Đế Hoàng Tôn

Chương 138: Phong...Thủy...

Phong Sinh Thủy Khởi, hay cụ thể hơn là gió thổi nước lên, có nghĩa là “gió đi khắp nơi để vạn vật sinh ra, nước lên đến đâu sức sống đâm chồi nảy lộc”. Phong và thủy, vốn dĩ là khởi nguồn của sự phát triển, thúc đẩy sự sống của thế giới.

Thế nhưng, gió và nước, cũng có thể hủy diệt các sinh linh trong thiên địa.

Nước chảy đá mòn, gió thổi sắt cùn, dù là toàn phong lưu thủy, theo thời gian cũng có thể bào mòn vạn vật, huống chỉ là phong bạo hồng thủy, có thể hủy diệt sự sống trên diện rộng, thậm chí tận diệt sinh linh.

Một quyền vừa rồi của Việt, đương nhiên chẳng liên quan gì đến gió và nước, mà nó có sự phụ trợ kết hợp của bốn loại ấn pháp cung hoàng đạo: Nhân Mã, Ma Kết, Bảo Bình và Song Ngư.

Quá trình công kích cũng giống như sự phát triển của vạn vật, có thịnh ắn có suy, có sinh ắt có tử. Muốn công kích đạt hiểu quả cao nhất, linh lực phải gia tăng dần từ lúc phát công đến lúc đánh trúng, làm sao cho đúng lúc công kích trúng đối phương thì linh lực đạt đến mức cực điểm, sức phá hoại tự nhiên mạnh nhất. Chỉ cần đọc được hướng công kích, chiếm được tiên cơ, chặn trước một bước, thì chỉ phải đối đầu với công kích chưa đạt đến trạng thái tốt nhất của kẻ địch.

Đương nhiên, đọc được công kích của đối phương, nhưng có đến kịp hay không, lại là chuyện khác. Nhân Mã Ấn, có thể tăng tốc độ di chuyển lên nhiều lần, giúp hắn đến được vị trí giao tranh trước kẻ địch, tự nhiên đứng ở thế bất bại. Quan trọng hơn nữa, Nhân Mã Ấn có thể gia tốc vận hành linh lực.

Khi quyền đầu sắp sửa va chạm với công kích của kẻ địch, Bảo Bình Ấn có thể hấp thu linh lực của đối phương sử dụng, ngay sau đó biến nó tạm thời thành của bản thân, điệp gia vào trong quyền đang đấm tới. Quá trình này đương nhiên sẽ không kịp, nhưng nếu có Nhân Mã Ấn gia tốc quá trình chuyển hóa, đẩy linh lực nhanh chóng đạt đến cực hạn, vậy thì công kích hai bên sẽ trở nên không công bằng với lợi thế quá nhiều nghiêng về cho bản thân.

Cuối cùng, công kích dù mạnh đến mấy, thì cũng chưa chắc phá được phòng ngự của đối phương. Song Ngư Ấn có thể khuếch đại sức phá hoại, nhưng cũng chỉ đến một mức nào đó mà thôi, dù dùng cả hai loại linh lực của bản thân và kẻ địch đồng loạt đánh tới, thì công kích cũng chỉ là phép cộng mà thôi, thứ hắn muốn là phép nhân, công kích phải được nhân lên vô hạn.

Đây là một vấn đề khiến hắn khó nghĩ, thực sự khó nghĩ, tăng phúc công kích, dùng Nhân Mã gia tăng tốc độ, hay dùng Song Ngư khuếch đại linh lực, thì đều chỉ có giới hạn mà thôi, hắn muốn phá vỡ giới hạn đó, công kích không nhất thiết phải gia tăng, nhưng sát thương nhất định phải tinh tiến.

Cứ như vậy hắn buông thả cơ thể, để Ma Kết Nhân Mã lưỡng ấn tự hành, tùy ý né tránh quần yêu công kích, đầu óc thì không ngừng suy nghĩ. Cuối cùng hắn nhớ đến một địa danh đặc biệt, có sự liên quan không nhỏ đến cố hương của mình – Như Nguyệt Hồ.

Chặn ngang đại hà, kỳ quan thiên địa!

Ban đầu chỉ là một tàn tích sau một chưởng của vương giả, cuối cùng theo tuế nguyệt mở rộng thành một biển hồ, mênh mông vô tận, chỉ là dư ba của sóng nước cũng có thể hủy diệt cự thuyền làm từ Cực phẩm thiết mộc.

Người ta nói là do chưởng ý còn sót lại, lại có người cho rằng đó là pháp tắc cường giả vĩnh sinh bất hủ, nghe thì rất hợp tình hợp lý, nhưng nếu suy nghĩ thấu đáo thì không hẳn là như vậy.

Hắn không rõ Như Nguyệt Vương là cường giả cấp bậc nào, nhưng chắc chắn rất khủng bố, chưởng ý, pháp tắc còn sót lại dù rất nhỏ nhưng chắc chắn sẽ hấp dẫn không biết bao nhiêu tu giả đến lĩnh ngộ, làm gì có chuyện chỉ là một kỳ quan để cho người ta ngắm?

Vì vậy thứ sót lại ở Như Nguyệt Hồ, chỉ là một chút “Khí” chi quy tắc của Như Nguyệt Vương mà thôi. Nhưng tại sao lại có thể tạo thành sức phá hoại lớn đến như vậy? Chỉ có gió và nước, nhưng lại có sát thương rất khủng.

Gió và nước, khiến hắn nghĩ đến một thiên tai vô cùng quen thuộc với bất kỳ người dân ven biển nào, đặc biệt là ở cố hương hắn, đó chính là bão. Di chuyển trên biển, bão sẽ càng lúc càng mạnh, sức phá hoại sẽ càng lớn, bởi vì gió và nước, có sự tương hỗ tác động lẫn nhau, ở Như Nguyệt Hồ này có lẽ cũng như vậy.

“Khí”, là những quy tắc vận động của thiên địa, đương nhiên sẽ dẫn động không khí tạo ra gió; gió sinh ra lại dẫn dắt dòng nước chuyển dịch; dòng nước khi vận động tạo ra áp suất tác động ngược lại khiến gió càng mạnh thêm. Hơn nữa, cả phong và thủy, khi chuyển dịch theo dạng vòng xoáy, sẽ tạo ra sức sát thương càng lớn hơn, bởi vì có thể tác động liên tục lên mục tiêu.

Nước chảy đá mòn, gió thổi sắt cùn, chỉ cần tác động nhẹ nhàng thôi nhưng tác động liên tục và trong thời gian dài, vẫn có thể tạo ra sự phá hoại lớn. Huống chi tác động theo dạng vòng xoáy, tác động liên tục ở tốc độ cao, với áp lực lớn, thì sức công phá còn lớn đến mức nào chứ?

Phong thủy tương hỗ, thay vì dùng hai loại linh lực đồng loạt đánh tới, sử dụng Song Ngư Ấn khuếch đại sự tương tác giữa linh lực của hắn và linh lực cướp đoạt được, hai bên liên tục va chạm tương hỗ qua lại, cường độ càng lúc càng lớn, thời gian chờ càng dài, sức công phá sẽ càng khủng khiếp.

Đương nhiên khi giao chiến không có thời gian chờ đợi, vậy thì thay vì kéo dài thời gian, dùng Nhân Mã Ấn gia tốc quá trình tương tác lên nhiều lần, khi công kích thì linh lực ly thể theo dạng vòng xoáy, có thể gây ra lực sát thương rất lớn, áp lực thậm chí có thể cắt đứt rồi vặn nát thân thể kẻ địch.

Một quá trình suy nghĩ vô cùng dài dòng và quá mức phức tạp, thậm chí có thể khiến không ít người nổ tung óc, nhưng thành quả thu được có thể thấy rõ ràng, chỉ một quyền, lập tức khiến một đầu Tứ cấp bá chủ hóa bị thành nhiều khối, chết không kịp ngáp.

Vì vậy, một quyền này không liên quan gì đến gió và nước, nhưng lấy tên Phong Sinh Thủy Khởi, thật hợp lý biết bao!

Một quyền quá mức khủng bố vừa rồi của Việt khiến không ít người chú ý, trong đó có cả thiên tài trên Nam Phong bảng.

- Tên kia có chút ý tứ! Trông thật lạ mặt, hình như không phải là thiên tài trên Nam Phong Bảng!

Một thanh niên có mái tóc màu vàng nheo mắt nhìn về khu vực của Việt, miệng khẽ lẩm bẩm. Hắn không phải hạng người vô danh, mà chính là tồn tại thứ 26 trên Nam Phong Bảng, Thiên Nam đế quốc Ma Vân Tông, Ma chưởng Mạnh Hạo.

- Để ta thử xem hắn thế nào!

Đứng ở gần Mạnh Hạo là một thiên tài khác trên Nam Phong Bảng, kỳ phùng địch thủ của Mạnh Hạo, bài danh thứ 29, Thiên Nam đế quốc Diệp Lạc Môn, Diệp chưởng Diệp La, đã không kìm nổi mà lao tới thử chiêu.

- Không nên vong động!

Mạnh Hạo lên tiếng can ngăn, nhưng thân hình Diệp La đã biến mất, hóa thành một đạo tàn ảnh mơ hồ đánh về phía xa. Mạnh Hạo có chút không biết nói gì, tên này mang họ Diệp nhưng tính tình không khác gì liệt hỏa.

- Cứ để hắn đi đi, ta ngược lại muốn nhìn xem một quyền của người kia uy lực đến mức nào?

Lại một thanh niên khác lên tiếng, Mạnh Hạo quay sang nhìn, tưởng ai hóa ra là người quen cũ, Phi Tinh Môn Lý Vẫn, đương nhiên đã có Lý Vẫn ở đây, đảo amwts nhìn quanh, lập tức phát hiện ra Phi Tinh môn thiếu chủ Lưu Tinh. Cả hai đều đang tập trung vào thân hình của Diệp La.

Tốc độ của Diệp La rất nhanh, hơn nữa thân pháp rất xảo trá, có chút giống như lá rơi, quỹ đạo rất khó lường, rất nhanh luồn lách quá khe hở của đám yêu thú, rất nhanh tiến đến phía sau lưng mục tiêu.

- Tiểu tử, ta muốn thử ngươi một chiêu!

Việt quay lại nhìn, hắn cũng không nhận ra là tên điên nào rảnh rỗi, đang lúc chém giết yêu thú mà bày đặt thử với chả thách, bĩu môi nói:

- Không có hứng thú!

- Không do ngươi! Tàn Diệp Chưởng!

Người còn chưa tới, một đạo linh lực đã đánh tới, quỹ đạo hệt như lá rụng mùa thu, công vào vị trí khiến người ta khó có thể phòng bị. Thế nhưng bàn tay chỉ đối phương khẽ vung lên, lập tức khiến chưởng kình hóa thành hư vô.

- Ta tiếp ngươi một thức rồi, ngươi hài lòng chứ?

- Hay lắm, thức thứ hai, Nộ Diệp Chưởng!

Diệp La thân hình đã tới sát đối phương, song thủ ngưng lại, mang theo cương phong sắc bén đánh ra. Chỉ có điều cương phong rất nhanh tán loạn, một quyền vô thanh vô thức đã đến trước mặt hắn.

- Nhanh như vậy?

Diệp La có cảm giác như thuyền bè đi lạc vào giữa cơn bão, áp lực khiến hắn không thể thở nổi. Công kích đến, bản thân hắn muốn liều mạng ngăn cản. nhưng thân thể hắn hết lần này tới lần khác không chịu nghe sự chỉ huy của hắn, chỉ có thể trơ mắt cảm thụ một quyền này đấm tới.

- Huynh đệ, xin hạ thủ lưu tình!

Mạnh Hạo lập tức kinh hô. Lưu Tinh và Lý Vẫn không có giao tình gì với Diệp La, nhưng hắn thì khác, vừa là đối thủ vừa là bằng hữu, không thể trơ mắt nhìn đối phương vẫn lạc được.

Xoẹt!

Y phục trên người Diệp La bị cắt thành vô số mảnh nhỏ bay lả tả, ngay cả tóc trên đầu cũng tán loạn, quyền đầu của đối phương dừng trước mặt hắn. Diệp La vừa rồi có cảm giác vừa đi dạo quanh Quỷ môn quan.

- Huynh đệ, chỉ là hiểu lầm thôi! Bằng hữu của ta không có ý xấu!

- Hi vọng hiểu lầm ít phát sinh, không phải ta lúc nào ra tay cũng đều lưu thủ!

Việt thu quyền, xoay người tiếp tục xông vào đám yêu thú.

- Một quyền vừa rồi tên là gì vậy?

Diệp La không cam lòng lên tiếng hỏi với theo, nhưng thân ảnh đối phương đã biến mất trong quần yêu, chỉ có thanh âm phảng phất truyền về từ địa ngục:

- Phong Sinh Thủy Khởi!