Hồ Nham thật sự là đệ tử đằng trong của Minh Nguyệt tông, lần tuyển chọn đệ tử này, ngoài ông già cảnh giới Bổn Thần ra thì hắn là người có quyền lực cao nhất.

Còn Dương Tú đó, tuy nói là đệ tử đằng ngoài của Minh Nguyệt tông, nhưng nàng vốn chỉ là một người vô cùng bình thường, ngay cả cảnh giới hậu thiên cũng không có, nếu không phải dựa vào mối quan hệ với Hồ Nham thì nàng sao có thể lọt vào mắt của Minh Nguyệt tông được.

Khí tức toả ra từ trên người nàng lúc này, cũng chỉ là năng lực bẩm sinh thôi, có thể thấy được thiên phú của nàng là vô cùng thấp, nếu đổi lại là người ngoài, chỉ cần có chút thiên phú về tu luyện, rồi dưới sự bồi dưỡng vô số đan dược của Hồ Nham thì tu vi chắc sẽ không chỉ như thế đâu. 

Lúc này, vẻ mặt của Hồ Nham rất kiêu ngạo, hắn đứng ở trung tâm quảng trường, từ trên cao nhìn xuống đám người phía dưới, trong đôi mắt sâu thẩm của hắn, lộ ra vẻ khinh bỉ và không có một chút giấu diếm gì.

Dương Tú đứng kế bên cạnh hắn, bàn tay thon thả của nàng khoác lấy cánh tay của Hồ Nham, đầu gần như dựa sát vào trên đôi vai của hắn, hai người trông có vẻ cực kỳ thân mật.

Không thể không nói, có thể dụ dỗ thành công Hồ Nham, Dương Tú này coi như cũng có một chút bản lĩnh. 

Dung mạo của nàng không phải là tuyệt thế mỹ nhân gì cả, nhưng cũng không xấu, vóc dáng của nàng nhỏ nhắn quyến rũ, đôi má ửng hồng, căng tròn, rất cuốn hút, toàn thân trên dưới đều phát ra khí tức thướt tha yêu kiều khiến người ta muốn có được nó.

Cho dù ở dưới có vô số người muốn trở thành đệ tử của Minh Nguyệt tông, nhưng ánh mắt của bọn họ vẫn thường xuyên liếc nhìn nàng, dáng vẻ dễ thương bất lực đó của nàng, thực sự khiến người ta muốn bảo vệ và đè nàng xuống yêu thương nàng cho thỏa lòng.

Ở phía sau của hai người, ông già cảnh giới Bổn Thần đó cũng chú ý đến cảnh tượng này, chân mày của ông nhíu lại rồi nhìn về phía Dương Tú, trong ánh mắt của ông có chút không hài lòng, nhưng cuối cùng cũng không có nói gì nhiều. 

Người đứng sau của Hồ Nham so với ông còn mạnh hơn nhiều.

Trước khi đến với cuộc tuyển chọn đệ tử lần này, tuy nói bản thân ông là người đứng đầu của cuộc tuyển chọn này, nhưng trên thực tế, ông già này biết rất rõ, bản thân ông chỉ là được phái đến là để bảo vệ Hồ Nham và Dương Tú thôi, bởi vì Hồ Nham đã dừng đại khai sát giới ở trong đế quốc Viễn Đông, tuy nói tướng quân Lăng Dạ ở đế quốc Viễn Đông kia, tu vi mới chỉ là cảnh giới Tiên Thiên, không đáng lo ngại, nhưng trong mắt của một số người của Minh Nguyệt tông thì Hồ Nham này cực kỳ được yêu thương nên cho dù thế nào cũng phải đề phòng một chút.

Và trong đám người ở phía dưới đó, sau khi Lăng Dạ nhìn thấy Hồ Nham và Dương Tú, đôi mắt của hắn liền biến thành màu đỏ, toàn thân run rẩy, nghiến răng, rồi tự bẩm bẩm: 

“Cẩu nam nữ!”

Đồng thời lúc này đây, ánh mắt của Dương Tú quét ngang qua, nhìn thấy Lăng Dạ, nàng ngớ người ra, sau đó liền di chuyển ánh mắt đi, giống như hoàn toàn không quan tâm, hoặc hoàn toàn không quen biết hắn vậy.

Nàng ghé bên tai của Hồ Nham, nói nhẹ chuyện gì đó, mùi hương từ cơ thể nàng tỏa ra liền khiến cho Hồ Nham xuất hiện phản ứng sinh lý, hắn không cưỡng lại được liền đưa tay ra sờ cặp mông căng tròn của Dương Tú, cho dù là xung quanh có rất nhiều người đang quan sát nhưng hắn vẫn không thèm quan tâm đến. 

Và Dương Tú đó thì cười thẹn thùng một tiếng, giả bộ làm vẻ không vui mà vỗ vỗ lên muôi bàn tay của Hồ Nham, rồi bàn tay trái của nàng liền chỉ về phía đang đứng của Lăng Dạ.

Hồ Nham thuận theo hướng của ngón tay mà Dương Tú đã chỉ, khi hắn nhìn thấy Lăng Dạ, hắn cũng ngớ người ra, sau đó hừ lạnh một tiếng, từ từ thốt ra một câu.

Lời nói này không có âm thanh, nhưng Lăng Dạ dựa vào khẩu hình miệng của hắn, cũng hoàn toàn có thể phân biệt ra. 

“Đồ phế thải vô dụng!”

Thấy lời nói như thế, liền kích thích lòng thù hận và ngọn lửa giận dữ dội trong lòng của Lăng Dạ lên, hắn nắm chặt bàn tay lại, móng tay đâm vào thịt, có máu tươi tuôn ra mà hắn dường như là không hay biết gì hết.

“Thằng khốn kiếp, súc sinh!” Trong lòng của Lăng Dạ gào lên, hắn nhớ lại cảnh tượng chết thảm của phụ mẫu, hắn tức lên, lại phun một ngụm máu ra. 

Thanh Lâm nhìn hắn một cái, thầm than trong lòng, so với hắn thì bản thân cậu mất đi tỷ tỷ, giống như cũng không phải là một chuyện lớn lao gì, bởi vì Thanh Thiền vẫn còn có chút tung tích.

“Ngươi, qua đây.”

Và cũng vào lúc này, Hồ Nham đột nhiên giơ ngón tay ra, chỉ về phía Lăng Dạ, cười lạnh lùng, nói: “Ta thấy thiên phú của ngươi cũng không tệ, ngươi hãy là người đầu tiên lên tiến hành kiểm tra tu luyện.” 

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn về phía Lăng Dạ.

Nụ cười lạnh lùng của Hồ Nham được mọi người xem như là tán thưởng, trong lòng càng ngưỡng mộ hơn, một đống người như thế, vậy mà Lăng Dạ lại là người được kêu lên đầu tiên thì có thể thấy được thiên phú của hắn nhất định rất cao.

Đây là ở trong thành Minh Nguyệt nên rất ít người biết đến Lăng Dạ, tất nhiên là sẽ không biết ân oán giữa Lăng Dạ và Hồ Nham. 

Đôi mắt Lăng Dạ ửng đỏ lên, đang định bước ra thì Thanh Lâm đột nhiên đưa tay ra kéo hắn lại, sắc mặt điềm đạm, từ từ bước lên trên quảng trường, nhẹ nhàng nói:

“Ngươi muốn kiểm tra tu luyện thì Thanh mỗ ta xin phép là người trước tiên vậy.”

Chân mày Hồ Nham nhíu chặt lại, nói: 

“Ngươi là cái thá gì? Kiểm tra tu luyện của Minh Nguyệt tông ta, chính là lựa chọn những người có thiện phú cực cao, ngươi…”

Lời chưa nói xong, Thanh Lâm đột nhiên ngước đầu lên.

Cậu nhìn về phía Hồ Nham, một cái liếc này, giống như là có vô số lôi quang bộc phát ra, khiến cho sắc mặt của Hồ Nham trắng bệch, lùi về sau nhiều bước, đầu óc vang lên ầm ầm, rồi phun ra một ngụm máu tươi. 

“Vậy giờ đây, Thanh mỗ có thật sự được gọi là có thiên phú không?” Thanh Lâm bình tĩnh mở miệng nói.

“Hỗn xược!”

Và cũng vào lúc này, ông già đó bước lên một bước, nhìn chằm chằm vào Thanh Lâm, hừ lạnh, quát: “Các hạ là đang cố ý đến quấy rối cuộc tuyển chọn đệ tử của Minh Nguyệt tông?” 

Ông có thể nhìn ra tu vi của Thanh Lâm, trung kỳ Linh Đan, nhưng ông cũng có thể khẳng định chắc chắn rằng Thanh Lâm cũng biết ông là cảnh giới Bổn Thần.

Tuy trong suy nghĩ của ông, sự chênh lệch giữa Linh Đan và Bổn Thần là cực kỳ lớn, nhưng Thanh Lâm biết rõ bản thân ông là cảnh giới Bổn Thần mà vẫn dám ra tay với Hồ Nham, rõ ràng là có người đứng sau, cho nên trong phút chốc, trong lòng ông liền sinh ra chút kiêng kỵ, không có ra tay.

“Cuộc tuyển chọn của Minh Nguyệt tông không liên quan gì đến Thanh Lâm, Thanh Lâm đến đây, chỉ là vì một chút chuyện của người bạn cũ.” 

Thanh Lâm từ từ mở miệng ra nói, nhìn Lăng Dạ đang đứng phía dưới một cái, lại nói: “Người bạn cũ kêu ta tìm, chính là đôi cẩu nam nữ này.”

Lời nói vừa dứt, sắc mặt của Hồ Nham liền thay đổi, còn khuôn mặt xinh đẹp của Dương Tú kia càng trắng bệch, liền lùi về sau vài bước.

Và những người ở phía dưới nghe thấy lời này, cũng đều ngớ người ra một hồi. 

Không ngờ lại có người, dám đắc tội với nhân vật lớn này của Minh Nguyệt tông sao?

Ông già đó lúc này cũng đã nhìn thấy Lăng Dạ, thấy bộ dạng này của hắn, ông liền hiểu ra được là do chuyện đại khai sát giới ở đế quốc Viễn Đông của Hồ Nham này gây ra, trong lòng của ông thầm mắng một tiếng, trừng mắt về phía Dương Tú, rồi mới nhìn về phía Thanh Lâm nói: “Hồ Nham chính là chắt trai của Tông chủ - Minh Nguyệt tông, các hạ phải nghĩ cho thật cẩn thận đó.”

Thanh Lâm nhíu mày, rồi nghe thấy tiếng quát của Lăng Dạ: “Nếu tiền bối có thể giết chết hai người này, vãn bối nhất định đem tất cả những chuyện mà vãn bối biết được, đều nói cho tiền bối nghe!” 

“Thôi kệ đi…”

Trong lòng Thanh Lâm thở phào một tiếng, đột nhiên xông ra, tay áo phất một cái, cánh tay ẩn dưới tay áo đó liền trực tiếp bắt lấy Dương Tú.

Thấy vậy, ông già đó cũng không hề ra tay, bởi ông vốn không hài lòng với Dương Tú, một người không có thiên phú gì, một đứa con gái chỉ có thể dựa vào cơ thể mà nằm ngủ với đàn ông thì sao có thể lọt vào mắt của một người cao thủ cảnh giới Bổn Thần như ông đây. 

Nhưng ông không ra tay thì không có nghĩa là Hồ Nham sẽ không bỏ mặc nàng!

Thấy Thanh Lâm xông đến, Hồ Nham lập tức kéo Dương Tú ra phía sau lưng hắn, đồng thời, bàn tay đánh ra, nguyên lực tràn ra, hoá thành một dòng chảy màu vàng kim, bay đến phía Thanh Lâm.

“Nguyên lực thuộc tính kim?” 

Ánh mắt của Thanh Lâm lấp lánh một cái, tốc độ càng nhanh, bàn tay vỗ liên tục nhiều lần, dòng chảy đó lập tức tan vỡ ra, còn bóng hình của hắn thì trong khi dòng chảy đó đổ vỡ, liền xuất hiện trước mặt của Hồ Nham.

“Cảnh giới Bổn Thần!”

Sắc mặt của Hồ Nham liền thay đổi, hắn vốn là trung kỳ cảnh giới Linh Đan, dựa vào năng lực của Minh Nguyệt tông, khiến mức độ sức mạnh nguyên lực của hắn, trong cảnh giới Linh Đan, có rất ít kẻ địch có thể đấu lại hắn được. 

Nhưng Thanh Lâm, có thể dễ dàng làm vỡ nát dòng chảy do nguyên lực đó hoá thành và sức mạnh của rất hiển nhiên cậu chính là cảnh giới Bổn Thần!