Lý Thất Dạ cười cười, uống hớp chè xanh:
- Ta nghe.- Ái thê của ta nguyện xóa bỏ ân oán với Thánh Sư, chuyện quá khứ theo gió bay đi, ta cũng không vướng bận việc này.Kim Qua chậm rãi nói:- Trước khi thành đế Kim Qua có mắt mà không thấy Thái Sơn từng ước định chiến với Thánh Sư, Kim Qua đến vì việc này.Kim Qua đường hoàng trung chính, hoàn toàn đầy đủ khí độ Đại Đế. Cùng là Đại Đế nhưng Cuồng Thiểu Thiên Đế thua xa Kim Qua về mặt này.- Ước hẹn ngày đó sao.Nghe Lý Thất Dạ nói, Lý Thất Dạ mỉm cười hỏi:- Ngươi nên lựa chọn như thế nào đây?- Không, là Thánh Sư muốn thế nào.Kim Qua cười lắc đầu nói:- Trước mặt Thánh Sư còn tới lượt Kim Qua ta tuyển chọn sao? Nếu như Thánh Sư ra tay dạy dỗ Kim Qua thì Kim Qua nhận chiến vậy. Nói sao thì ước hẹn là hẹn, Kim Qua ta chưa hèn tới mức không dám đối diện.Kim Qua nói xong bật cười. Dù biết tồn tại trước mặt rất khủng bố, từng đồ sát Đại Đế Tiên Vương nhưng Kim Qua vẫn chọn đối diện, gã sẽ không vì Lý Thất Dạ quá khủng khiếp mà né tránh.Cho nên hôm nay Kim Qua tự mình đến ứng ước, dù kết quả thế nào gã sẽ vẫn đối diện. Không chỉ vì đó là ước hẹn với Lý Thất Dạ trước khi Kim Qua thành đế, cũng vì gã kiên định đạo tâm của mình.Nếu Kim Qua không dám đối mặt ước hẹn, không đánh đã chạy sẽ để lại bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng gã. Dù Kim Qua thật sự trở thành Đại Đế có tám Thiên Mệnh cũng mãi mãi không thoát khỏi bóng ma trong lòng.Nghe Kim Qua nói, Lý Thất Dạ cười cười, chậm rãi uống một ngụm nước chè xanh, từ tốn nói:- Đại đạo vạn pháp cuối cùng có thể diễn biến, thiên địa tạo hóa, cuối cùng có thể cảm ngộ, chỉ đạo tâm là bước mất thời gian nhất. Trên đời nhiều thứ dễ có nhưng đạo tâm không thể phá vỡ thì có thể vượt qua năm tháng, có thể tuyên cổ kỷ nguyên.Lý Thất Dạ ung dung nói, Kim Qua tĩnh tâm nghe. Dù hôm nay trở thành Đại Đế Tiên Vương, dù Kim Qua chịu tải Thiên Mệnh, nhưng trước mặt trùm viễn cổ thì gã chỉ là một vãn bối.- Nhiều lúc ngước nhìn trời xa, nhớ lại quá khứ, chiêm nghiệm tương lai, đặt tay lên ngực tự hỏi, thế gian này cái gì không thể lay động?Lý Thất Dạ chậm rãi nói:- Cuối cùng có thể khiến ngươi chân chính bất hủ là cái gì?Lắng nghe Lý Thất Dạ nói, Kim Qua im lặng thật lâu.Rất lâu sau Kim Qua mở miệng nói:- Thánh Sư, thế gian thật sự có thứ không thể lay động sao?Lý Thất Dạ nhìn Kim Qua:- Không ai bẩm sinh lòng dạ sắt đá, không ai vừa sinh ra đã có đạo tâm không thể lay động, đây là mơ tưởng viễn vông. Ía này cần thời gian, cần thế sự chuyện đời. Trên đời ai đều từng dao động, lòng hoang mang. Nhưng khi ngươi tuyệt vọng khó thể kiên trì, đặt tay lên ngực tự hỏi tấm lòng ban đầu của ngươi là gì? Miễn ngươi không quên tấm lòng ban đầu, nhiều lần nhắc nhở mình mới khiến đạo tâm kiên định.Kim Qua nghe xong ngẫm nghĩ kỹ, ghi nhớ trong lòng.- Thiên phú của ngươi rất cao, có tài Đại Đế.Lý Thất Dạ nói:- Ngươi cũng có đạo tâm kên định, nhưng dù sao còn trẻ. Trong đại đạo dài dòng đáng giá ngươi vất vả theo đuổi không phải nhiều hay ít Thiên Mệnh, không phải đạo hạnh cao hoặc thấp mà là đạo tâm khiến ngơi không dao động.Kim Qua giật mình hỏi:- Sự thật là thế sao?- Chứ ngươi nghĩ sao? Nếu không phải thì là cái gì? Thiên Mệnh nhiều hoặc ít hay là gì khác?Lý Thất Dạ bật cười nói:- Giống như ngươi, hôm nay ngươi rất tỉnh táo, biết mình theo đuổi cái gì. Nếu có ngày thế giới của ngươi tan vỡ, ngươi đối mặt lựa chọn, ngươi vì chính mình từ trong hắc ám giơ đồ đao chĩa hướng tộc nhân của ngươi, thậm chí với người nhà, thê tử mà ngươi yêu nhất, lần lượt giết bọn họ. Ngươi thừa dịp hiện tại còn tỉnh táo hãy để tay lên ngực tự hỏi . . .- Khi ngươi giơ lên đồ đao, ngươi cảm thấy mình có bao nhiêu Thiên Mệnh, bao nhiêu đạo hạnh quan trọng không? Dù ngươi có mười hai Thiên Mệnh nhưng giờ phút này ngươi không còn là chính ngươi. Ngươi cảm thấy đây là con đường Đại Đế mà ngươi tho đuổi ao? Đây là tấm lòng ban đầu mà ngươi trở thành Đại Đế sao?Lý Thất Dạ khẽ thở dài:- Khi ngươi giơ đồ đao lên, hoặc khi thời gian có thể ngược dòng, ngươi sẽ hy vọng mình có đạo tâm kên định không dao động, từ chối hấp dẫn, chống lại hắc ám, khiến tấm lòng son không dao động, kiên trì con đường đại đạo một đường tiến lên, dù tuyệt vọng, dù ngã xuống cũng đi đến cuối cùng.Lời Lý Thất Dạ khiến Kim Qua mới thành Đại Đế im lặng thật lâu. Trước khi chưa trở thành Đại Đế thì Kim Qua muốn thăm dò con đường thành Đại Đế, khi thành Đại Đế rồi việc thăm dò đổi khác, phong cảnh trước mắt thay đổi hẳn, có tầm nhìn rộng lớn hơn.- Vì vậy hiện tại thừa dịp ngươi vừa mới trở thành Đại Đế, trong lòng còn tỉnh táo hãy tự hỏi mình, bản thân ngươi muốn cái gì? Đặt tay lên ngực tự hỏi, cảnh báo chính mình.Lý Thất Dạ nhìn Kim Qua, chậm rãi nói:- Là đạo tâm không quên tấm lòng ban đầu hay lực lượng chung cực, hoặc cái gì khác?Lừi Lý Thất Dạ mở ra cánh cửa cho Kim Qua, trước kia gã và trưởng bối toàn bàn về đại đạo ảo diệu, thiên hạ đại thế, nhưng hôm nay Lý Thất Dạ chỉ hỏi đạo tâm của gã.Ngẫm nghĩ kỹ lại, Kim Qua dứng dậy cung kính vái Lý Thất Dạ:- Hôm nay được Thánh Sư chỉ điẻm khiến Kim Qua rẽ mây thấy ánh mặt trời. Thánh Sư vứt bỏ thành kiến chỉ điểm cho Kim Qua, Kim Qua vô cùng cảm kích.Lý Thất Dạ cười nói:- Chuyện nào ra chuyện đó. Ta đối địch với ba tộc Thần, Ma, Thiên các ngươi vì ta là nhân tộc, đây là lựa chọn rất đơn giản. Ta chỉ điểm vì ngươi là nhân tài có thể đào tạo, đây vẫn là lựa chọn giản đơn.Kim Qua cảm thán rằng:- Lớp chúng ta không thể ước lượng lòng dạ Thánh Sư.Lý Thất Dạ cười nói:- Ngươi cũng thành đế, quá khứ toàn là việc nhỏ, để nó theo gió đi. Thứ ta có thể tặng ngươi chỉ có bấy nhiêu.Kim Qua biết đã tới lúc mình nên đi, gã trầm ngâm một lúc nói:- Nghe tiên tổ nói Thánh Sư muốn đại chiến một trận, nếu Thánh Sư không chê Kim Qua sức mỏng thì Kim Qua nguyện dốc sức nhỏ nhoi.- Không phải ta chê ngươi sức yếu mà vì ngươi mới đắc đạo, cứ chờ xem.Lý Thất Dạ nói:- Có ngày ngươi sẽ có cơ hội đối diện hắc ám, lần này đứng xem tích lũy kinh nghiệm đi. Đạo tâm của ngươi còn cần trui rèn, rèn luyện kinh nghiệm mới ổn định, lắng đọng trái tim Đại Đế.Kim Qua nghe Lý Thất Dạ nói rất là thích, cúi gập đầu:- Đa tạ Thánh Sư trân trọng vãn bối, Kim Qua xin cáo từ.Lý Thất Dạ gật đầu, không đứng lên đa tiễn.Cuối cùng Kim Qua rời khỏi Số Hiệu Vạn Cổ trước mắt bao người, dáng vẻ rất bình tĩnh. Những người khác muốn nhìn manh mối từ vẻ mặt của Kim Qua cũng không thu hoạch được gì.Thấy Kim Qua và Lý Thất Dạ không đánh nhau, một số người không sợ thiên hạ loạn lẩm bẩm:- Ài, cuối cùng vẫn không đánh nhau, xem ra ân oán giữa đệ nhất hung nhân và Chiến Vương thế gia xóa bỏ.