Keng!

Tia sáng lạnh lại lóe lên, với tư thế tuyệt sát đâm vào lưng Lý Thất Dạ. Giờ phút này tia sáng lạnh hiện ra sau lưng Lý Thất Dạ, tuyệt sát siêu nhanh, mau đến nỗi không kịp phản ứng, khiến người rợn tóc gáy.

Rầm!

Đối diện đòn tuyệt sát đó Lý Thất Dạ không quay đầu lại, chỉ búng ngón tay đã đánh bật đòn đánh lén tuyệt sát.

Lý Thất Dạ cười khẽ:

- Đi ra cho ta!

Bàn tay to chộp hư không.

Bùm!

Hư không dao động như sóng nước bị Lý Thất Dạ đâm thủng, đánh nát mảnh đất kẻ địch ẩn giấu.

Khi Lý Thất Dạ đánh xuyên hư không thì vù vù, một bóng người hiện ra nơi đó. Là một nữ nhân, yểu điệu thướt tha, chỉ nhìn một thoáng rồi nàng biến mất, không biết trốn vào đâu.

Lý Thất Dạ nhìn bóng dáng biến mất, hắn không ngạc nhiên, mỉm cười nói: 

- Thú vị thật, không phải pháp tắc không gian, không là bí thuật vô thượng, càng không phải dựa vào bảo vật mà chỉ dùng một cây cỏ lạ.

Lý Thất Dạ thuận miệng chọc thủng huyền diệu làm đám lão tổ Dương Minh Tu Đà ngạc nhiên, bởi vì bọn họ biết ai ra tay tập kích, biết người đó có bản lĩnh và báu vật thế nào.

Giờ Lý Thất Dạ thuận miệng nói chính xác khiến họ rất ngạc nhiên.

Trong ác lão tổ bị nhốt có một lão tổ xuất thân từ Chu Tướng Võ Đình hét to cảnh cáo người núp trong bóng tối:

- Băng nhi trốn mau, ngươi không đánh lại hắn! Mau trở về Võ Đình báo lại cho các vị lão tổ!

- Nếu đã dến thì đừng mơ rời đi.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Lý Thất Dạ ta muốn bắt người thì không cho phép nàng trốn thoát.

Dứt lừi Lý Thất Dạ mở Mệnh Cung ra.

Ong ong ong ong ong!

Thái Sơ thụ hiển hiện.

Vèo!

Thái Sơ thụ đâm qua, tất cả quay về điểm bắt đầu, không gian hay thời gian khi bị Thái Sơ thụ lướt qua thì đều trở về nguyên bản.

Khi tất cả quay về ban đầu, người núp trong bóng tối cũng hiện hình. Dù nàng dựa vào cây cỏ kỳ lạ rất nghịch thiên nhưng trước Thái Sơ thụ thì không có chỗ che giấu, bị lộ tung tích. Hơn nữa Thái Sơ thụ với năng lực quay về ban đầu làm nàng không có chỗ trốn, muốn tìm nơi núp đi cũng không được.

Thấy nàng bị lộ, lão tổ Chu Tướng Võ Đình rống to:

- Đi!

Nữ nhân bị lộ tung tích rất ngạc nhiên, cho đến nay không ai phá được loại ẩn giấu này của nàng, nhưng hôm nay bị Lý Thất Dạ dễ dàng phá đi. Nữ nhân phản ứng rất nhanh, một thoáng lướt qua nàng định tốn đi xa, chạy ra Hoàng Đình.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Muốn đi? Đã muộn.

Trong khoảnh khắc Lý Thất Dạ đè bàn tay to xuống.

Nữ nhân thấy bàn tay to trấn áp thì giơ chiến kích như kinh long:

- Phá!

Rồng ngâm chín tầng trời, chiến kích lấp lóe ánh sáng lạnh muốn đâm thủng khung trời, đâm xuyên qua bàn tay Lý Thất Dạ.

Nhưng Lý Thất Dạ có đạo nguyên trong người, có lực lượng Cuồng Tổ, dù là Chân Đế đến cũng sẽ bị trấn áp, không thể đối kháng với hắn được.

Bùm!

Chiến kích không thể đâm xuyên bàn tay to của Lý Thất Dạ, bị hắn vỗ cái bốp, nữ nhân té xuống đất.

Nữ nhân chưa kịp bò dậy thì tiếng xích sắt đinh đang vang lên, chớp mắt pháp tắc Thủy Tổ trói chặt người thiếu nữ, khiến nàng khó nhúc nhích.

Nữ nhân này vẫn bướng bỉnh vùng vẫy nhưng không làm nên chuyện gì. Nhưng Lý Thất Dạ nói, trừ phi bọn họ có thể cường đại đến mức lật tung đạo nguyên, không thì chẳng thể thoát khỏi pháp tắc Thủy Tổ.

Lý Thất Dạ nhìn nữ nhân đó, mỉm cười nói:

- Tiểu nha đầu cũng bướng bỉn thhật.

Nữ nhân bị trói khá trẻ tuổi, rất đẹp, nhan sắc không thua gì Vương Hàm, Sở Thanh Lăng.

Nữ nhân này có đôi mắt phượng sáng ngời như vì sao trên trời cao, mày liễu như kiếm anh khí khiếp người. Tuy nàng không mặc áo giáp mà là đồ bó sát nhưng rất gọn gàng, tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của nàng.

Đáy thắt lưng ong mông vêu pohô bày ra, đặc biệt bị pháp tắc trói làm bộ ngực của nàng nhô ra rõ hơn.

Nữ nhân này xinh đẹp khuynh thành, vóc dáng động lòng người. Nhưng hấp dẫn ánh mắt không phải dáng người bốc lửa mà là khí thế phát ra từ nàng, khí thế sắc bén khiếp người. Đặc biệt khi nàng cầm chiến kích thì chiến ý cao vút như thể nàng là nữ chiến tướng tùy thời sẽ chinh chiến sa trường, hoặc một từ hình dung càng thích hợp với nàng hơn, nữ võ thần!

Trông thấy nữ nhân rơi vào tay Lý Thất Dạ, các lão tổ bị trói buông tiếng thở dài. Hy vọng duy nhất đã mất, đội liên quân lần này có thể nói là toàn quân bị diệt.

- Bộ dạng cũng xinh đẹp.

Lý Thất Dạ nhìn nữ nhân bị trói, cười nói:

- Ta đang thiếu anh đầu ấm giường.

- Phi!

Nữ nhân khí thế sắc bén lạnh lùng nói:

- Muốn giết muốn chém tùy ngươi!

- Có chút ngạo khí.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

- Nàng nên biết dù là người bằng sắt khi đã rơi vào tay ta, nếu ta muốn hành hạ thì không lâu sau chỉ có nước van xin tha.

Lý Thất Dạ nói làm đám lão tổ biến sắc mặt. Nắm xương già bọn họ không sợ bị hành hạ nhưng lỡ tiểu cô nương rơi vào tay Lý Thất Dạ thì khó nói.

Lý Thất Dạ gãi cằm, mỉm cười nói:

- Các ngươi nói xem nên hành hạ các ngươi như thế nào?

Vào phút nguy nan Phục Ngưu Minh Tổ vội ra mặt chắp tay cung kính chào Lý Thất Dạ:

- Vị tiền bối này chắc là tiên tổ mà Lý Khiêm đạo hữu nói.

Trong chiến dịch này Phục Ngưu Minh Tổ là người duy nhất không ra tay, lão xem như người chứng kiến của hai bên.

Khi Lý Thất Dạ trấn áp đám lão tổ Dương Minh Tu Đà thì Phục Ngưu Minh Tổ và Lý Khiêm giao lưu ngắn gọn. Vì Phục Ngưu Minh Tổ có ơn với Cuồng Đình đạo thống nên Lý Khiêm không giấu diếm chuyện liên quan đến Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ cười liếc qua Phục Ngưu Minh Tổ:

- Có chuyện gì sao?

Phục Ngưu Minh Tổ nói:

- Tiên tổ, có câu oan gia nên giải không nên kết. Mới rồi ta và Lý Khiêm đạo hữu có giao lưu, biết đầu sỏ gây nên sóng gió là Cuồng Huyết Tam Thần đã bị tiên tổ dẹp sóng gió, Cuồng Huyết Tam Thần chết thảm trong tay tiên tổ rồi, quét sạch dư nghiệt Cuồng Ma Huyết Phệ.

- Sóng gió lần này xem như kết thúc, tuy liên quân các đạo thống đánh vào Hoàng Đình là không ổn nhưng sóng gió dựng lên vì Cuồng Huyết Tam Thần, trong đó có điều hiểu lầm. Nay hiểu lầm đã gỡ bỏ, hai bên đều tổn thất nặng nề, chúng ta cần gì tiếp tục trả giá vì dư nghiệt Cuồng Huyết Tam Thần gây họa?

- Nếu các vị suy nghĩ cho đại cục, cho đạo thống của mình, cũng vì an nguy của mọi người, sóng gió lần này chúng ta biến can qua thành ngọc và tơ lạu được không? Phục Ngưu đạo thống chúng ta tự tiến cử nguyện tiếp tục điều đình xung đột lần này. Trước kia các đạo thống đều đồng ý hiệp nghị với Cuồng Đình đạo thống, sao lần này không tiếp tục hiệp nghị chúng ta?

Phục Ngưu Minh Tổ nói đầy tình và lý, cố gắng rất nhiều để Cuồng Đình đạo thống và các đạo thống sống chung hòa bình.

Đám Dương Minh Tu Đà bị trói nghe Phục Ngưu Minh Tổ nói xong thì nhìn nhau.

Phục Ngưu Minh Tổ xin được điều đình, Lý Thất Dạ cười tùy ý, không nói gì thêm.

Lý Thất Dạ không đáp, Lý Khiêm tiến lên một bước cười gượng nói:

- Tiên tổ, chuyện... Chuyện đó... Người cảm... Cảm thấy có nên hòa hoãn lại không?