Edit: Thuỳ Linh

✢✤✣

Hứa Diễn Đường 12 tuổi chia tay Điền Quý Hành 12 tuổi ở ngoài cửa thôn.

“Tạm biệt Điền Quý Hành nhé, nghỉ hè mình sẽ về thăm cậu.” Hứa Diễn Đường buột tóc đuôi ngựa, mặc chiếc váy công chúa lông xù mà ba cô bé mới mua cho, còn mang theo một chiếc cặp xách xinh xắn, đôi giày da bóng loáng, đối lập với mặt đất nền xi măng.

Khuôn mặt cô bé phát sáng nhưng lại đỏ ửng, đáy mắt chất chứa sự chờ mong và hưng phấn.

Điền Quý Hành cảm thấy cô bé rất đẹp nên nhìn gương mặt cô bé thêm chút nữa, thêm đôi mắt, nhìn trong chốc lát rồi sự chua xót chực trào trên sống mũi.

Không nỡ để cô bé đi.

Hứa Diễn Đường thấy cậu bé hít cái mũi, đôi mắt ửng đỏ, nên cô bé sốt sắng nói: “Cậu là đàn ông con trai mà, đừng khóc.”

Điền Quý Hành nhanh chóng lau nước mắt bên khóe mắt.

Hứa Diễn Đường móc lấy một đồ vật nhỏ từ trong cặp xách, lật tay Điền Quý Hành ra, nhét vào tay Điền Quý Hành, nói với cậu: “Cho cậu quà nè, tạm biệt nhé.”

Nói xong thì cô bé rời đi mà không quay đầu lại, ba của Hứa Diễn Đường đang đứng ở chỗ chiếc xe con màu đen, mẹ thì mang theo kính râm, đứng ở chỗ cửa xe chờ Hứa Diễn Đường.

Hứa Diễn Đường chạy đến chỗ mẹ mình, hai mẹ con cùng nhau vào xe.

Điền Quý Hành nghe thấy mẹ Hứa hỏi Hứa Diễn Đường: “Cậu nhóc kia là bạn thân của con à?”

Điền Quý Hành ngừng thở, nghiêm túc muốn nghe câu trả lời của Hứa Diễn Đường —

“Rầm” một tiếng, cửa xe đóng lại, cậu không nghe được gì cả.

Xe đi dọc theo con đường nhỏ trong thôn đi ra ngoài, càng lúc càng xa.

Cậu mở lòng bàn tay ra, trong tay là một cái dây thun, trên sợi dây màu đen có một bông hoa hướng dương để trang trí.

Điền Quý Hành đứng tại chỗ, xung quanh không có người, yên ắng, chỉ có những khóm hoa đong đưa phập phồng theo gió.

Lúc nãy vội chạy ra ngoài nên cậu chỉ mang đôi dép lê, cát sỏi trên đường vướng vào giữa chân, lúc này cộm đến mức phát đau.

Cậu nhìn về phía xa xa, trên là bầu trời, dưới là vườn hoa.

Màu xanh xen lẫn màu vàng, màu vàng chìm trong màu xanh.

Hai màu xanh và vàng xen kẽ vào nhau, kỳ lạ là nó biến thành màu đen.

Như là một cái lưới, bỗng chốc giăng ra buộc chặt cậu lại, suýt chút nữa là cậu ngừng thở.

Đột nhiên bừng tỉnh.

Điền Quý Hành 18 tuổi trừng to mắt, thở dốc nhìn lên trần nhà, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhìn đồng hồ, ngày 31 tháng 7, 4 giờ sáng.

Anh lại cố đi vào giấc ngủ nhưng đầu óc tỉnh táo như là mới uống 3 ly cà phê.

Tim đập mạnh trong lồng ngực, thình thịch thình thịch.

Trên đỉnh đầu là điều hoà đang âm thầm hoạt động.

Ù tai và nóng bức.

Anh không nhớ rõ mình ngủ khi nào, dù sao trong mộng không còn Hứa Diễn Đường nữa.

Ngày 1 tháng 8 là ngày khai giảng của học sinh lớp 12 trường THPT Số 1.

Theo những năm trước thì sẽ tổ chức một đại hội động viên học sinh 12.

Điền Quý Hành là học sinh đại diện, phải đến trường sớm để chuẩn bị.

Đại hội sắp bắt đầu, các lớp 12 bắt đầu đi vào hội trường.

Kì nghỉ hè hơn mười ngày mới vừa kết thúc, phần lớn học sinh đều chưa sắp xếp được thời gian nên quầng thâm mắt rõ ràng, uể oải như hoa héo.

Chủ nhiệm giáo dục cầm micro, “Mời các em lấy lại tinh thần! Trong năm tới các em buộc phải cố gắng.

Đại hội động viên, chính thức băt sđầu.”

Các học sinh ở dưới vỗ tay một cách máy móc.

Ở hàng lớp 12-9.

Cằm Hứa Diễn Đường sắp gục xuống ngực, tóc rũ bên sườn, che lại nửa khuôn mặt.

Đêm qua cô ngủ trễ, sáng nay được bà nội gọi dậy chứ không là đã trễ giờ.

Bốn phía hội trường được sắp xếp mỗi dàn loa, phát ra tiếng nhạc hùng hồn, xen lẫn với âm thanh của dòng điện, rất đinh tai.

Buồn ngủ làm cô trở nên bực bội, chỉ muốn nàm xuống ngay tại đây mà thôi.

Đứng nghe một lúc thì tiếng vỗ tay vang lên.

Bốn phía vốn im ắng như gà, bỗng trở nên nhốn nháo –

“Sắp bắt đầu rồi hả?”

“Ừ, mục tiếp theo là học sinh đại diện lên phát biểu.”

“Lúc nãy mình mới thấy cậu ấy trong hội trường, hôm nay phải chăm chú nhìn cậu ấy thôi.”

“Có hôm nào mà cậu không ngắm cậu ấy à?”

“Hơn mười ngày không gặp cậu ấy mà, nhớ muốn chết.”

“Lau nước miếng đi.”

Hứa Diễn Đường dùng tinh thần để vực dậy thân thể mỏi lừ, mở mắt nhìn xem học sinh đại diện này là vị thần tiên nào, cô ngẩng đầu nhìn lên bục.

Khoảng cách không tính là gần, nhưng thị lực của Hứa Diễn Đường tốt, có thể nhìn rõ người nào đó trên bục.

Cô sửng sốt, sau đó nheo mắt lại để nghiêm túc đánh giá.

Chàng trai với vóc dáng cao, da trắng, lông mi dài đậm, tóc được cắt ngay ngắn, đứng ở trên bục với tinh thần thong thả khí chất.

Bả vai rộng, vì cao gầy nên vạt áo đồng phục có hơi rộng, bị gió thổi lung lay.

Tinh tế.

Yếu ớt.

Trong đầu Hứa Diễn Đường hiện ra hai từ này.

Không còn buồn ngủ nữa, cứ như anh là liều thuốc của cô vậy.

Ba năm rồi cô chưa gặp anh.

Anh giống như trúc, ba năm nay cao hơn rất nhiều.

Anh còn gầy đi nữa, trước kia có chút thịt trên gương mặt, vừa cong môi là chỗ cằm có thể có ba ngấn thịt.

Lúc tiểu học cô học ở thành phố Q, sống chung với ông bà nội.

Điền Quý Hành là bạn cùng bàn hồi tiểu học của cô.

Kì nghỉ hè sau khi tốt nghiệp tiểu học, ba mẹ làm việc ở thành phố A trở về đón cô đi, đưa cô tới thành phố A.

Một tháng trước cô từ thành phố A về thành phố Q để học lớp 12, tuy biết rằng sẽ gặp lại vài người bạn lúc nhỏ.

Nhưng lúc gặp anh thật thì cô thấy thật khéo.

Vì trong số nhiều trường cấp 3 ở thành phố Q.

Đương nhiên, trường THPT Số 1 là tốt nhất.

Cô quan sát chăm chú Điền Quý Hành đang cách cô một khoảng cách, mới lạ nhưng hứng thú.

Vóc dáng anh cao, phải cúi người xuống mới vừa tầm micro.

Ngón tay trắng nõn cầm lấy micro màu đen.

Ánh mắt như được phủ một lớp sương nhìn xuống dưới.

Anh mở miệng, “Kính thưa các thầy cô giáo, các bạn học, tất cả mọi người.

Em là Điền Quý Hành học lớp 12-1.”

Anh chậm rãi đọc từng chữ, nhưng không để người khác cảm thấy chậm rì, trái lại còn cảm thấy anh chân thành tha thiết.

Có lẽ bởi vì giọng điệu anh thành khẩn, biểu cảm nghiêm túc.

Giọng nói trầm thấp dịu dàng, một thứ mà chỉ anh mới có.

Trước đây Hứa Diễn Đường cảm thấy anh như là một ly sữa bò, trong trắng không hiểu chuyện đời.

Bây giờ anh lại là nước ấm trong ly thuỷ tinh, an tĩnh đặt ở trên bàn.

Sạch sẽ đến mức không đành lòng chạm vào.

Toàn bộ quá trình anh đọc bài diễn văn còn lưu loát hơn cả Hứa Diễn Đường đọc “Tĩnh dạ tứ”.

Tuy rằng đây là bài diễn văn để làm mọi người phấn chấn tinh thần, vốn phải đọc hùng hồn, nhưng từ trong miệng anh, giọng điệu lại bình đạm nhưng kiên định.

Lúc nãy hiệu trưởng đọc diễn văn thì cứ như cầm roi quất bọn họ như đàn bò để học, còn anh lại tốt bụng khuyên mọi người, khiến bọn họ tự chạy về bốn chữ “Chết vì học tập”.

“Mình xin thề là sẽ cố gắng học tập, đậu vào cùng trường đại học với cậu ấy.” Cô gái phía sau lầm bầm.

Hứa Diễn Đường nhịn không được nên xoay người lại, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, hỏi cô ấy: “Cậu ấy học giỏi lắm sao?”

Hà Ngưng Nhuế hơi giật mình.

Lúc sáng chính cô ấy còn chưa tỉnh táo lắm, chủ nhiệm lớp chỉ giới thiệu bạn mới một cách ngắn gọn rồi hối thúc mọi người ra hội trường.

Thật ra cố ấy chưa thấy rõ bạn mới chuyển đến, nhưng bây giờ thì đã rõ rồi.

Cậu ấy cách mình khoảng 10cm –

Một kiểu người vừa nhìn là đã thấy đáng yêu, nhìn kĩ thì sẽ thấy xinh đẹp.

Đẹp nhưng không chói mắt.

Bên khoé miệng có lúm đồng tiền, cười lên vô cùng ngọt.

Vì thích những gì xinh đẹp nên theo bản năng, Hà Ngưng Nhuế muốn tiếp cận người đẹp này.

“Cậu ấy học giỏi lắm, giỏi đến mức có thể thi vào trường đại học tốt nhất nước luôn ấy chứ.”

Hứa Diễn Đường biết anh rất thông minh, nhưng không ngờ anh lại giỏi đến mức này, cô mở to mắt vì kinh ngạc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hồi tiểu học còn không giỏi bằng mình nữa…”

“Cái gì?”

“Không có gì.

Cảm ơn cậu, cậu tên gì thế?”

“Hà Ngưng Nhuế.”

“Chào cậu, mình tên Hứa Diễn Đường.”

Lúc hoàn hồn thì Điền Quý Hành đã cúi chào, chuẩn bị đi xuống.

Lớp 12-1 cách lớp 12-9 tám hàng, ánh mắt Hứa Diễn Đường dõi theo dáng người cao lớn.

Sau đó, anh quay lại nhìn về hướng cô, cô cúi đầu tránh né theo bản năng.

Không vì gì cả.

Chắc là… do cô béo hơn so với bốn năm trước rồi..