Cánh cửa hư không xuất hiện, Thánh dược sơn khởi động!

Từng bóng người dưới cái gật đầu của các đại cao thủ tông môn đều nhảy xuống đất, đi về cánh cửa phía dưới của hư không.

Có một luồng sáng chói lóa phát ra từ trong cánh cửa, tất cả những người đi vào trong luồng sáng đó, lập tức lơ lửng trên không, dần dần vào trong cánh cửa của hư không. 

“Vào trong đi...” Phương Tú Lâm quay đầu nhìn các đệ tử phía sau, thần sắc rất hỗn tạp, dường như có vài phần xúc động, cũng có chút luyến tiếc.

Hắn từng đi vào trong Thánh dược sơn, biết được nơi này tuy quý báu, nhưng lại có nguy cơ bao trùm khắp nơi, có rất ít người có thể sống sót, chuyến đi lần này, có cả gần hàng ngàn đệ tử, nhưng những người có thể quay về, e là chưa được một phần mười số đó.  

Nhưng một phần mười người này sẽ có số đông sau này chắc chắn là trụ cột Đan sư! 

Trong tất cả các đệ tử, tất nhiên cũng đều đã từng nghe nói qua về những sự nguy hiểm của Thánh dược sơn, nhưng lòng người vốn là tham lam, đối với Đan sư mà nói, sự quý giá của bảo vật đó còn lớn hơn cả sự nguy hiểm.

Không một ai do dự, thậm chí cũng có người nóng lòng không đợi được nữa.

Thanh Lâm trầm ngâm một hồi, một chân bước vào, đang định bước vào thì lời nói của Phương Tú Lâm lại đột nhiên truyền vào bên tai. 

“Cẩn thận một chút, nhớ kỹ, ngươi còn nợ Thiên Bình tông một món nợ ân tình đấy!”

Thanh Lâm khựng lại, khẽ gật đầu, lập tức vào trong luồng sáng ấy.

Ta không ngốc, sự bảo vệ của Phương Tú Lâm với ta, lúc độ kiếp ơn cứu mạng của Trần Đông Vân, ta luôn ghi nhớ trong lòng, nhưng điều khiến ta thắc mắc là tại sao Thiên Bình tông lại đối xử tốt với mình như vậy.

Bóng  người bay lên không trung, cao thủ của các tông môn đều nhìn chằm chằm quan sát, ngay tại lúc này, trên mặt bọn họ cũng đều lộ ra vẻ mặt giống như Phương Tú Lâm vậy. 

“Chuyến đi lần này, không biết có mấy người có thể quay về...”

“Bọn họ đều cần phải rèn luyện, Thánh dược sơn này là nơi rèn luyện tốt nhất!”

“Con người không thể luôn sống trong sự bao bọc, bọn họ đều là thiên tài thì cần phải có sự giác ngộ của thiên tài.”

...

Cây cối um tùm, rậm rạp, vươn lên đến tận trời xanh, phía xa xa ánh sáng của những đầm nước lấp lánh lấp lánh, ánh hoàng hôn tỏa ra ánh sáng kỳ diệu, bất chợt có thể nhìn thấy bóng dáng của những con thú nhỏ chạy ngang qua trước mặt, có những con to gan hơn còn sẽ đứng thẳng ngay trước mặt.

Đây là cảnh tượng đầu tiên mà Thanh Lâm nhìn thấy sau khi vào trong Thánh dược sơn.

Khó có thể tưởng tượng, thế giới bên ngoài của Thánh dược sơn, chỉ là một ngọn đồi trọc, không biết đã bỏ hoang bao nhiêu năm rồi, nhưng thế giới bên trong này lại tràn đầy linh khí như vậy, giống như thế giới trong mơ, gột rửa tâm linh con người.

Hít một hơi sâu, ánh mứt Thanh Lâm lướt qua một lượt xung quanh, chưa thấy một người. 

“Lần này có gần mấy ngàn người vào trong Thánh dược sơn, mà nay lại một bóng dáng của không nhìn thấy, rốt cuộc Thánh dược sơn này lớn cỡ nào...”

“Hay là... những người đi vào trong đều phải đi vào một không gian riêng biệt?”

Cậu chau mày lại, đang định bước đi, nhưng ngay tại lúc này, trong đầm nước phía trước đột nhiên nổi dậy từng đợt sóng, dưới bóng của ánh hoàng hôn, năm sắc màu tỏa ra, soi xuống mặt nước sáng lấp lánh. 

Trong năm sắc màu ấy, một miếng bia đá khổng lồ nổi lên mặt nước, trên bia đá đó mọc lên một cành hoa có năm màu sắc, lúc cành hoa ấy xuất hiện, ánh hoàng hôn đỏ rực ấy lại hấp thu một cách nhanh chóng với tốc độ của người thường có thể thấy được.

“Hoa Ma bi!”

Thanh Lâm nhìn chằm chằm vào, tuy chưa từng nhìn thấy, nhưng ngọc giản mà Đan tôn cho cậu,cậu gần như đã học thuộc hết, tất cả những đặc trưng của loài hoa này đều giống y hệt những ghi chép về hoa Ma bi trong ngọc giản. 

Loài hoa này có giá trị cực cao, có thể luyện chế thuốc của Đan Anh, cực kỳ hiếm thấy, Thanh Lâm không ngờ rằng vừa vào trong Thánh dược sơn thì đã gặp được một nhánh như vậy rồi.

Có điều, ma tính của hoa Ma bi cực mạnh, nhờ hấp thụ sự oán hận mà sống, vì thế mà mọc ngay trên bia mộ.

Vả lại, hễ là nơi mà hoa Ma bi mọc lên thì tất nhiên sẽ có linh hồn có oán khí cực mạnh ở đó! 

“Ma tính của hoa này nói cách khác... oan hồn kia, ta không thể khiêu khích được.”

Mặc dù Thanh Lâm rất muốn có được hoa Ma bi này, nhưng cuối cùng hắn vẫn là hít một hơi sâu rồi lắc lắc đầu.

Nếu so sánh với đẳng cấp của Đan sư, âm hồn bảo vệ hoa Ma bi này tuyệt đối đạt đến đẳng cấp hồng phẩm, thậm chí ngang bằng với Phương Tú Lâm, thực lực như vậy, hắn không thể gây hấn được. 

Nhưng chính vào lúc cậu muốn rời khỏi thì có một bóng người đột nhiên xông thẳng đến hoa Ma bi.

“Ha ha, vừa vào đến Thánh dược sơn thì đã gặp được vật quý giá đến vậy rồi, đúng là không uổng công đến đây!”

Bóng người ấy cười to, rõ ràng không biết hoa Ma bi là vật gì mà là bị thu hút bởi mùi linh khí nồng nặc kia, nhưng lại không hề phát giác rằng linh khí này yếu kém, lại còn ẩn chứa oán khí đáng sợ kia.

Thanh Lâm chau mày lại, nhìn thấy thân áo trên người hắn ta chính là đệ tử của Thiên Bình tông, lớn tiếng hét rằng: “Sư huynh đừng nóng vội, thứ này không thể gây hấn được!”

Bóng người kia không hề dừng bước, lúc xông thẳng đến thì quay đầu liếc nhìn Thanh Lâm, hứ một tiếng lạnh lùng nói: “Là ngươi? Xem ra ngươi cũng đã phát hiện ra vật này rồi, tuy là đệ tử cùng chung tông môn, nhưng cũng phải theo lẽ đến trước được trước, vật này chính là của Vương mỗ đây rồi!”  

Hắn vừa dứt lời liền lập tức bắt lấy hoa Ma bi kia.

Chính vào lúc này, đột nhiên có điều khác lạ, trong nhụy hoa của hoa Ma bi kia đột nhiên xuất hiện khuôn mặt người! 

Mặt người này trắng bệch, có máu tươi chảy từ bảy huyết mạch ra, hàm răng sắc nhọn giống như một con ác thú, mái tóc đen nhánh kéo dài miên man, gần như che hết cả đóa hoa Ma bi.

Cùng lúc đó, sau sự xuất hiện của mặt người, đột nhiên oán khí ở đâu phát ra, đầm nước vốn dĩ trong xanh thấy được cả đáy hồ kia trong nháy mắt biến thành màu đen, giống như đại dương vậy, có từng con sóng vỗ về.

Người đệ tử họ Vương kia mặt liền biến sắc, bước chân khựng lại, lập tức lùi về sau. 

“Quay lại đây...”

Mặt người ở giữa đóa hoa Ma bi kia từ từ mở miệng nói, giọng nói như phát ra từ hoàng tuyền làm xáo động lòng người, khiếp sợ lòng ma.

Lúc hắn mở miệng thì mái tóc đen kia đột nhiên kéo dài ra, với tốc độ nhanh không tưởng trực tiếp quấn quanh người đệ tử họ Vương kia, hung hăng kéo về phía hoa Ma bi! 

“Thanh Lâm cứu ta!!”

Thần sắc người đệ tử họ Vương kia méo mó, khiếp sợ vô cùng, hắn chỉ kịp nói ra câu này thì đã bị mái tóc đen dài kia xiết gãy cổ, tắt thở chết ngay tại chỗ.

Mặt người kia há miệng to ra, hàm răng nhọn hoắc cắn xé xác của người này từng ngụm một, đồng thời ánh mắt đảo xung quanh rồi dừng lại trên người Thanh Lâm. 

Tất cả những điều này, Thanh Lâm đều nhìn thấy rõ mồn một, sắc mặt hắn có hơi trắng bệch, trong những ánh mắt đang nhìn chằm chằm về hắn thì hắn nhanh chóng lùi bước về sau.

“Như những lời mà Đan sư nói, nơi này tuy quý báu nhưng cũng vô cùng nguy hiểm...”

Người đệ tử họ Vương xuất hiện, chứng minh được rằng không phải mỗi cảnh tượng mà mỗi đệ tử đi vào đều không giống nhau, càng chứng minh được rằng lúc bọn họ bước vào thì ánh mắt của Phương Tú Lâm rốt cuộc là như thế nào. 

Ánh hoàng hôn biến mất, màn đêm bao trùm xuống.

Nơi này không có mặt trăng, một bóng đen bao trùm lên tất cả, mặt đất nổi lên một trận gió lớn, tiếng gió như đâm thẳng vào tận xương, giống như từng lưỡi kiếm nhọn đâm thẳng vào người.

Thanh Lâm đã rời xa khỏi đầm nước có hoa Ma bi kia, lúc này, hắn đang đứng trên một cái cây lớn nhìn cảnh tượng vô cùng đáng sợ phía xa xa.

Chỉ thấy được trong màn đêm, hai bóng người khổng lồ đang tấn công với nhau, Thanh Lâm nhìn không rõ hai bóng đen kia rốt cuộc là người hay là thú, có điều chỉ dựa vào tiếng hét phát ra từ hai bóng đen đó có thể đoán được tùy ý lấy một người ra thì cũng đều có thể dễ dàng bị tấn công bởi sự tồn tại của cảnh giới Cố Nguyên.

“Đùng đùng!”

Tiếng sấm vang dội, làm rung chuyển cả đất trời, hai bóng người này hoàn toàn chính là người phàm trần, vốn dĩ không xuất hiện nguyên lực thuộc tính gì cả, mọi thứ xung quanh đều đã bị hủy diệt, từng đợt tấn công mạnh khủng khiếp đó đã nhiều lần khiến Thanh Lâm suýt tý ngã từ trên cây xuống.

“Đây chỉ là tầng thứ nhất, vậy tầng thứ hai, tầng thứ ba... thậm chí là tầng thứ bảy thì sẽ khủng khiếp đến mức nào nữa!” Thanh Lâm hít một hơi sâu, trong lòng lẩm bẩm.