Thông qua cuộc nói chuyện trên đường đi, Việt biết được người thanh niên tên gọi Ngụy Tác, còn lão đầu gia gia của hắn tên là Ngụy Trung. Lúc này lão đang đứng ở đầu thuyền, thủy tinh cầu trong tay lão được gọi là cảm ứng cầu, có thể câu thông với Mê Thất Đảo.

Mê Thất Hồ không thể xác định phương hướng, nếu rời khỏi Mê Thất Đảo rất khó tìm được đường quay lại, mà chẳng ai muốn lênh đênh mãi trên mặt nước cả, nên cũng chẳng ai dám rời đảo. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tài nguyên của Mê Thất Đảo cũng sẽ cạn kiệt, biến thành một tòa tử đảo mà thôi. 

Vì vậy mà vị đảo chủ thần bí kia đã xây dựng một tòa Phá Mê Tháp trên đảo. Đại loại là một tòa hải đăng, nhưng thay vì phát ra ánh sáng thì nó có thể phát ra một loại sóng đặc biệt lựa theo lực lượng thiên địa mà khuếch tán trong phạm vi năm trăm dặm, mà thủy tinh cầu trong tay Ngụy Trung có thể cảm ứng được loại sóng đặc biệt này, từ đó tìm được đường trở lại đảo. 

Đương nhiên khả năng cảm ứng của thủy tinh cầu cũng có thời hạn, vì vậy khi thời gian sắp hết cần nhanh chóng trở về. Đã từng có nhiều kẻ mang thủy tinh cầu ra đi, nhưng vĩnh viễn không quay trở lại.

Chiếc thuyền lớn hờ hững lướt trên mặt hồ yên ả.

- Huynh đệ, trên Mê Thất Đảo thế cục rao sao vậy, có thể giải thích cho ta biết được hay không?

Dưa lưng trên lan can thuyền, Việt quay sang hỏi thăm về Mê Thất Đảo. Trước mắt không thể rời khỏi Mê Thất Hồ, nếu không tìm hiểu rõ quy củ của Mê Thất Đảo, e là khó mà tồn tại được.

Ngụy Tác nghe vậy thì gật đầu đáp:

- Bằng hữu, ngươi đúng là cẩn thận! Toàn bộ Mê Thất Đảo nằm dưới sự quản lý của đảo chủ, một vị cường giả Đệ tứ Bộ, với hệ thống quy củ rõ ràng, vì vậy trước đây từng là một nơi vô vùng thanh bình! Chỉ tiếc rằng mọi thứ đã chấm dứt, bây giờ trên đảo vô cùng loạn, các thế lực nổi lên tranh chấp quyết liệt!

- Tại sao vậy? Lẽ nào vị đảo chủ kia...

Việt khẽ nhíu mày, một tập thể mà trở nên hỗn loạn, hiển nhiên là do pháp luật đã không còn khả năng chế tài các thành viên nữa, hắn nghĩ đến một nguyên nhân duy nhất, đó là người đứng đầu đã không còn tồn tại.

- Có lẽ chưa đến mức như ngươi nghĩ...

Một thanh âm già nua đột nhiên vang lên, hai người thanh niên quay lại, chỉ thấy Ngụy Trung đang chậm rãi bước tới, thở dài nói tiếp:

- Nhưng cũng chẳng kém là bao! Đảo chủ đã rất lâu rồi không xuất hiện, ban đầu ai cũng nghĩ ngài ấy đang bế quan xung kích cảnh giới! Nhưng thời gian lâu dài, bắt đầu có người to gan suy đoán, đảo chủ thọ nguyên đã tận rồi. Các thế lực bắt đầu rục rịch, tranh giành sự ảnh hưởng và địa bàn, đương nhiên, đi kèm với đó chính là tài nguyên! Những tháng ngày hòa bình chỉ còn trong hồi ức!

Ngụy Trung càng nói càng say mê, hai mắt trở lên mê ly, dường như đang đắm chìm trong những hồi ức xa xưa nào đó, thật bình yên và dung dị.

Đối với những người trẻ tràn đầy nhiệt huyết, Mê Thất Đảo chính là một chốn tù ngục giam hãm những hoài báo bọn họ ấp ủ, nhưng đối với những lão nhân đã trải qua biết bao thăng trầm của cuộc đời thì bình yên mới thật sự quý giá.

Việt không muốn phá vỡ khoảnh khắc hoài niệm của lão nhân, hắn cùng với Ngụy Tác cứ lặng yên chờ đợi, nhưng cũng chỉ một khắc trôi qua, Ngụy Trung đã hồi thần, tiếp tục giải thích:

- Trên Mê Thất Đảo có vô số thế lực tranh giành, nhưng về cơ bản có chín thế lực thống trị, được gọi là Tam Cung Lục Viện...

- Tam Cung Lục Viện? 

Việt ngạc nhiên thốt ra. Cũng phải thôi, vì cụm từ Tam Cung Lục Viện đã trở nên quá quen thuộc với những ai yêu thích phim và tiểu thuyết dã sử, dùng để chỉ hậu cung của hoàng đế. Còn trong lịch sử, Tam cung lục viện bắt đầu xuất hiện từ thời vua Gia Long.

Tam Cung được chia làm Diên Thọ cung, Trường Sanh cung và Khôn Thái cung. Lục Viện gồm có Thuận Huy, Đoan Thuận, Đoan Hòa, Đoan Huy, Đoan Trường, và Đoan Trang. Trong đó ngoài cung Diên Thọ dành riêng cho vợ của những vị vua đã băng hà, còn Nhị cung lục viện còn lại là chỗ dành cho các cung phi, mỹ nữ vợ của nhà vua đang trị vì.

- Có vấn đề gì sao?

Ngụy Trung ngạc nhiên hỏi. Tam Cung Lục Viện thì có vấn đề gì mà khiến gã này phản ứng thái quá như vậy chứ.

- À không sao! Tiền bối, mời ngài tiếp tục nói!

Nói chung là Tam Cung Lục Viện vốn để chỉ chốn hậu cung của Hoàng Đế, hiển nhiên chẳng có gì liên quan đến Tam Cung Lục Viện ở đây hết, phản ứng của Việt chỉ đơn giản là thấy quen quen thì vô thức thốt ra mà thôi.

- Tam Cung bao gồm có Phiêu Miểu Cung, Lam Tà Cung và Diệt Sinh Cung. Lục Viện gồm có Lưu Viện, Hàn Viện, Tinh Viện, Hành Viện, Đao Viện và Kiếm Viện. Đây chính là chín cỗ thế lực thống trị Mê Thất Đảo do chín vị siêu cấp cường giả lập ra, nếu không tính đảo chủ thì chín người này hoàn toàn có thể tranh giành vị trí Đệ nhất nhân!

- Tiền bối, tu vi của chín người đó là gì vậy?

- Ta không quá rõ ràng, nhưng nghe nói đều đã đạt tới Đệ tam Bộ cực hạn, tùy thời đều có thể tiến vào Đệ tứ Bộ. Nếu họ có thể bước ra một bước kia, thì có thể sánh vai với đảo chủ!

- Bước thứ ba cực hạn sao?

Việt đưa tay lên mân mê môi dưới, không tự chủ mà nghĩ đến hệ thống cửu phẩm thế lực. Chín cỗ thế lực này đều có một vị cường giả Bước thứ ba cực hạn, như vậy nếu đặt trong thế giới bên ngoài có thể sánh với Ngũ phẩm thế lực, thậm chí là bá chủ trong các thế lực Ngũ phẩm.

Chỉ là một hòn đảo thôi nhưng mỗi thế lực so với Tứ đại đế quốc của Nam Phong Vực đều mạnh mẽ hơn quá nhiều, thừa sức hủy diệt Nam Phong Vực. Còn nếu xét cả Mê Thất Đảo thì đây chính là một Tứ phẩm thế lực hàng thật giá thật, không cần phải nghi ngờ.

- Tiền bối, tại sao chín thế lực lớn đó không hợp tác tạo ra một bộ luật lệ để ổn định tràng hỗn loạn đó?

Việt nhíu mày hỏi. Đương nhiên ở đâu có lợi ích, ở đó ắt sẽ có tranh chấp, ai chẳng muốn thu lợi, thu nhiều rồi lại muốn thu nhiều hơn, hắn rất hiểu điều đó, nhưng còn phải xem ở tầng thứ nào, trong hoàn cảnh nào, và ở địa phương nào.

Ở ngoại giới không gian phát triển của mỗi thế lực là vô hạn, độc bá một quốc gia, độc bá một vực, độc bá một phương, thậm chí độc bá cả Đông Cảnh, chỉ cần có tiềm lực và thời gian phát triển, căn bản là không bao giờ lo thiếu mục tiêu. Nhưng trên Mê Thất Đảo này, dù lớn mạnh đến mấy thì cũng chỉ thống trị được hòn đảo này, đâu nhất thiết phải tạo ra tràng cảnh hỗn loạn như vậy?

Hơn nữa chỉ cần chín vị viên mãn giả Bước thứ ba kia bất tử thì chín thế lực lớn này vẫn sẽ bất diệt, còn nếu họ vẫn lạc, thì chẳng cần làm gì cũng sẽ diệt vong mà thôi. Tại sao không hợp lại tạo ra luật lệ chung cho Mê Thất Đảo, tạo ra tràng cảnh hỗn loạn như vậy để làm gì chứ?

- Ta cũng không quá rõ ràng vấn đề này, nhưng...

Nói đến đây, Ngụy Trung hơi dừng lại, có điều suy nghĩ, dường như đang nhớ lại điều gì đó, cũng có thể đang sắp xế câu chữ trong đầu. 

- Nhưng gì hả gia gia?

Việt yên lặng chờ đợi, nhưng Ngụy Tác thì không kiên nhẫn như vậy, nhưng vấn đề này hắn cũng chưa từng nghe tới, nay thấy gia gia mình phản ứng như vậy thì xem ra có uẩn khúc bên trong, không đơn thuần chỉ là tranh chấp lợi ích và địa bàn giữa các thế lực lớn.

- Có lẽ liên quan mật thiết đến việc bí mật của Đệ tứ Bộ!

Suy nghĩ một hồi, Ngụy Trung chậm rãi nói ra nhận định của mình, khiến hai gã thanh niên đều cảm thấy giật mình.

- Tại sao có thể như vậy? Việc phân tranh giữa các thế lực thì có liên quan gì đến bí mật của Đệ tứ Bộ?

Ngụy Tác lập tức hỏi tiếp, nhưng gia gia của hắn chỉ lắc đầu đáp:

- Ta cũng chỉ là một tu giả Bước thứ nhất, làm gì có khả năng nhòm ngó bí mật của Bước thứ Tư! Nhưng phụ thân của ta từng nói, Mê Thất đảo chủ trước kia tu vi cũng chỉ là Bước thứ ba cực hạn, sau khi trở thành đảo chủ mới phá vỡ bình chướng, tiến vào Bước thứ Tư?

- Tổ gia gia của ta chính là cường giả Đệ nhị Bộ!

Ngụy Tác quay sang giải thích với Việt để tăng thêm sức nặng trong lời nói của Ngụy Trung, cường giả Bước thứ hai đương nhiên hơn hẳn lời suy đoán bâng quơ của mấy gã Bước thứ nhất.

- Phụ thân ta nói, đảo chủ chi vị không đơn giản chỉ là tài nguyên cuồn cuộn, mà quan trọng nhất, đảo chủ là người đứng đầu, đứng trên tất cả, chèn ép mọi cường giả khác, đó chính là đại thế!

- Như vậy thứ chín thế lực tranh đoạt không phải là tài nguyên, cũng không phải địa bàn, mà chín vị chí cường giả kia muốn lợi dụng đại thế, đột phá Bước thứ Tư sao?

-...

Ba người tiếp tục trò chuyện, thời gian cứ chậm rãi trôi qua, một dải đất liền không thấy tận cùng dần hiện ra trong tầm mắt.

- Đến nơi rồi!

Ngụy Tác thở phào một hơi, mỗi lần đi ra ngoài hắn đều rất lo lắng sợ là không thể trở về, may mà mỗi lần đều thuận buồm xuôi gió.