Thiên quân vạn mã cùng quỳ xuống đất cũng mang cho người ta cảm giác quân lâm thiên hạ.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, rất nhiều tu sĩ ngây dại, cho dù là Quang Minh quân đoàn hay Chân Long đình hoặc Tiên Ma đạo thống, có đạo thống nào không có uy danh hiển hách, Thánh Sương Chân Đế  là Chân Đế thập nhị cung, Tử Long Nữ Đế sâu không lường được... Các nàng đều là thiên tài cường đại nhất hiện nay, nhưng các nàng đều quỳ xuống đất, bày tỏ kính ý cao nhất.

- Chuyện này, chuyện này, chuyện này, có cần quá mức như vậy không?

Có cường giả nhìn thấy sự việc hiện tại thì lẩm bẩm một mình.

Nhưng có không ít lão tổ sợ hãi, hít khí lạnh và rùng mình, bọn họ nổi da gà và lẩm bẩm:

- Đệ nhất hung nhân, rốt cuộc hắn có thần thông gì có thể làm vạn tộc quỳ bái?

So với rất nhiều cường giả, có không ít lão tổ nhìn xa hơn, nội tâm bọn họ biết rõ, bất kể Quang Minh Thánh Viện hay Chân Long đình, hoặc đám người Thánh Sương Chân Đế, bọn họ không bao giờ phục tùng chí tôn bình thường.

Nhưng hôm nay, cường đại như Quang Minh Thánh Viện, vô địch như các ẩn lãoTrường Sinh điện, bọn họ đều quỳ xuống đất và hành đại lễ cao nhất với Lý Thất Dạ.

Nhìn rõ tình hình, rất nhiều người không thể tưởng tượng nổi, cũng nghĩ không thông, mặc dù như vậy cũng đủ dọa rất nhiều người sợ hãi.

Thử nghĩ xem, trên thế gian này còn ai có đãi ngộ như thế, chỉ sợ cường đại như Kim Quang thượng sư, Lan Thư Tài Thánh cũng không có đãi ngộ như vậy.

Dù sao, nội tình sâu như Quang Minh Thánh Viện, là đạo thống cường đại khó lường, cho dù bọn họ có thể nghe theo Kim Quang thượng sư, Lan Thư Tài Thánh điều khiển, nhưng hiện tại bọn họ nguyện ý hiệu trung với Lý Thất Dạ, nguyện ý nghe đệ nhất hung nhân điều khiển, việc này làm nhiều người nổi da gà, nội tâm cảm thấy không dám tin.

- Chỉ, chỉ, chỉ sợ Kim Quang thượng sư, Lan Thư Tài Thánh cũng không có đãi ngộ như thế, đây là đãi ngộ chí cao vô thượng.

Có lão tổ Trường Tồn thì thào tự nói.

- Sư phụ, vì cái gì mọi người đều quỳ bái công tử?

Không biết từ lúc nào, đại hắc ngưu đã xuất hiện phía chân trời, hắn chở theo Liễu Yến Bạch và đứng xa nhìn mọi việc.

Liễu Yến Bạch thấy thiên quân vạn mã quỳ dưới đất, nàng mở to mắt quan sát, thống lĩnh vạn quân, tình cảnh như vậy quá rung động, cực hạn của nhân sinh cũng chỉ đến mức này mà thôi.

- Nên như thế.

Đại hắc ngưu thì thào nói:

- Đại nạn đến, chỉ có hắn mới có thể cứu thế, so với ức vạn sinh linh tử vong, cúi đầu không tính là việc gì.

Gió biển thổi qua, Lý Thất Dạ ngồi trên ghế mềm êm ái, hắn nâng chén rượu và ngắm trời cao biển xanh, hắn ngắm nhìn xuất thần, hắn ngồi tại chỗ giống như không phát hiện thiên quân vạn mã đang quỳ bái mình.

- Lý Thất Dạ!

Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngồi ven bờ biển, gió biển thổi, lại thấy thiên quân vạn mã quỳ bái dưới đất, đôi mắt Kim Biến Chiến Thần lóe sáng, hiện tại hắn đã ý thức được, Quang Minh Thánh Viện, Chân Long đình và nhiều đạo thống tiến hành vây quét Kim Biến Thần Đình, tất cả đều do đệ nhất hung nhân Lý Thất Dạ giật dây.

- Lý Thất Dạ, thời gian ước hẹn mười ngày đã đến, cũng là lúc ta và ngươi quyết sinh tử.

Kim Biến Chiến Thần quát lên một tiếng, giọng nói vang vọng thiên địa, chiến ý ngập trời.

Đối với Kim Biến Chiến Thần, lúc này là thời cơ tốt nhất giúp Kim Biến Thần Đình thoát khỏi thế vây công, nếu như hắn có thể ngăn chặn Lý Thất Dạ, quyết chiến với Lý Thất Dạ, cũng là cơ hội tốt nhất kéo dài thời gian hoặc giết chết tất cả đại quân vây quét Kim Biến Thần Đình.

Lý Thất Dạ vẫn ngồi tại chỗ, hắn nâng chén rượu và ngẩn người, vẫn xuất thần ngắm trời xanh mây trắng.

- A Di Đà Phật, hôm nay chính là ước hẹn mười ngày.

Minh Vương Phật tuyên một câu phật hiệu, phật khí mênh mông cuồn cuộn, nói ra:

- Mọi việc đều đặt sang một bên, cũng đặt tất cả trần tục hôm nay ra phía sau.

Minh Vương Phật nói những lời này nhằm giải vây cho Kim Biến Thần Đình, nếu như hôm nay là ước hẹn mười ngày, những quân đoàn, đạo thống khác muốn vây quét Kim Biến Thần Đình cũng phải đứng sang một bên.

Nhưng Lý Thất Dạ vẫn không quan tâm tới, hắn chỉ ngồi tại chỗ, dường như không nghe thấy lời bọn họ đang nói.

- Hắn quá cuồng rồi, cũng quá tự cao tự đại, đã đến ước hẹn mười ngày nhưng hắn lại không thèm quan tâm tới, vẫn kiêu ngạo như trước.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ nâng chén rượu trong tay, vẫn ngắm nhìn trời xanh mây trắng xuất thần, có cường giả bất mãn nói thầm một câu.

- Nếu có ngàn vạn đại quân quỳ gối trước mặt ngươi, có Thánh Sương Chân Đế, Tử Long Nữ Đế quỳ gối trước mặt ngươi, chỉ sợ ngươi còn cuồng hơn hắn gấp trăm lần.

Bên cạnh có trưởng bối lườm hắn một cái.

Tên cường giả này ngơ ngác, thử nghĩ một chút, nếu thật sự có ngàn vạn đại quân quỳ gối trước mặt mình, có tồn tại như Tử Long Nữ Đế quỳ trước mặt mình, nghĩ tới điểm này liền sinh ra hào khí ngất trời, trong lồng ngực hắn sinh ra khí thế ta là vô địch, duy ngã độc tôn.

- Đã đến ước hẹn mười ngày, Lý Thất Dạ, xuống nhận lấy cái chết, lão phu phải báo thù cho nhi tử của mình, lấy thủ cấp của ngươi tế tự nhi tử của ta.

Lúc này, Quyển Vân Thần quát lớn một tiếng, tiếng nói vang vọng thiên địa.

Nhưng Lý Thất Dạ lại không để ý đến, hắn bình thản ngồi tại chỗ, tay nâng chén rượu giống như đang chờ cái gì đó.

- Đến rồi, đến rồi.

Vào lúc này có giọng nói mừng rỡ vang lên:

- Đến đây, canh cá cực phẩm đến rồi, đến rồi.

Vào thời điểm này, tất cả mọi người mới phát hiện tại trên bãi biển có một người đang nâng canh cá đi tới.

Trước đó không có ai chú ý tới, thậm chí tất cả mọi người đều không phát hiện ra, dường như người này không tồn tại, khi hắn nói ra lời này thì hắn đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Đó là một loại đạo vận như có như không, rõ ràng hắn có mặt tại đó nhưng nếu hắn không tự đi ra, như vậy sẽ không có ai nhìn hắn.

Mọi người xem xét, nhìn thấy một thanh niên đi tới, bên hông còn buộc một cái tạp dề, hắn ăn mặc rất tùy ý giống như đầu bếp, hắn vừa nấu xong một chén canh cá cho Lý Thất Dạ.

Tất cả mọi người ngẩn ngơ, người này mang hai chén canh cá tới, một chén đặt trước mặt Lý Thất Dạ, một chén đặt trước mặt mình.

Trên mặt canh cá hội tụ ngôi sao trên bầu trời, trong nháy mắt trên trời hội tụ hai đạo tinh quang, chỉ thấy vô số ánh sao lấp lánh rơi vào trong canh cá của bọn họ.

Cùng lúc đó, canh cá tỏa ra ánh sáng tinh không vô cùng thanh thúy, dường như chén canh cá này không phải canh cá, mà là một chén nước ngân hà.

Lý Thất Dạ và người thanh niên này nâng thìa lên, trong canh cá bắn ra một tia lôi điện màu tím, Chân Long gào thét, có hư ảnh Chân Long lượn lờ trong canh, dường như trong chén canh này ẩn chứa vô số Chân Long.

Lúc này, vị canh bắt đầu tỏa ra chung quanh, tất cả mọi người đều ngửi được mùi canh cá, toàn thân bọn họ sinh ra tử khí, lúc tử khí gắn kết dưới chân sẽ tạo ra từng gốc thần hoa màu tím xinh đẹp.

Có không biết bao nhiêu người cảm giác mình đã vũ hóa thành tiên, thân thể như đang bay, có âm thanh đại đạo nương theo bên cạnh mình.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người ngây dại, bọn họ chỉ ngửi được mùi canh cá nhưng đã sinh ra ảo giác như vậy, nếu như mình uống hết chén canh cá, chẳng lẽ bọn họ sẽ biến thành tiên nhân?

- Đây là… Đây là canh gì?

Ngay cả vô địch như Trường Tồn, cả đời bọn họ cũng chưa uống qua loại canh cá như vậy, cũng chưa từng ngửi được mùi vị thơm ngon như thế.

- Mùi vị thế nào?

Vào lúc mọi người biến thành tượng đá, Lý Thất Dạ và người thanh niên kia đã uống xong chén canh cá, thanh niên rất thỏa mãn với kiệt tác của mình, chờ đợi Lý Thất Dạ đánh giá.

- Canh tốt.

Lý Thất Dạ khen một tiếng, nói:

- Ngọc Long Tiên Ngư phối hợp với Cửu Khúc Linh Đạo Thánh Thủy, lại dùng Tinh Lôi Kinh Tiên Thiết làm nồi, phối hợp tuyệt diệu, càng tuyệt diệu nhất chính là, canh này vừa chín tới, vừa đúng lúc, chính là tác phẩm của đại sư.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn thanh niên, nói:

- Ngọc Long Tiên Ngư hơi dai, canh còn chưa đủ tươi.

- Tiên sinh thật sự là người phóng khoáng lạc quan, chỉ bằng một câu đã nói toạc ra.

Thanh niên vỗ đùi tán thưởng, hắn vô cùng hưng phấn, nói ra:

- Con Ngọc Long Tiên Ngư này, ta đã nuôi nó từ rất lâu, có một con ba vạn năm tuổi, một  con mười vạn năm tuổi, ta cảm thấy con lớn tuổi tốt hơn, cho nên chỉ lấy con này.

- Nếu đã lớn hơn mười vạn năm, nước súp đã già rồi, thịt cũng dai hơn không ít.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Như vậy đã là cực phẩm trong cực phẩm rồi, diệu thay. Chỉ nồi canh này cũng đáng cho ta đánh giá thật tốt.

- Tiên sinh nói như vậy là tốt rồi, là tốt rồi.

Thanh niên cười ha hả, hắn từ tốn nói:

- Ta chỉ chờ những lời này của tiên sinh.

Lý Thất Dạ lắc đầu, cười nói:

- Thôi được, xem như ta thiếu ngươi một nhân tình, ăn chùa nói ít.

Thanh niên tươi cười sáng lạn, tự tại tùy tâm.

Tất cả mọi người ngơ ngác, nghe hai người đàm luận một nồi canh tới mức ngẩn ngơ chưa tỉnh hồn.

Tu sĩ cường giả bình thường không nghe ra ảo diệu tỏng đó, nhưng với một ít lão tổ vô địch, vừa nghe bọn họ nói thế vừa ngạc nhiên lại vừa sợ hãi.

- Ngọc Long Tiên Ngư, nó chính là thụy thú trường thọ, lại là thần thú trấn giáo, có thể phúc trạch vạn thế. Bọn họ lại bắt nó làm canh cá?

Có một Trường Tồn nghe hai người nói chuyện với nhau, hắn choáng váng suýt ngất xỉu.

- Thời điểm ta còn trẻ, từng dùng giá trên trời cầu được ba giọt Cửu Khúc Linh Đạo Thánh Thủy, bọn họ lại dùng một nồi Cửu Khúc Linh Đạo Thánh Thủy nấu canh cá.

Có một chí tôn nghe xong liền cười khổ.

- Tổ tiên giáo ta từng dùng Tinh Lôi Kinh Tiên Thiết đúc thành kiếm, nó là bảo vật trấn phái của giáo ta.

Có một vị giáo chủ trợn mắt há hốc mồm, hắn thì thào lẩm bẩm:

- Người ta chỉ dùng nó làm nồi sắt nấu canh cá mà thôi.

Nguyên liệu như thế chỉ dùng nấu ăn, chỉ đáng một nồi canh cá mà thôi.

Đối với người như bọn họ, bất kể là nguyên liệu nấu ăn hay dụng cụ đều là báu vật vô giá, bọn họ cầu còn không được.

Người ta chỉ vì muốn uống một nồi canh ngon mà thôi!