Dịch: Diêu Nhiên

✢✤✣

Đường Phong Nam vượt qua Hứa Diễn Đường đi lên lầu, cậu cũng kéo Đường Thanh Lâm đang trưng vẻ mặt mờ mịt về phòng, sau đó mình cũng theo vào trong và nói với hai người đang im lặng: “Các cậu từ từ nói chuyện.”

Ngay tức khắc chỉ còn lại hai người.

Hứa Diễn Đường chỉ cảm thấy khiếp sợ.

Lần trước anh uống bia, cô đã cảm thấy có hơi bất ngờ rồi.

Không ngờ anh còn hút cả thuốc, hơn nữa tư thế anh rít thuốc trông thành thạo vô cùng.

Điếu thuốc trong tay Điền Quý Hành đã sắp cháy hết sạch, tàn thuốc cháy hết rơi xuống đất, đầu thuốc chỉ còn lại một chút đốm lửa đỏ.

Anh vốn muốn giấu điếu thuốc lá trong tay kia ra sau lưng, nhưng đột nhiên anh lại cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Ngón tay bên người khẽ rụt lại, song cuối cùng cũng không nhúc nhích.

Hứa Diễn Đường đứng yên tại chỗ hỏi anh: “Cậu còn hút cả thuốc nữa à?”

Anh thấy trong đôi mắt của cô là sự hoài nghi, khiếp sợ, và cả… xa cách.

Sao có thể không có xa cách được chứ? Anh trong mắt Hứa Diễn Đường là sự hiện diện của sự trong sáng, tốt đẹp hệt như dê con.

Mà anh trước mắt cô hiện giờ hoàn toàn không giống với trước kia.

Cô cũng không phải khó có thể chấp nhận mà chỉ thoáng chốc không biết nên cân bằng cảm xúc của mình như thế nào.

Cô còn muốn biết anh đã xảy ra chuyện gì hay chỉ là vì trưởng thành rồi nên mới thay đổi mà thôi? Thứ cô muốn hỏi rất nhiều nhưng lại nghẹn trong cổ họng.

Cô không dám nói nhiều vì Điền Quý Hành không phải là Điền Quý Hành ấy trong tưởng tượng của cô nữa rồi.

Điền Quý Hành cũng không biết cô đang suy nghĩ gì, anh chỉ nhìn thấy sự xa cách trong đôi mắt của cô.

Mấy năm qua, trong quãng thời gian này anh không thể nhìn thấy được bến bờ trong mối tình đơn phương mà mình hết sức trân trọng này, khắp người đầy thương tích.

Vết thương nhiều đến nỗi anh gần như không đếm nổi nữa.

Anh cũng không nhớ biết bao nhiêu lần mình thử suy đoán về tâm ý của cô rồi lại cứ thế mà tự mình liếm miệng vết thương sau khi thăm dò suy nghĩ của cô.

Anh đã nằm mơ thấy cô rất nhiều lần, trong mơ, cô cứ thế nhiều lần vứt bỏ và dối lừa anh.

Cảnh tượng từ biệt ở cổng thôn ấy anh đã gặp qua trong mơ vô số lần và anh cũng đợi cô hết lần này tới lần khác.

Khó khăn lắm mới đợi được cô vào kì nghỉ hè năm lớp 8 đó nhưng lại biết được rằng cô đã có bạn trai ở thành phố A mất rồi.

Cô sợ anh rồi sao? Hay là cảm thấy… anh quá hư hỏng?

Nhưng biết làm sao bây giờ.

Đây mới chính là bộ mặt thật của anh.

Điền Quý Hành mười hai tuổi đã trưởng thành rồi.

Cô không thể nào chấp nhận anh nữa rồi sao?

Anh mãi mãi không thể nào có được sự đáp lại từ tình cảm của cô nữa sao?

Anh trở nên bất an, nhưng anh đã không còn là ‘anh’ năm mười hai tuổi nữa và cũng đã chín chắn hơn ‘anh’ năm mười bốn tuổi rồi.

Anh sẽ không vội vội vàng vàng mà giải thích hay nguỵ biện, anh sẽ bước đến gần cô, sau đó nói với cô rằng ——

“Mình đã hút thuốc được sáu năm rồi.”

Đúng như dự đoán, biểu cảm của Hứa Diễn Đường càng trở nên khó coi hơn nữa.

Cô chăm chú nhìn anh, sau đó nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước, xấu hổ lên tiếng: “Mình… mình cũng không biết.”

“Bình thường thôi.”

Cậu không biết là rất bình thường, chúng ta đã lâu lắm rồi chưa liên lạc lại.

Điền Quý Hành nhìn vào đôi mắt sáng ngời động lòng người của cô.

Cô lại nghe thấy anh nói: “Mình đã nói rồi, cậu chẳng hiểu mình một chút nào cả.”

Điền Quý Hành nói vậy là có ý gì, Hứa Diễn Đường còn chưa thăm dò rõ ràng.

Nhưng vẻ khinh thường, trái tính trái nết lại mang theo một chút châm biếm trong đôi mắt anh thì Hứa Diễn Đường thấy rất rõ ràng.

Hứa Diễn Đường trước đến nay chưa từng thấy loại ánh nhìn này từ Điền Quý Hành bao giờ, cô cúi đầu, hàng lông mi rũ xuống thoáng run rẩy.

Cô đang suy nghĩ, hình như cô thật sự chẳng hiểu gì về Điền Quý Hành cả.

“Cậu nói rất đúng.” Hứa Diễn Đường nói ra bốn chữ này, cô thừa nhận một cách thẳng thắn và chân thành.

Điền Quý Hành chỉ nhìn cô mà không nói gì, một lúc lâu sau, cuối cùng anh xoay người dập tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác.

Phía sau vang lên tiếng ‘rầm rầm rầm’ của cầu thang sắt, anh quay đầu lại nhìn ——

Hứa Diễn Đường chạy rồi.

Lại chạy mất rồi, không nói một tiếng nào mà bỏ chạy.

Anh không hề hối hận về sự thẳng thắn và giằng co ban nãy chút nào, anh muốn ở bên cô thì sớm muộn gì cô cũng sẽ biết anh là người như thế nào.

Anh cũng lười phải giả dạng thành dáng vẻ ngây thơ, không rành chuyện đời như lúc nhỏ ấy, anh thay đổi rồi.

Anh của ngày hôm nay biết mình muốn gì, đồng thời cũng biết nên làm thế nào để đạt được nó.