Thanh đoạn kiếm trong tay dần trở nên cực độ điên cuồng, khiến Việt có chút không kiểm soát nổi, hắn điên quá dứt khoát ném luôn vào bên trong nhẫn.

Mặc kệ thanh đoạn kiếm điên cuồng chém vào thành không gian chứa đồ, Việt nhanh chóng tiến vào bên trong sơn cốc, hắn đã có chút không chờ được muốn lập tức xác nhận dấu vết của tiền nhân.

Thế nhưng vừa bước qua cửa cốc, linh giác đột nhiên báo hiệu nguy hiểm, các tế bào của hắn phản ứng lại rất nhanh gần như ngay lập tức lùi về sau, nhưng vẫn không kịp, một cỗ lực lượng khổng lồ nện thẳng lên ngực hắn, đẩy hắn lui về phía sau cả chục bước, khóe miệng tràn ra tia máu. 

- Đúng là có chút chủ quan!

Đưa tay lên lâu đi vệt máu khóe miệng, Việt khẽ nhíu mày nhìn mảnh sơn cốc tường hòa phía trước. Tuy không cảm giác được chút gì nhưng hắn biết rõ nên trong rõ ràng tràn ngập những dòng "Khí" vô hình nhưng vô cùng nặng nề, hoàn toàn có thể nghiền ép kẻ nào dám bước vào.

- Hiện!

Huyết sắc ma văn chậm rãi xuất hiện, bao phủ lấy toàn bộ cơ thể Việt, từ người hắn truyền ra một cỗ huyết khí mãnh liệt, tuy nhiên hắn chưa vội bước vào mà hơi có chút suy nghĩ, ma văn theo đó tách ra khỏi da thịt, hình thành một hư ảnh ma quỷ bao quanh hắn, kích thước lên tới hơn một trượng.

Đã chuẩn bị đầy đủ, Việt an tâm bước vào sơn cốc.

Khung cảnh vẫn thật tường hòa, cành lá rung rinh, muôn hoa đua sắc, đâu đó có tiếng chim hót trong bụi gai, vạn vật đều không ngừng sinh trưởng và phát triển, sinh mệnh tiếp nối, vận động không ngừng nghỉ, một mảnh sơn cốc tuyệt đẹp cho việc cắm trại.

Nhưng áp lực khổng lồ đang đè nặng lên người này thì không thể giả được, hắn thực sự không hiểu đám thực vật kia sinh trưởng bằng cách nào dưới môi trường như vậy.

Theo mỗi bước chân của Việt, hắn lại tiến sâu vào sơn cốc, nhưng áp lực đến từ những luồng vận động của thế giới cũng gia tăng.

Thế giới vốn dĩ không ngừng vận động, không chỉ là sự chuyển dịch của thời không, mà còn là sự biến đổi cả về lượng và chất. Những vận động này vốn dĩ vô cùng chậm rãi, nhưng nếu xảy ra với tốc độ cao, sẽ tạo ra áp lực cực lớn lên các vật chất, thậm chí dẫn đến thế giới phân diệt.

Biểu hiện rõ ràng nhất cho áp lực mà Việt phải chịu đựng, chính là hư ảnh ma quỷ được tạo nên từ ma văn bao quanh người hắn, lúc này đã co lại chỉ cao có hơn hai mét một chút, hiển nhiên không phải vì linh lực hao hụt mà do bị đè nén quá mức.

Càng tiến sâu vào sơn cốc, huyết sắc ma văn càng bị đẩy đến sát cơ thể của Việt, cuối cùng lại dung nhập vào da thịt, khiến hắn quay lại bộ dáng dân anh chị người toàn hình xăm trong giới. Cũng là một câu chuyện vui thôi, nhưng Việt thực sự không cười nổi, bởi hắn biết nếu những ma văn này bị nghiền ép, thì những áp lực vô hình xung quanh có thể tác động trực tiếp lên người hắn.

Huyết hải của hắn sôi trào, linh lực cuồn cuộn dung nhập vào da thịt hỗ trợ thiên ma văn chống lại áp lực khổng lồ xung quanh, nhưng không mấy ăn thua, "linh" và "khí" là hai quy tắc khác biệt, nếu có thể dùng linh lực chống lại "khí" thì tu giả Đệ nhất Bộ đã có thể trảm sát Đệ nhị Bộ rồi.

Một chiếc lá theo cơn gió nhẹ bay tới, xoay mấy vòng trước mặt Việt, lảo đảo không chịu rơi, hắn cũng chỉ lật mắt nhìn qua rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tập trung chống cự áp lực khổng lồ đang đè lên người.

Chiếc lá lảo đảo vô định, theo gió đập vào trán của Việt. Lúc này cử động của hắn vô vùng trầm trọng, căn bản không thể né tránh, hơn nữa dù có thể thì hắn cũng chẳng buồn nghiêng đầu, một chiếc lá rơi mà thôi, không cần làm quá lên.

Nhưng Việt đã nhầm rồi, một chiếc lá rơi không hề vô hại, ít nhất ở trong sơn cốc này.

Chiếc lá nhỏ va vào trán, không khác nào cả một tòa núi nhỏ nện vào, lập tức khiến đầu óc hắn long xòng xọc, hai mắt hóa lên, mắt mũi miệng đều chảy máu, thân hình lảo đảo lui về sau mấy bước, phải rất cố gắng mới có thể ổn định thân hình.

- Mẹ kiếp! Cái chó má gì vậy?

Việt không kiềm được chửi một tiếng, một chiếc lá thôi có thể tạo nên sức sát thương lớn như vậy sao? Đương nhiên cũng chỉ là chửi thầm mà thôi, dù không thấy được gì nhưng có thể đoán được nơi này hiện giờ chằng chịt các quỹ tích vận động của thiên địa, hắn lo ngại cử động mạnh mẽ của mình có thể gây ra hậu quả khó lường.

Tuy nhiên cũng nhờ vậy mà hắn có thêm hiểu biết về thứ được gọi là "Khí" chi quy tắc này, không chỉ tự tạo ra lực lượng, còn có thể dẫn dắt những vật hết sức tầm thường, biến chúng trở thành vũ khí có lực sát thương cực lớn.

Lại có cơn gió thổi đến, lần này không phải một chiếc mà mang theo tới sáu, bảy chiếc lá, tuy chưa đến gần nhưng đã khiến Việt giật mình thon thót.

- Gì thế này? Chơi bản thiếu gia à?

Có nằm mơ hắn cũng không ngờ có ngày lại phải e ngại mấy chiếc lá như vậy. Như trong tiểu thuyết có nhắc đến cảnh giới cuối cùng của kiếm khách là vô kiếm, vạn vật đều có thể hóa thành kiếm, một cành cây, một ngọn cỏ cũng có thể giết người, giờ xem ra không phải là hư cấu.

Mấy chiếc lá bay tới với quỹ đạo không thể xác định, lắc bên này vẹo bên nọ, khiến Việt không thể nào sớm né tránh được, nhưng nếu đợi đến gần thì với cử động khó khắn lúc này căn bản không tài nào tránh kịp.

- Ma Kết hiện!

Việt ngầm vận Ma Kết Ấn, hắn không thể cảm nhận được quỹ tích vận động của các dòng "Khí", nhưng có thể dùng Ma Kết Ấn phát hiện ra vết tích chúng để lại rồi đưa ra phán đoán về quỹ tích của những chiếc lá, từ đó di chuyển tới các góc chết trước khi những chiếc lá bay tới. Đây cũng là cơ hội để hắn gia tăng sự thành thạo đối với bộ ấn pháp độc đáo này.

Chậm rãi bước chếch về bên trái bốn bước, thế nhưng Việt vẫn bị ba chiếc lá quét trúng, không khác nào bị ba thanh đại đạo bổ vào người, dù ma văn chằng chịt trên làn da trắng cũng không thể ngăn chặn được, miệng phun ra ngụm máu lớn, thân hình lảo đảo lùi lại tới bảy bước.

Khoan nói đến thương thế, tiến bốn lùi bảy, hiển nhiên hắn đã lỗ, nếu tình hình cứ như vậy thì chẳng mấy mà hắn sẽ quay lại bên ngoài sơn cốc, mọi chuyện sẽ biến thành dã tràng xe cát.

Nhưng hắn cũng không thể dừng lại, tiến bốn lùi bảy so ra vẫn còn hơn tiến không lùi bảy. Vẫn phải tiến tới, cách giải quyết duy nhất là tăng khả năng sử dụng Ma Kết Ấn lên mà thôi.

Những chiếc lá lại bị gió cuốn tới. Việt tiến được ba bước, nhưng chỉ bị một chiếc lá quệt trúng khiến hắn lùi bốn bước, có thể coi là sự tiến bộ. 

Một lần lại một lần, nhiều đến mức Việt cũng không muốn đếm, cuối cùng thì hắn cũng hoàn toàn tránh khỏi một đống lá cây bay tới, một đống, chứ không phải vài chiếc, bởi vì theo thời gian số lượng lá cây đều đặn tăng lên, cảm giác hệt như đang chơi trò ‘Chú chim tẻ nhạt’ có thể khiến người ta phát điên.

Liên tục tránh thoát khỏi những chiếc lá bay lả tả, nhưng Việt vẫn chưa tiến được quá nhiều bởi vì hắn phải liên tục di chuyển lòng vòng, hơn nữa áp lực cực lớn xung quanh khiến mỗi bước của hắn đều rất gian nan.

“Ma Kết Ấn có sự lột xác, quả là niềm vui ngoài ý muốn, nhưng mục tiêu của mình vẫn là bên trong sơn cốc!”

Huyết sắc ma văn đã bị đè ép quay trở lại bám trên da thịt, nhưng chỉ cần nó chưa biến mất, thì Việt vẫn có thể chống lại áp lực trong sơn cốc. Tuy nhiên nếu áp lực tiếp tục gia tăng như vậy, thì hắn cũng không dám khẳng định điều gì.

Rắc rắc!

Tiếp tục tiến vào thêm mười bước nữa, thì dấu hiệu không thể chịu được nhiệt đã bắt đầu xuất hiện. Xương cốt truyền đến những tiếng kèn kẹt như pháo trúc, rõ ràng áp lực khổng lồ này dù là Thiên ma văn cũng không thể chống lại, áp lực bắt đầu dồn lên cơ thể.

Việt gồng toàn bộ lực lượng, nếu hắn có thể cảm nhận được quỹ tích của ‘Khí’ thì cũng đâu khổ sở như vậy, tuy nhiên theo hắn phán đoán thì đây có lẽ là khảo nghiệm cuối cùng, chỉ cần thông qua ắt thu về tay linh quyết Bước thứ hai. Đã là khảo nghiệm, đương nhiên có cách để thông qua, có lẽ hắn chỉ cần cương quyết không bỏ, áp lực sẽ tự nhiên biến mất.

Huyết sắc ma văn dần biến thành máu thật, cũng chẳng phải hiện tượng Thiên Ma Thể thăng hoa lột xác gì hết, đây là do áp lực quá lớn khiến da thịt nứt toác ra, khiến chân huyết không ngừng chảy ra, thực sự biến hắn trở thành huyết nhân.

Thảm trạng như vậy nhưng vẫn chưa có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy áp lực suy giảm, khải nghiệm thông qua hay gì đó tương tự, thậm chí theo mỗi bước chân của hắn, áp lực vẫn không ngừng tăng lên. Cứ đà này khảo nghiệm chưa thông qua hắn đã mất mạng rồi, tương lai thực sự quá mù mịt.

- Lẽ nào lại từ bỏ? Không có biện pháp nào khác sao?

Việt cảm thấy vô cùng không cam tâm, đã đi đến đây rồi, phải từ bỏ như vậy thì ai có thể chịu được, nhưng đâm đầu chịu chết không phải hành động sáng suốt. 

Hắn đã nhìn ra rồi, đây chẳng phải khảo nghiệm chó má gì hết, hoàn toàn là quy tắc tự thành, giống như ở Như Nguyệt Hồ vậy. Có lẽ quy tắc trong sơn cốc này được hình thành do bút tích của hai vị vương giả.

- Khoan đã, nếu những dòng ‘Khí’ này hình thành do bút tích của hai vị vương giả, vậy thanh đoạn kiếm không biết có giúp được gì không?

Việt đột nhiên nghĩ đến một khả năng, chính là thứ gây phiền phức mà hắn đã ném vào bên trong nhẫn chứa đồ lúc ở ngoài cửa sơn cốc.

Thanh kiếm gãy Thuận Thiên, có thể là cứu cánh cuối cùng!