Leo ra từ bờ tường phía tây của trường tiểu học Thiết Đạo, đi hết một con hẻm nhỏ lại ngang qua tòa nhà Hội phụ nữ chính là đường Tân Dân.

Hai mươi năm sau, con đường này được mở rộng không chỉ gấp đôi, hai hàng bạch dương ven đường đều bị chặt hết, ở giữa vạch một dãy phân cách xanh hóa hẹp hẹp, tòa nhà Hội phụ nữ sau khi được giải tỏa liền bán cho người Nhật Bản xây tòa nhà thương mại cao cấp, bên trong cái gì Prada, LV và Marc Jacobs tranh giành cấu xé, dùng một chút tiền lương biên tập quèn của Hứa Bình, cả tháng không ăn không uống cũng không mua nổi một cái ống quần.

Thế nhưng đường Tân Dân vào năm 1983 bất quá cũng chỉ là một con đường phổ phổ thông thông giữa thành thị này, hàng cây bạch dương cao to thẳng tắp, bầu trời lam nhạt trong suốt, trên đường cơ bản không nhìn thấy ô tô, xe đạp qua lại như thoi đưa, thỉnh thoảng vang lên tiếng chuông xin đường réo rắc. Hai bên đường phố có thể thấy được linh tinh mấy quán cơm nhỏ và cửa tiệm quốc doanh, còn có vài sạp hàng của tiểu thương cá thể bán kem cây, bán trứng luộc nước trà, còn có người kéo cả cái máy may ra giúp người ta sửa quần áo, quan trọng nhất là một cái lều bạt được căng lên, bên trong bày đầy truyện tranh bìa màu rực rỡ.

Hứa Bình mười hai tuổi từ tiểu học Thiết Đạo chạy tới, khăn quàng đỏ trên cổ đều bị gió thổi lệch hẳn qua một bên vai. Cậu đẩy đám đông ra, còn chưa kịp hỏi ‘Tùy Đường anh hùng’ có còn không liền nghe người bên cạnh kéo cổ họng gào: “Ây, ây, ây, đẩy cái gì mà đẩy?”

Quay đầu nhìn lại, thằng nhóc vừa đen vừa cao ở bên cạnh còn không phải bạn cùng lớp Hà Chí sao!

“Nha! Đại Chí, mày cũng ở đây à?!”

“Hứa Bình!”

Hai đứa cũng không vội chen vào sạp truyện, Hà Chí ôm cổ Hứa Bình chạy ra ngoài nói chuyện.

“Thằng quỷ này, hôm nay sao lại chạy tới đây? Bình thường tan học rồi mày chạy đi còn nhanh hơn thỏ!”

“Đừng nói nữa! Tao tranh thủ chạy ra một chút, lát nữa còn phải vội về.”

Hà Chí đảo mắt quan sát cậu.

Hứa Bình cũng không chú ý, tiếp tục hỏi: “‘Tùy Đường anh hùng’ quyển năm đã có chưa?”

Hà Chí vô dương dương đắc ý phẩy phẩy quyển truyện tranh trong tay: “Tao vừa mua.” Dừng một chút lại bổ sung, “Quyển cuối cùng.”

Hứa Bình kinh hãi: “Không thể nào! Tao không tin!” Nói xong lại vội vàng chen vào đám đông, lát sau mới cúi đầu ủ rũ đi ra.

“Thật không còn nữa.”

Hà Chí cười.”Thật không còn mà.”

Hứa Bình giận không chỗ trút: “Đều do thằng chó mày cướp truyện của tao!”

Hà Chí nhún nhún vai: “Ai bảo mày đi trễ như vậy.”

Hứa Bình hổn hển: “Có thể trách tao sao! Nếu không phải —— “

Hơi ngừng.

“Nếu không phải cái gì?”

“Không có gì.” Hứa Bình ủ rũ trả lời.

“Không thèm nói chuyện với mày nữa, tao còn phải về nhà luyện đàn nhị hồ.”

Hà Chí thần bí cười cười, thản nhiên nói: “Ai da, Bình Tử, đừng nóng vội nha, nói cho anh nghe xem, chơi cát có vui không?”

Hứa Bình sửng sốt một chút, sau đó nhảy dựng lên như có pháo dưới mông: “Mẹ nó! Làm sao mày biết?!”

Ngay cả lời thô tục cũng phun ra.

Hà Chí cũng sửng sốt: “Ui chao, là thật sao?!” Gãi gãi đầu, “Thật sự không nhìn ra…”

Mặt của Hứa Bình đều nghẹn đỏ.

Trước đây cũng có bạn học hỏi cậu vì sao vẫn luôn không tham gia hoạt động ngoại khóa, cậu từ đầu còn dùng lý do trong nhà có việc để bao biện, sau này trực tiếp nói dối rằng cha cậu đã tìm người dạy nhị hồ tận nhà, mỗi ngày đều phải trở về luyện tập. Hiện tại lời nói dối bị vạch trần thẳng thừng, Hứa Bình thẹn quá thành giận không thèm để ý vóc dáng của Hà Chí còn cao hơn mình nửa cái đầu, nhảy dựng lên xốc cổ áo đối phương mắng: “Đứa nào nói với mày?! Có phải là thằng khốn kiếp Lô Gia kia không?! Tao nhất định không để yên cho nó!”

Hà Chí kéo tay cậu ra khỏi áo mình: “Nói thì nói bằng miệng, đừng quơ tay quơ chân. Tao cảnh cáo mày, lại nắm áo tao nữa tao liền ăn thua đủ đó!”

Cái này coi như thừa nhận.

Hứa Bình ôm đầu, đặt mông ngồi xuống lề đường.

“Không phải là dẫn em trai đi chơi cát sao! Có đáng để mày giận vậy không.” Hà Chí cười ha ha cùng cậu ngồi xuống lề đường, “Nhà ai không có vài anh chị em…”

“Đi đi đi.” Hứa Bình không ngừng vẫy đầu, xoay lưng tiếp tục hờn dỗi.

“Hèn chi mỗi lần đến ngày lễ tết cần người lên sân khấu biểu diễn mày đều đau bụng, còn hại mẹ tao mỗi lần đi họp phụ huynh đều khen mày tới tấp, nói cái gì mà bộ dạng nhã nhặn, viết văn thật tốt còn biết kéo nhị hồ. Hóa ra nhiều năm như vậy tao đều bị mắng oan, mày còn giận dỗi với tao, tao là có bao nhiêu oan ức chứ?!”

“Đáng đời!”

“Này! Mày như vậy để làm gì chứ! Tao còn không trách mày không coi tao là bạn chí cốt đâu!”

Hứa Bình cũng không muốn dài dòng, trực tiếp chạy tới giật truyện tranh.

“Này, này, mày làm gì đó?! Coi chừng rách… Này!”

Hứa Bình ngồi ở ven đường, chậm rãi mở ra quyển năm của ‘Tùy Đường anh hùng’, Hà Chí đột nhiên hỏi: “Rốt cuộc mày với Lô Gia là có chuyện gì?”

Hứa Bình không thèm chớp mắt, cười lạnh nói: “Nhìn không vừa mắt thôi, còn chuyện gì nữa đâu.”

“Nhìn không vừa mắt cũng phải có nguyên nhân chứ? Tao thấy Lô Gia cũng không tệ mà.”

Hứa Bình không trả lời.

“Lô Gia nói mày đánh em trai nó.”

“Ừ, đánh.” Hứa Bình lật qua một trang, đọc đến say mê.

Hà Chí quay đầu nhìn Hứa Bình.”Em trai nó hình như mới học lớp hai đi.”

“Ừ, Lớp 2/1, Lô Khê, miệng đặc biệt ngọt, rất biết lấy lòng người lớn, đến tết nó đếm tiền mừng tuổi cũng đếm đến mỏi tay.”

Hà Chí không nói chuyện, biểu tình trên mặt trực tiếp viết, lớp hai mày cũng xuống tay được, thật ác mà!

Hứa Bình nhìn chằm chằm truyện tranh, trong ngực lại nghĩ: Mẹ nó, tao chính là xuống tay quá nhẹ, lúc đó vì sao không đánh chết nó!

Hứa Bình chính là nhìn thấy Lô Khê nhân lúc không người ném bùn vào Hứa Chính, Hứa Chính phản ứng chậm, cả nửa ngày cũng không biết có chuyện gì, Lô Khê liền ôm bụng cười vang, cười xong còn đè người ra đất mắng: “Thằng ngu!”

Lúc đó Hứa Bình đang đứng tại đoạn hành lang lầu hai không có đèn, một tiếng ‘thằng ngu’ kia như lưỡi dao đâm đến cậu cả người rướm máu.

Hứa Bình lười giải thích với Hà Chí, cậu cũng không có cách nào giải thích, Hà Chí là con út trong nhà, là đứa đương nhiên hưởng thụ sự bảo vệ.

Hứa Bình cất truyện tranh vào cặp sách, phủi mông đứng dậy. “Được rồi, tao phải tranh thủ về nhà.”

Hà Chí kéo cậu lại. “Truyện của tao!”

“Biểu hiện không tốt, tịch thu.”

“Cái gì biểu hiện không tốt! tao một trang cũng chưa đọc đâu!” Hà Chí phun lửa.

Hứa Bình nhớ đến lời hứa mua kem cho Hứa Chính, liền đi tới trước một chiếc xe đạp chở theo tủ giữ lạnh tự chế bằng thùng sắt và áo bông.

“Ngày mai tao trả cho mày.”

Hà Chí suy nghĩ một chút, cũng không dài dòng: “Vậy được, đổi lại mày mời tao ăn cà rem.”

Hứa Bình không để ý đến đối phương. “Tự mua đi.”

“Tao lấy đâu ra tiền, mua truyện hết rồi.” Nói xong kéo túi quần ra, thực sự rỗng tuếch.

Hứa Bình lấy tiền từ trong cặp ra, nói: “Xin chị mày ấy.”

Khuôn mặt Hà Chí nhăn tịt lại. “Chị của tao mới đi làm, tiền lương một tháng chỉ có ba mươi đồng, còn chưa đủ mình xài đâu, muốn xin tiền bà ấy tuyệt đối phải có dũng khí như anh hùng lấp lỗ châu mai nha.”

Hứa Bình lại cầm ra một tờ tiền, nói: “Lấy hai cây mùi bơ.”

Hà Chí mở to mắt. “Ây da, Bình Tử, mày giàu quá nha!”

“Cha tao đi Thanh Hải biểu diễn ủy lạo quân đội, cho tao mua đồ ăn.” Hứa Bình nhận lại tiền thối và hai cây kem bọc trong giấy gói xanh biếc.

Hà Chí nhìn đến đồng tử đều sát lại.”Thật tốt, cha tao chưa từng cho tao tiền tiêu vặt…” Bộ dạng hệt như một con chó mực đáng thương không dám tiến lên.

Hứa Bình vừa giận vừa buồn cười. “Được rồi, coi như tao sợ mày, thích mùi gì?”

“Bơ!” Hà Chí nhảy dựng lên hoan hô.

Hứa Bình lại lấy ra năm xu. “Chú ơi, lấy nó một cây si cu la.”

Hà Chí cười ha hả: “Cũng được, si cu la tao càng thích.”

Hứa Bình thầm nghĩ, chết mợ! Thằng chó này đào sẵn hố chờ mình nhảy mà.