"Mạch Hi, là nên khen ngươi quá thông minh hay quá ngu ngốc đây." Đại Nhi chê cười, thản nhiên nói: "Trước tiên ngươi lấy danh nghĩa của Lãm Nguyệt ước hẹn Triển Phong Hoa ra ngoài, rồi bôi sẳn Thanh phong trên mặt mình làm cho Triển Phong Hoa bị hôn mê, sau đó tính toán hôm nay Lãm Nguyệt trở về tìm Bổn cung xin hoa đào để tận hiếu vì Thái hậu, chờ lúc không có người đem Triển Phong Hoa tới trên giường Bổn cung. Dùng cái này hãm hại Lãm Nguyệt, thậm chí vu oan Bổn cung cấu kết với người, phải không? !"

Mạch Hi không nhịn được ngẩng đầu nhìn, ánh mắt kinh dị vừa đúng đụng vào con ngươi không nóng không lạnh giống như vực sâu của Đại Nhi, lúc này một tia chớp xẹt xuống, làm nổi bật khuôn mặt chân thật đáng tin của Đại Nhi. Theo bản năng tự giải vây cho mình. "Nếu là nô tì, vậy nô tì làm thế nào mang Triển đại nhân tới Phượng Tê cung mà không bị bất cứ ai phát hiện?"

Nụ cười trong mắt Đại Nhi càng sâu hơn. "Bổn cung cũng kỳ quái, ngươi cũng mới vừa nói Lãm Nguyệt làm cho Triển Phong Hoa hôn mê rồi đút mị dược sau đó đi ngay đến Phượng Tê cung, vậy rốt cuộc một mình ngươi làm sao đem hắn tới đây?" Hai chữ một mình đặc biệt nhấn mạnh.

Hiện tại không chỉ Mạch Hi mà chính Hinh Tuyết cũng đột nhiên ý thức được Đại Nhi suy nghĩ quá nhạy bén. Chuyện người bình thường cũng sẽ không chú ý nhưng nàng lại nhớ gắt gao, còn có thể vào lúc quan trọng nhất trở thành vũ khí có lợi nhất trong tay nàng.

"Không nói đến Triển đại nhân nặng hơn một trăm cân, Bổn cung muốn biết một cung nữ nho nhỏ làm sao biết xóa mất tất cả dấu chân xuất hiện trước khi đến, không chừa lại một chút chứng cớ nào?"

Trong lòng của Mạch Hi từng điểm từng điểm chìm xuống, đây quả thật là suy nghĩ chu đáo không phải một cung nữ nên có.

"Nhưng chứng cớ đâu? Không thể dựa vào lời nói của nương nương mà định tội được." Rốt cuộc Mạch Hi bị thua vẫn chưa cam tâm.

"Muốn chứng cớ thì có khó khăn gì." Ánh mắt Đại Nhi rơi vào một cây trâm trúc trên đầu Mạch Hi. Tay phải chậm rãi đưa ra, nhẹ nhàng nhổ hết. Mái tóc mây của Mạch Hi theo cây trâm rời khỏi chảy xuống đầu vai, trái tim của Mạch Hi cũng theo động tác chậm rãi của Đại Nhi chìm vào đáy cốc. Rốt cuộc nàng đã thua.

"Không sai, nơi này chính là tiêu hồn tán, tối ngày hôm qua ngươi trộm được từ chỗ Lãm Nguyệt." Một câu nói, đã xử Mạch Hi tội chết.

Hinh Tuyết nhìn thấy vẻ mặt chán chường của Mạch Hi cũng đoán được 89%, nên ngồi một chỗ không nói lời nào. Chẳng qua sắc mặt có chút trắng bệch. Xem ra lần này lại thất bại.

"Nương nương tuệ nhãn nhưng không biết nương nương làm sao lại biết?" Thái độ Mạch Hi rất bình tĩnh, hỏi.

Đây cũng là điều mà Bách Phi Thần và Lãm Nguyệt muốn biết. Thậm chí Bách Phi Thần chưa từng nghĩ chuyện này cứ như vậy đã xong? Chẳng lẽ đầu óc của hắn không đủ dùng, tự mình nghĩ mấy biện pháp đều tương đối máu tanh. Đại Nhi chỉ nói mấy câu vô cùng đơn giản đã xong rồi? Điều này làm cho bản thân là vua của một nước, tự xưng là thông minh tuyệt đỉnh không khỏi xấu hổ. Chẳng qua nghĩ lại cho dù thông minh thế nào cũng là thê tử của ta, lúc này trong lòng mới thăng bằng một chút.

Khóe miệng Đại Nhi chứa đựng nụ cười, không nhanh không chậm mở miệng: "Vẻn vẹn từ xóa mất dấu giày đến khi nhìn thấy ngươi thì biết rõ ngươi là một người tâm tư kín đáo, mà bình thường loại người như ngươi có ý thức nguy hiểm rất mạnh, ý định độc đáo, chỉ là quá tự phụ, tự cho rằng chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, cho nên ngươi sẽ mang tiêu hồn tán trên người là khả năng 70% mà loại người khác bất kể thế nào cũng không nghĩ tới, trên người ngươi không có đồ trang sức, một túi thơm cũng không cách nào giữ loại bột phấn đó, cho nên trúc trâm của ngươi chính là dụng cụ tốt nhất." Đối với tâm tư sắc bén, lối suy nghĩ sâu xa của Đại Nhi mà nói, những chuyện này quá dễ dàng nghĩ tới.

"Nương nương trí tuệ, nô tỳ mặc cảm." Mạch Hi thầm than, quả nhiên là mình tiềm phục bên cạnh công chúa nhiều năm bình an vô sự nên quá sơ suất, lỡ một bước chân thành thiên cổ hận a.

Đại Nhi nhíu mày, cũng không nói tiếp. Nhìn về phía Hinh Tuyết không nói một lời, nói: "Dường như Hinh Tuyết cô nương đối với chứng cớ này không hài lòng lắm, không bằng ta mời một người tới làm chứng, thế nào."

Ánh mắt Hinh Tuyết kín đáo nhìn về phía Đại Nhi, cố gắng kéo ra một nụ cười nói: "Hinh Tuyết vô ý mạo phạm nương nương, chẳng qua chỉ muốn không cần oan uổng nhân tài tốt."

"Bổn cung biết Hinh Tuyết cô nương có ý tốt, tự nhiên sẽ không trách tội." Đưa mắt ra hiệu cho Dao Kỳ, Dao Kỳ hiểu ý đi vào nội thất mời Triển Phong Hoa.

Khi Triển Phong Hoa đi ra, bộ dáng Triển hồ ly đã khôi phục bình thường, ánh mắt giống hồ ly quét một vòng xung quanh, lúc này mới hướng về phía Bách Phi Thần, Đại Nhi, Lãm Nguyệt thi lễ.

"Triển đại nhân không cần đa lễ." Ánh mắt Bách Phi Thần rất phức tạp liếc mắt nhìn Triển Phong Hoa nhưng không rõ ý vị, có lẽ chỉ có Triển Phong Hoa mới hiểu được ý tứ trong đó.

"Triển đại nhân biết người này?" Lời này tự nhiên muốn Bách Phi Thần đặt câu hỏi mới có lực độ, định án cuối cùng cũng do người đứng đầu Bách vương triều phán quyết.

"Tự nhiên biết, buổi sáng bãi triều đã từng thấy, tại sao có thể quên được." Triển hồ ly cười có chút cắn răng nghiến lợi, một đời anh danh của hắn a, tất cả đều hủy ở trong tay nữ nhân. Không, phải nói tất cả đều hủy ở trong tay Đại Nhi. Đây là kết luận hắn nhìn rõ tình thế Nhân Quả lần này.

Tất cả đều là âm mưu! Hơn nữa còn là mưu trong mưu!

"Xin hỏi Triển đại nhân, nô tỳ đã làm gì với ngài?" Mạch Hi liều mạng mở miệng hỏi ngay. Ít nhất không thể bị oan uổng, mặc dù nàng giựt dây cho công chúa làm như vậy, nhưng thật sự sau khi Triển Phong Hoa hôn mê đem hắn đến Phượng Tê cung là nàng và công chúa cùng nhau làm! Mị dược là nàng nhận từ công chúa cho nên tội danh này nàng không thể gánh vác.

"Nếu tự xưng là nô tì thì nên biết ngươi phạm vào lỗi thế nào! Bắt cóc đại thần, hãm hại công chúa, vu oan Hoàng hậu, tùy ý một tội cũng có thể để cho cả nhà ngươi đẫm máu! Chẳng lẽ ngươi còn không biết lỗi sao? !" Triển Phong Hoa đang cười, lại cười vô cùng nguy hiểm. Nụ cười càng sâu nói rõ cơn giận của hắn càng lớn, loại thời điểm này tốt nhất không nên chọc giận hắn.

Mạch Hi bật cười, hiện tại nàng cảm giác mình từ vừa mới bắt đầu đã lọt vào trong bẫy bọn họ, tất cả tính toán của mình, bọn họ cũng rõ như lòng bàn tay. Như có thâm ý liếc mắt nhìn Đại Nhi, cúi đầu thật sâu. Cùng một bước, người của kẻ địch đã nghĩ mười bước, quả thật không phải một lựa chọn sáng suốt. Không hổ là người của Lâm gia a.

"Chỉ như vậy ngươi đã từ bỏ hy vọng rồi?" Thật ra Đại Nhi rất ưa thích nha đầu này nhưng mình không thể dùng. Triển Phong Hoa cũng hiểu rõ, chỉ cần nhìn hiện trường là có thể nắm chặt thế cục rõ ràng, quả nhiên hắn không phụ danh một đời yêu tướng. "Triển đại nhân, Mạch Hi giao cho ngươi được không."

"Thần tuân chỉ." Triển Phong Hoa nhìn sâu một cái Đại Nhi, ngay sau đó cũng không ngắm nghía Bách Phi Thần chút nào đã đồng ý. Bởi vì hắn biết rõ Bách Phi Thần không đấu lại Đại Nhi, hắn rất thức thời.

"Hoàng tẩu, người kia thế nào?" Lãm Nguyệt rất hiểu tâm tư của Đại Nhi. Chỉ vào Mãnh Liễu từ đầu tới cuối vẫn quỳ gối bên cạnh, hỏi.

"Không có gì, nuôi mười năm chỉ vô ích mà thôi." Đại Nhi không để ý lắm nói, nhìn cũng không nhìn Mãnh Liễu một cái.

"Nương nương. . . Nương nương. . . Mãnh Liễu biết sai rồi, Mãnh Liễu nhất thời nóng lòng nói sai, nương nương đại nhân không chấp nhặt lỗi lầm của tiểu nhân, xin tha thứ cho Mãnh Liễu đi, Mãnh Liễu vô tình phạm lỗi, nương nương. . . . . " Mãnh Liễu bò đến trước mặt Đại Nhi, níu lấy mép váy của Đại Nhi rưng rưng không ngừng thỉnh cầu xin Đại Nhi tha thứ.

"Mãnh Liễu, Bổn cung không phải kẻ ngốc, ngược lại, Bổn cung rất thông minh, thông minh đến mức ngươi không nghĩ tới. Cách làm của ngươi rất đúng lúc, nếu không phải xem ngươi mười năm đều tròn phận nô tì, Bổn cung thật sự cho rằng ngươi và Mạch Hi là cùng một phe." Đại Nhi ngồi vững trên ghế, giọng điệu lạnh nhạt nói.

"Không! Nương nương, ngày trước người không như vậy! Người. . . . . . Người không phải là tiểu thư!" Mãnh Liễu sợ hãi lui về phía sau, trên gương mặt thể hiện phong phú khiến cho Đại Nhi cũng sinh ra ảo giác nàng ta nói là sự thật.