Nhìn thấy Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh bị trói ở viên môn, tất cả tu sĩ cường giả ở xung quanh Khuyết Nha Sơn đều nín thở. Mọi người biết Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh là người hầu của Lý Thất Dạ, Bành Sở Quân đang tính giết gà dọa khỉ. Hắn không chỉ muốn giết Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh mà còn muốn giết hết Lý Thất Dạ, ngoại trừ vì báo thù cho con trai đã chết của mình ra thì còn vì nâng cao uy thế của Bành gia trang.

Bành Sở Quân muốn nói với mọi môn phái, nói với mọi tu sĩ biết rằng Bành gia trang không dễ trêu, ai dám đối địch với Bành gia trang thì chắc chắn không có kết quả tốt.

- Cái tên Lý Thất Dạ kia đâu?

Nhìn thấy Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh bị trói ở viên môn, có người nhỏ giọng hỏi.

Ngày đó trong khách sạn Lý Thất Dạ giết Bành Uy Cẩm, ai ở đây cũng biết. Bây giờ Bành Sở Quân muốn báo thù cho con trai đã chết, mọi người đều không cảm thấy bất ngờ.

- Há, sợ rằng đã chạy trốn rồi.

Có đệ tử thế gia cười âm hiểm, nói rằng:

- Khi Bành gia trang nổi khùng thì ai mà không sợ, lúc này ở đây có mấy ai dám đánh nhau với Bành gia trang chứ.

- Thế nhưng Lý Thất Dạ không giống người sợ phiền phức, có là ai thì hắn cũng dám đắc tội.

Cũng có người nói nhỏ, cảm thấy Lý Thất Dạ không chạy trốn mới phải.

Đệ tử thế gia cười gằn, nói:

- Vậy thì chưa chắc. Có mấy người cực kỳ hung hăng, thế nhưng một khi có chuyện thì lại là một bao cỏ. Đây là đối đầu với Bành gia trang, Bành gia trang có hơn vạn cường giả, càng có vô số lão tổ mạnh mẽ. Lý Thất Dạ dù mạnh thì một mình hắn có thể đánh với toàn bộ Bành gia trang hay sao? Theo ta thấy, không thể nào.

Nghe đệ tử thế gia đó nói vậy, có người cảm thấy có lý. Lý Thất Dạ tuy hung hăng, đối mặt với một hoặc hai thiên tài thì còn được, thế nhưng chắc chắn không có can đảm để đối đầu với cả một gia tộc.

Lúc này, Bành Sở Quân lạnh lùng đứng trong doanh trại, hai mắt hiện sát cơ, giọng nói rùng rợn của hắn vang lên, nói lạnh lùng:

- Lý gia tiểu nhi, coi như ngươi thoát được nhất thời thì cũng không thoát được cả đời. Hôm nay không bước ra nhận cái chết thì cho dù ngươi có chạy tới chân trời góc biển, con cháu của Bành gia trang sẽ truy sát ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết!

Âm thanh của Bành Sở Quân vang khắp Khuyết Nha Sơn. Âm thanh vang vọng khe núi, truyền đi rất xa. Không còn nghi ngờ, Bành Sở Quân đang nói cho Lý Thất Dạ nghe.

Âm thanh của Bành Sơ Quân vang khắp Khuyết Nha sơn, mọi người nghe thấy đều nhìn nhau. Không ít người nhìn xem xung quanh, xem thử xem cuối cùng Lý Thất Dạ có xuất hiện hay không.

Còn phần Ngân Hồ Từ Trí Kiệt cùng Kinh Sư Thiếu Bảo Trần Thư Vĩ thì cười gằn nhìn cảnh này. Đối với Từ Trí Kiệt, có người làm tấm mộc, không còn gì tốt hơn.

Đối với Trần Thư Vĩ, hắn hy vọng Bành Sở Quân có thể thành công, nếu như có thể bắt sống Lý Thất Dạ thì càng tốt, tới khi đó sẽ biến Lý Thất Dạ thành then chốt giúp Thượng bộ đánh bại Vương phủ.

Âm thanh của Bành Sở Quân vang khắp toàn bộ Khuyết Nha Sơn, thế nhưng Lý Thất Dạ không có động tĩnh, chưa từng xuất hiện.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ không xuất hiện, không ít người nhìn nhau. Dù sao Bành Sở Quân khiêu khích trần trụi như vậy, không phải ai cũng nuốt giận được.

- Hừ, ta thấy cái tên họ Lý kia sợ thật rồi. Trước đây mạnh miệng như vậy thì có ít gì, trở mặt còn không phải làm con rùa đen rụt đầu.

Có đệ tử thế gia hừ lạnh, nói rằng.

- Đúng vậy. Hai ngày trước còn khoác lác, vênh váo tận trời. Nhưng khi có chuyện thì chạy nhanh hơn ai hết.

Có tu sĩ xuất thân Thượng bộ cười lạnh, nói khinh thường.

Ở bên trong Khuyết Nha Sơn có không ít tu sĩ xuất thân Thượng bộ, hoặc có dây mơ rễ má với Thượng bộ. Bành gia trang là phân bộ của Thượng bộ, những tu sĩ này đương nhiên đứng theo phe Bành gia trang, đương nhiên nói chuyện giúp Bành gia trang.

- Được lắm, Lý gia tiểu nhi, xem ngươi có thể trốn được bao lâu!

Lúc này, Bành Sở Quân mặt mày lạnh lùng, nói rằng:

- Chờ ta lóc sống người bên cạnh ngươi, xem ngươi còn có thể làm rùa đen rụt đầu nữa hay không!

Nghe Bành Sở Quân nói vậy, không ít người hít lạnh. Bọn họ nhìn Dương Thăng Bình cùng Chu Tư TĨnh, biết bọn họ sắp phải xui xẻo.

Thế nhưng Lý Thất Dạ vẫn không xuất hiện, dường như không có nghe Bành Sở Quân nói gì.

- Lý gia tiểu nhi, ta biết ngươi ở gần đây. Ta đếm tới năm, nếu như ngươi không xuất hiện thì ta sẽ lóc từng miếng thịt trên mình người hầu của ngươi.

Bành Sở Quân quát lớn, cưỡng bức Lý Thất Dạ.

Bành Sở Quân lấy Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh để ép Lý Thất Dạ ra mặt. Theo hắn Lý Thất Dạ nhất định sợ hãi chạy trốn, vì vậy hắn muốn lóc sống Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh. Trừ phi Lý Thất Dạ thật sự không quan tâm tới sự sống chết của người hầu của mình, bằng không hắn nhất định sẽ ra mặt.

Bành Sở Quân vung tay lên, đao phủ đứng bên cạnh Dương Thăng Bình tiến tới, "xoẹt" một cái, xé áo Dương Thăng Bình, để lộ lồng ngực của Dương Thăng Bình.

- Há, ha ha, họ Dương, Bành gia trang chúng ta muốn lóc từng miếng thịt của ngươi. Yên tâm, tay nghề của ta rất tốt, sẽ lóc từng miếng nhỏ, dù lóc hết thịt trên người của ngươi thì ngươi cũng có thể sống tiếp ba ngày ba đêm.

Đao phủ nói rùng rợn.

- Có giỏi cứ tới, có bản lãnh thì cứ xài lên người ông đây, ông đây mà kêu la hay nhíu mày thì sẽ không mang họ Dương!

Làm lão tổ Đại Kiếm môn, Dương Thăng Bình lúc này mười phần kiên cường, không hề sợ hãi, không hề làm mất mặt Đại Kiếm môn.

- Xem ngươi có thể kiên cường bao lâu.

Đao phủ Bành gia trang cười rùng rợn.

- Một, hai, ba...

Lúc này, Bành Sở Quân đếm chậm. Từng con số thốt ra từ miệng hắn đều rất lạnh, rất đáng sợ.

- Năm.

Cuối cùng, Bành Sở Quân báo một con số. Thế nhưng Lý Thất Dạ vẫn không xuất hiện, vẫn không có tung tích.

Thấy Bành Sở Quân báo năm mà Lý Thất Dạ vẫn không có động tĩnh, khiến rất nhiều người lắc đầu.

- Đi theo chủ nhân như vậy, đúng là xui xẻo ba đời. Chuyện mình trêu ra mà lại không dám đứng ra, để người bên cạnh chịu tội.

Có cường giả thế hệ trước lắc đầu nói.

- Phi, cái thứ nhát gan, miệng thì vênh váo tận trời, thế nhưng cuối cùng còn chẳng phải làm một con rùa đen rụt cổ.

Trong giây lát, không ít người cảm thấy hai người Dương Thăng Bình cực kỳ xui xẻo nên mới đi theo một chủ nhân như vậy.

- Được, nếu ngươi không xuất hiện thì lóc thịt người hầu của ngươi trước!

Bành Sở Quân hai mắt phát lạnh, để lộ sát cơ cực kỳ đáng sợ. Vung tay lên, ra lệnh đao phủ ra tay.

- Ha, họ Dương, chớ trách ta lòng dạ độc ác, chỉ có thể nói ngươi chọn sai chủ nhân, đi theo một tên nhát gan.

Đao phủ cười rùng rợn. Nói xong thì mài đao nhọn trong tay.

- Thật náo nhiệt.

Ngay khi đao phủ muốn ra tay thì một âm thanh nhàn nhã vang lên, chỉ thấy Lý Thất Dạ bước ra khỏi hang đá.

- Lý Thất Dạ xuất hiện.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ bước ra khỏi hang đá, cũng không biết ai đã kêu to.

Sau khi Lý Thất Dạ ló mặt thì Bành Sở Quân hai mắt lạnh lùng, sát cơ cực kỳ đáng sợ.