, đúng là cái bài mà con bé lấy bút dạ màu của Hà Ngọc để vẽ, nghĩ đến đây là con bé lại thấy buồn bực.
Bé gái kia bèn chia sẻ một tin tức nhỏ cho con bé.
“Có người thấy các thầy cô gọi Hà Ngọc vào văn phòng, khen cậu ấy vẽ rất đẹp đấy.”
“Vậy có khả năng cậu ấy sẽ đoạt giải nhất à?” Khương Minh Trân kinh ngạc.
“Ừ,” bé gái làm mặt quỷ cười với con bé: “Có muốn vào phòng nhìn lén cậu ấy vẽ gì không?”
“Không nhìn.” Khương Minh Trân kiên quyết từ chối, quay đầu đi.
Ở dưới bàn học, chân con bé càng đung đưa cao hơn.
Cái đấy mắc gì phải xem!
Chắc chắn là vẽ con bé rồi!
[HẾT CHƯƠNG 12]