Anh sờ tới mu bàn tay của cô, lồng vào năm ngón tay cô, giữ ở trong lòng bàn tay.
Nếu như Hứa Nam Chinh bị điều tra, người phụ trách dự án lớn mấy năm gần đây chính là Hàn Ninh. Cô lập tức hiểu ý tứ của anh, cũng xác nhận phỏng đoán của cô, thật sự là rất nghiêm trọng.
Âm thanh trong phòng khách dần biến mất, có lẽ ba mẹ đã đi phòng sách rồi.
Vốn cô có rất nhiều lời muốn hỏi, có lẽ vừa rồi mở mắt thấy Hàn Ninh, cũng đã hoàn toàn dao động suy nghĩ này. Hơn nữa sau đó Hàn Ninh cũng bị cuốn vào chuyện này. . . . . .
"Không quan trọng, lần này người bị điều tra án nhận hối lộ không phải là anh ta, Hứa Nam Chinh cũng giống anh bị liên lụy thôi." Giọng nói của Hàn Ninh rất thấp, nói ở ngay bên tai: "Cây to đón gió, quả thực vài năm nay anh ta có làm một số việc nhanh chóng một chút, nhưng loại sai lầm này anh ta sẽ không phạm phải. Án ‘Thẩm Anh’ đề cập đến nạn tham ô thối nát, cường độ kiểm tra tương đối ráo riết, điều tra rõ ràng xong cũng sẽ thành quá khứ."
Tiêu Dư ‘à’ một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Lời của mẹ nói rất đúng, từ nhỏ đến lớn, anh ấy là loại người nào không phải mình rõ ràng nhất sao?
Nhưng vì cái gì suốt cả một ngày sẽ hoảng loạn như vậy?
Ngày hôm sau khi tỉnh ngủ thì dì giúp việc đã để áo sơ mi mới ở trên cửa, cô lấy vào đưa cho Hàn Ninh: "Dì giúp việc nhà em rất thần kỳ, chỉ cần gặp qua anh một lần, đã biết số đo quần áo của anh." Hàn Ninh nhướng mày, bắt đầu nở cúc áo sơ mi, mặc vào thử một lần, quả thật ngay cả số cổ áo cũng đều rất chuẩn. . . . . .
Anh sờ một cái cằm, cười hỏi: "Có phải rất chán chường hay không? Có thích hợp chụp cảnh cướp trong phim hay không?"
Tiêu Dư bị hành động của anh chọc cười, mắt không tự chủ cong lên, lúc này mới cảm giác khóe mắt rất đau.
Có lẽ là ngày hôm qua giày vò, hai người một sưng mắt, một mắt quầng thâm, trước sau đi ra ngoài ăn cơm, hai ông bà cũng có vẻ sảng khoái tinh thần.
Mẹ không ngừng hỏi tình hình công việc gần đây của Hàn Ninh, Tiêu Dư ăn cháo trắng, cho đến khi ăn xong rồi đồ ăn cũng chưa đụng một món nào.
"Không phải là hai người các con muốn đi du lịch sao?" Mẹ thuận miệng hỏi: "Nghĩ kỹ đi chỗ nào chưa?"
Hàn Ninh tươi cười rạng rỡ: "Nam Cực."
Mẹ tức cười: "Bây giờ có thể đi sao?"
Hàn Ninh gật đầu, nhận lấy bánh bao dì giúp việc đưa: "Có thể, chỉ là rất ít đi trong nước, cháu muốn đi chỗ nào mà trước kia Tiếu Tiếu chưa đi, thì đi chỗ đó."
Mẹ mỉm cười nhìn ba: "Bây giờ trẻ con ngay cả Nam Cực cũng dám đi."
Ngược lại ba không quan tâm, liếc nhìn Tiêu Dư luôn vùi đầu ăn: "Nhất định phải đi trong khoảng thời gian này sao?"
Một câu nói này, giống như phá vỡ không khí ấm áp mà mẹ và Hàn Ninh tạo ra.
Tiêu Dư tiếp tục ăn cháo, hoàn toàn không nghe câu hỏi này, ngược lại Hàn Ninh lấy cùi chỏ đụng cô một cái, cô mới mờ mịt ngẩng đầu nhìn mọi người, Hàn Ninh nhỏ giọng cười nói: "Nghĩ gì thế? Đang hỏi em có phải đã chuẩn bị tốt hành trình, chuẩn bị đi trong khoảng thời gian này phải không?"
Tiêu Dư sửng sốt một chút, sau đó lập tức cười: "Trong khoảng thời gian này anh có kỳ nghỉ dài hạn hiếm có, đương nhiên là muốn đi, hơn nữa không phải là anh nói, thời gian đi Nam Cực tốt nhất chính là tháng 11 sao?"
Mẹ nghe được câu này, lập tức hỏi tới thủ tục chuẩn bị đi Nam Cực du lịch.
Ba nhận lấy tờ báo dì giúp việc đưa tới, liếc nhìn, không nói chuyện nữa.
Bởi vì Hàn Ninh ý tưởng đột phát, cô vì lần du lịch này chuẩn bị rất nhiều thứ. Trước mấy ngày chuẩn bị lên đường, mới được Hàn Ninh nhắc nhở có muốn đi kiểm tra sức khỏe hay không, tránh cho đi sâu vào trong chỗ vô cùng lạnh xảy ra vấn đề gì.
Cô suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, hẹn Hứa Viễn Hàng sắp xếp cho mình.
Mấy ngày nay giống như không có bất kỳ chủ kiến nào, tất cả đều hoàn toàn dựa vào Hàn Ninh chỉ huy, để cho cô chuẩn bị cái gì, phải đi làm cái gì.
Khi đến bệnh viện thì Hứa Viễn Hàng đang giải phẫu, cô bị vị y tá mang theo lên trên kiểm tra xong, cũng đúng lúc anh ta vừa ra ngoài.
Hai người vào phòng làm việc, nói rất nhiều chuyện tào lao, Hứa Viễn Hàng bỗng nhiên im lặng, nhìn cô một lúc lâu mới hỏi: "Liên lạc với anh trai anh chưa?"
Tiêu Dư lắc đầu: "Không có, mẹ em nhắc nhở em, bây giờ anh ấy đang bị điều tra, tốt nhất không cần liên lạc với anh ấy."
Hứa Viễn Hàng kéo ngăn kéo lấy thuốc ra, rất nhanh để lên miệng hút: "Cũng đúng, tốt nhất hiện tại ai cũng đừng dính vào. Anh cũng bị ba mẹ anh cảnh cáo, không cần hỏi thăm chuyện làm gì, cũng không cần hỏi bất kỳ kẻ nào."
Anh nói xong, lại hút hai hơi, dập tắt ném vào thùng rác: "Bỏ chuyện kia qua một bên, chỉ là từ nhỏ đến lớn tình cảm đặt ở trên người kia, biết chuyện như vậy chắc là cũng trôi qua thật khổ sở? Anh hiểu, Hàn Ninh khẳng định cũng hiểu, mà anh nhìn em đối xử với anh trai anh thế nào đều xem như là đương nhiên, người ta không nhất định rộng lượng như vậy. . . . . ." Anh ta thở dài. "Đi chơi thật vui, để giải khuây."
Cô gật đầu: "Không cần anh nói, em đương nhiên biết. Hiện tại em có Hàn Ninh, anh ấy có cuộc sống mới của mình, trừ khi em thật sự có thể giúp, còn lại em sẽ không nhúng tay vào."
Bỗng nhiên có người gõ cửa, nhắc nhở Hứa Viễn Hàng thời gian giải phẫu tiếp theo.
Anh ta đứng lên, buộc lại áo: "Em nói là Uông Hạ? Haizzz. . . . . . Thôi, không nói nữa. Kết quả kiểm tra sức khoẻ của em, hai ngày này anh sẽ để người làm nhanh cho em, đi thôi, anh tiễn em ra ngoài."
Buổi chiều Hàn Ninh ở bãi bắn bia chơi, đợi đến lúc cô đến đó, anh đang bắn súng, súng và người giống như gắn bó thành một thể, loại bóng lưng sắc bén này cô chưa từng thấy qua.
Thành tích đương nhiên cũng làm cho người ta trố mắt. Cô có chút không yên lòng, loại địa phương như thế này trước kia cô thường đến cùng với Hứa Nam Chinh, người nội bộ tới mới có súng tốt để dùng, khi đó Hứa Nam Chinh bắn một phút đồng hồ, cô sẽ nghe âm thanh khuếch đại, đếm giá tiền viên đạn cho anh, không ngừng nói: "Không có 100, cũng không có 200..."
Cô nhìn Hàn Ninh như vậy nửa tiếng, không biết đốt bao nhiêu tiền.
"Hàn Ninh."
Bỗng nhiên có người mở miệng kêu một tiếng.
Hàn Ninh nghiêng người sang, một tay còn giơ súng lên, dường như là chần chừ rồi mới hạ khẩu súng xuống bên cạnh người, mở bao tay màu đen ra: "Khéo như vậy?" Tiêu Dư đang im lặng tính toán hôm nay Hàn đại thiếu gia bùng nổ bắn hết bao nhiêu viên đạn, lúc này cũng theo anh quay đầu, một cô gái tóc ngắn, đứng đối diện cười với Hàn Ninh: "Đúng vậy, gần đây thật nhiều chuyện phiền lòng, đến để trút ra hết."
Hàn Ninh cười cười, dường như chần chừ trong phút chốc, hoàn toàn không mở miệng giới thiệu các cô với nhau.
Tiêu Dư nghi ngờ nhìn anh một cái, cô gái trước mắt thiện ý cười với cô một tiếng, vươn tay ra: "Xin chào, tôi là Uông Hạ"
Uông Hạ?
Rốt cuộc Tiêu Dư hiểu rõ vì sao Hàn Ninh khác thường, khẽ nắm tay Uông Hạ: "Tiêu Dư." Uông Hạ mới đi từ bên ngoài vào, tay có chút lạnh, nghe Tiêu Dư nói tên cũng hơi ngẩn ra, mỉm cười nói: "Cười tức có âm thanh?"
Cô không ngờ cô gái này cũng biết tên của mình từ đâu tới, chỉ gật đầu thản nhiên nói: "Đúng vậy, chính là ‘cười tức có âm thanh’.”
Vài câu đối thoại ít ỏi, mà như đánh ám ngữ.
Tiêu Dư không am hiểu về bắn súng, sau khi Uông Hạ đến đây, lại rất có dáng vẻ ngang hàng ngang vế với Hàn Ninh
Mỗi lần Uông Hạ nói chuyện gì đó với cô, cô đều chỉ cười, tùy ý đối đáp đôi câu. Cô không hiểu sao cô gái này lại thân thiện với bản thân mình như thế, hoặc là cô ấy đã nghe Tiểu Hàng hoặc Hứa Nặc nói về bản thân mình, là mấy đời thân nhau với nhà họ Hứa?
Đến cuối cùng, Hàn Ninh nhìn cô luôn ngồi, chỉ có thể kiên trì kéo cô đến trước người, tay cầm tay cô bắn bia.
Bên cạnh còn đứng đứng đổi đạn, cằm Hàn Ninh để lên trên vai cô, rồi ngắm bia: "Hôm nay chúng ta ở chung một chỗ vẻn vẹn sáu tháng, thời gian trôi qua thực vui vẻ." Cô ‘ừ’ một tiếng, biết rõ mình bắn rất cùi bắp, nhưng vẫn rất phối hợp theo tay của anh, bóp cò.
Thành tích dĩ nhiên là hết sức hỏng bét.
"Trời ạ, bà xã của tay súng thần tượng sao lại bắn kém như vậy?" Anh có chút kinh ngạc thành tích của cô.
Cô đánh cùi chỏ vào trước ngực anh, bị đánh anh nhe răng trợn mắt, che ngực cười khổ: "Gần đây thường xuyên đau lòng, bị một cú đánh của em như vậy, đoán chừng bệnh tim muốn phát tác rồi." Cô cho là anh nói đùa, nhìn thấy sắc mặt anh bỗng nhiên trở nên rất kém cỏi, ngược lại thật sự bị sợ nhảy dựng lên: "Có phải ngày hôm qua ngủ không ngon không?"
Hàn Ninh ngượng ngùng cười: "Đúng vậy, anh làm Liễu Hạ Huệ một đêm, quả thực không thể nào ngủ ngon."
Giọng nói của anh không nặng không nhẹ, vừa khéo có thể để cho người ở xung quanh nghe rõ ràng, ngay cả Uông Hạ cách ba bốn bước bên ngoài cũng nghiêng đầu cười, nhìn hai người một cái.
Bởi vì đùa giỡn này, Hàn Ninh mới xem như thật để súng xuống, nhỏ giọng thảo luận với Tiêu Dư đi chỗ nào ăn cơm. Tiêu Dư còn kháng cự từ trong lòng, kháng cự cùng ăn cơm với cô gái trước mắt này, mà dù sao cô ấy cũng là bạn của Hàn Ninh, nếu đã ngoài ý muốn đụng phải lại không tốt khi thật sự không quan tâm đến.
Khi cô không ngừng xây dựng thành lũy trong lòng thì Hàn Ninh bỗng nhiên cười nói với Uông Hạ: "Bà xã anh đặc biệt thích ăn giấm, tuyệt đối không để cho anh cùng ăn cơm với bất kỳ một cô gái nào, có cô ấy ở đó cũng không được, cho nên. . . . . ."
"Dù sao đêm nay em cũng phải đi xem bệnh nhân, vì vậy gặp lại sau." Uông Hạ rất có phong độ nhận lời.
Mọi người đều là người thông minh, nếu Uông Hạ biết cô là ai, đương nhiên là biết ý của Hàn Ninh.
Nào có thể đoán được xe mới đến nửa đường, thì nhận được điện thoại của mẹ.
Không biết vì sao, cô nhìn tên mẹ hiện trên màn hình điện thoại di động, trái tim đập liên tục không ngừng, càng đập càng nhanh, cũng không dám nhận. Cho đến khi Hàn Ninh nhìn cô một cái, cô mới giật mình nhấn phím nghe. Đối thoại rất ngắn gọn, chỉ nói cho cô địa chỉ bệnh viện, bảo cô mặc kệ đang ở đâu đều phải nhanh chóng chạy tới, bác sĩ liên tục thông báo bệnh tình đã nguy kịch rồi, từ đầu đến cuối ông Hứa vẫn không ra khỏi phòng phẫu thuật.
Mẹ còn chưa nói hết, lạnh lẽo đã theo từ trong đáy lòng lan tỏa ra, lạnh lẽo thấu xương.
Không có quan hệ của Hứa Nam Chinh, không có quan hệ của hai nhà, cô cũng là người mà ông Hứa đã nhìn lớn lên từ nhỏ, thân như ông nội của mình. Trong nháy mắt tất cả cảm xúc rối ren phức tạp xông tới, lại nhanh chóng tan ra, chỉ còn lại đau lòng khắc cốt, kể từ khi mình trở về nước, không ngừng có người nói cơ thể ông cụ không tốt, để cho cô xem nhiều một chút.
Bởi vì Hứa Nam Chinh, số lần cô tới cửa ít ỏi có thể đếm được.
Mỗi lần ngồi được mười phút, gấp gáp không cần chờ chào tạm biệt mà đã đi, cố ý không để ý đến ông cụ giữ lại.
Cô cúp điện thoại, nước mắt đã sớm chảy xuống không ngừng, hoàn toàn ngừng cũng ngừng không được. Khi còn bé cơ thể ông nội không tốt, ông Hứa sẽ thường xuyên ôm mình đi tới trong nhà trẻ đại viện, thật ra thì chỉ cách mấy trăm mét, nhưng vẫn ôm đến sáu bảy tuổi. . . . . .
Nói gì mà con muốn chăm sóc mà ba mẹ không thể chờ, thật ra thì chỗ nào muốn phụng dưỡng, chỉ là ngồi chăm sóc một chút, nói một chút về các tin đồn thú vị ở các nơi trên thế giới, mình cũng bởi vì chia tay với Hứa Nam Chinh, không làm được.
Hàn Ninh không nói một lời dừng sát ở ven đường gần đó.
Cho đến khi cô khóc không được nữa, mới dịu dàng hỏi cô: "Có phải xảy ra chuyện lớn gì rồi hay không? Nói cho anh biết địa chỉ, chúng ta hãy đi đến đó trước." Tiêu Dư gần như khóc đến nỗi nói không ra lời, siết chặt lấy tay anh, ổn định thật lâu mới nói: "Là ông nội của Hứa Nam Chinh, anh có biết em từ nhỏ chính là do ông nhìn đến lớn, em đi, không phải là bởi vì Hứa Nam Chinh, Hàn Ninh, bệnh tình của ông nguy kịch rồi, một ngày, đoán chừng là chịu đựng không được nữa mẹ mới gọi điện thoại cho em." Cô nói năng lộn xộn, cho tới bây giờ cũng chưa lộ ra vẻ đau lòng như thế. "Hàn Ninh, thật xin lỗi."
"Nói thật xin lỗi làm gì?" Hàn Ninh lau nước mắt cho cô: "Nói cho anh biết địa chỉ, anh đưa em qua đó."
Cô cũng không biết tại sao mình nói xin lỗi, dường như về Hứa Nam Chinh mặc kệ là chuyện gì, bây giờ chỉ cần nhắc cô tới, đều cảm thấy có lỗi với anh. Có lẽ Tiểu Hàng nói đúng, quan hệ giữa mình và nhà họ Hứa, Tiểu Hàng hiểu, ba mẹ hiểu, Hàn Ninh cũng hiểu.
Nhưng chỉ có anh, cho dù không nói, một chút cũng sẽ để ý.
"Đừng khóc nữa." Hàn Ninh lau đến lòng bàn tay đều ướt rồi, nhỏ giọng an ủi cô. "Bây giờ chúng ta đang ở vùng ngoại ô, lái trở về cũng mất thời gian rất lâu, nói địa chỉ cho anh nghe trước đã."
Phải nhanh, trong lòng trồi lên suy nghĩ này, cô lập tức đổi lại nắm tay anh thật chặt: "Tổng viện, tổng viện Giải Phóng Quân."
Anh đưa cho cô khăn giấy, lập tức chạy lên đường cao tốc.
Đến khi thang máy lên tầng mở ra thì Tiêu Dư bỗng nhiên không dám đi ra ngoài.
Đoạn đường này Hàn Ninh lái như bay, cô hoàn toàn không dám hỏi tình hình, chỉ sợ không kịp, nhưng khi đến chỗ này rồi, cô lại càng sợ hãi. Cho đến khi Hàn Ninh nắm cả vai của cô, dẫn cô đi ra ngoài, bên ngoài phòng giải phẫu đứng rất nhiều người.
Cô nhìn thấy bóng lưng của mẹ, vừa định đi tới, ánh mắt vội vã đảo qua, bỗng nhiên đứng lại.
Lạnh lùng tái nhợt dưới ánh đèn, Hứa Nam Chinh thẳng tắp quỳ gối bên ngoài phòng giải phẫu, cả cánh tay đến đầu gối đều là đường vòng cung đơn giản. Cô và anh chỉ cách mười mấy bước, rất nhiều người quen mặt đứng ngay trước mắt, giống như là hiệu quả đặc biệt của chiếu hình, tất cả âm thanh của mọi người cũng trong nháy mắt trở nên mơ hồ. . . . . .
Anh ấy chưa bao giờ cong quá đầu gối, nhưng vẫn vì người kính yêu nhất, quỳ xuống.
Nhưng ngay cả chỉ cách một cánh cửa kính, cũng không nhìn thấy người bên trong thế nào.