– Cổ Linh Uyên các ngươi làm ác còn ít sao? Không nói các ngươi ở Thần Chỉ Châu cản đường ăn cướp, giết người đoạt bảo. Ngay cả hài nhi vừa sinh ra trong Cổ Linh Uyên cũng bị các ngươi chôn xuống đất, lại dùng bí pháp tàn ác lên người hài đồng, loại chuyện này đã làm người ta tức lộn ruột. Ta chỉ rút máu địch nhân mà thôi, các ngươi là mai táng con cháu của mình, ngươi nói ai càng buồn nôn hơn!

Nói đến đây, Lý Thất Dạ cười mỉa mai.

Nghe Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Hắc Ám cổ vương tử đang gào thét liền im bật.

– Trời phạt, ta cho tới bây giờ chưa bao giờ sợ lão tặc thiên.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

– Lại nói chuyện này cho dù có trời phạt, cũng không tính lên đầu của ta, thừa nhận máu huyết các ngươi chính là gốc tiên thảo kia mà thôi, hơn nữa hút khô huyết khí các ngươi là đại thế, ta chỉ hơi cải biến quy tắc mà thôi.

Lúc này không người nào dám nói chuyện, những tu sĩ đứng ở xa quan sát đám người Mộng Trấn Thiên đang bị ép khô mú huyết toàn thân, cảm thấy sởn hết cả gai ốc.

– Được làm vua thua làm giặc, vốn không có chuyện gì để nói.

Lúc này Long trúc á tổ lớn tiếng nói:

– Nhưng, Lý Thất Dạ, ngươi dùng âm mưu quỷ kế thắng chúng ta, cũng không có gì sáng chói đâu. Nếu như ngươi bằng vào bổn sự chân thật đánh bại chúng ta, cũng không có gì cần biện luận. Nhưng mà, ngươi dùng âm mưu quỷ kế giết hại chúng ta, Tổ Lục chắc chắn báo thù cho ta, Thiên Linh Giới Thụ tộc, Mị Linh, Hải Yêu sẽ báo thù cho chúng ta…

– Tốt, không nên dùng lời lẽ hù ta sợ.

Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:

– Cái gì Tổ Lục, cái gì thiên hạ Thụ tộc, Mị Linh, Hải Yêu. Ta đã sợ các ngươi khi nào? Bọn chúng cứ tới đây, đến một trăm vạn, ta tàn sát một trăm vạn, đến một ngàn vạn, ta đồ sát ngàn vạn, có cái gì phải sợ chứ.

Bị ép khô máu huyết, chết đi từ từ, cho dù là Long trúc á tổ cũng phải sợ hãi, nhịn không được dùng lời lẽ đe dọa Lý Thất Dạ, đáng tiếc, Lý Thất Dạ căn bản không có quan tâm lời hắn nói.

Rất nhiều tu sĩ cường giả nghe được Lý Thất Dạ nói thế, cũng sởn hết cả gai ốc, đều cảm thấy toàn thân lạnh giá, Lý Thất Dạ nói giống như thanh đao sắc bén đặt lên cổ bọn họ, ai dám là địch với hắn, hắn sẽ chặt bỏ đầu của kẻ đó.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

– Nhưng mà nha, nói đến âm mưu quỷ kế, ta cảm thấy buồn cười tột độ. Thời điểm Mộng Trấn Thiên bại trận, các ngươi vẫn ẩn nấp không ra, vẫn không có ra tay, là vì cái gì? Không phải chính là muốn dẫn ta vào bẫy sao? Lúc ấy ta đã biết rõ các ngươi muốn làm gì…

– … Vậy được rồi, ta cũng chơi với các ngươi, suy nghĩ một chút, các ngươi mạnh như thế, đạo hạnh thâm sâu, như vậy cạm bẫy sẽ là gì? Lại nói có ngàn vạn cường giả, nhiều đồ ăn bày ra như thế, đặc biệt như Mộng Trấn Thiên, Hắc Ám cổ vương tử đạo hạnh thâm sâu, lại trẻ tuổi, suy nghĩ một chút…

– … Tuổi của các ngươi có khí huyết bàng bạc, có được tinh thần mạnh mẽ, người còn trẻ sinh mệnh lực càng quý, cho nên các ngươi càng đại bổ, ít nhất so với Hải Loa Đế Vương, Long trúc á tổ là đám già nua sắp chết. Cho nên các ngươi đào bẩy rập, ta cũng vui vẻ nhảy vào, không vào hang cọp sao bắt được cọp con.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ tươi cười lắc đầu, nói ra:

– Không phải ta cố ý làm thấp đi các ngươi, ta chỉ muốn nói, thủ đoạn nhỏ của các ngươi, cái mà các ngươi gọi là mưu kế thật sự là không lên nổi mặt bàn. Chỉ cần ta hơi dùng chút khí lực đã làm các ngươi vạn kiếp bất phục.

Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, đám tu sĩ đứng xa quan sát hoảng sợ thật sự, trong khoảng thời gian ngắn đưa mắt nhìn nhau, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, từ lúc bắt đầu Lý Thất Dạ cũng đã tính toán đám người Mộng Trấn Thiên, so với đám người Mộng Trấn Thiên bố trí cái gọi là bẩy rập, đây mới thật sự là tính toán người khác.

Về phần đám người Mộng Trấn Thiên càng nghe càng trầm mặc, không nói thật lâu, đám người Hắc Ám cổ vương tử từ ban đầu đã bày ra trạng thái vây công, trong kế hoạch của bọn họ, nếu Trích Nguyệt tiên tử, Chân Vũ Thần Nữ đến, bọn họ hợp sức ngăn cản, thật không ngờ chỉ có mình Lý Thất Dạ đã có thể tính toán bọn họ.

– Nói thiệt tình, nếu như nói mười vạn tám vạn cường giả đưa đi làm đồ ăn, làm thế có chút tàn nhẫn.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

– Nhưng mà nha, chính các ngươi đưa tới cửa, như vậy đừng trách ta tàn nhẫn, đây là các ngươi muốn chết, không trách được ai.

– Lý huynh,, oan gia nên giải không nên kết!

Lúc này Hải Loa Đế Vương cười làm lành, nói:

– Lúc này Lý huynh ngươi cờ cao một bước, chúng ta bại cũng không có chuyện gì để nói, Lý huynh ngươi muốn cái gì? Chỉ cần ngươi mở miệng, mọi chuyện đều dễ thương lượng.

Lúc này quản chi trước mặt người trong thiên hạ, Hải Loa Đế Vương đều chịu thua, đối với hắn mà nói, so với tính mạng thì mặt mũi tính là cái gì, nếu có thể thoát chết được, hắn nguyện ý ném sạch cái gì gọi là uy nghiêm.

– Hải Loa Đế Vương, ha ha, ngươi cho tới bây giờ vẫn không thay đổi. Lúc tuổi còn trẻ ỷ vào phụ thân uy phong, dương oai diệu võ, gặp được Kiêu Hoành Tiên Đế thì biến thành bao cỏ, co đầu rút cổ vô số năm tháng, cuối cùng sống lại trên thân chó. Năm đó không thấy có cường nhân nào xuất hiện, ngươi leo ra giả vờ uy phong, hiện tại đá trúng thiết bản, lại giả vờ kinh sợ. Thiệt thòi ngươi là con hải thần, ngươi quả thực làm mặt mũi phụ thân ngươi mất hết.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói, không chút khách khí vạch trần nội tình Hải Loa Đế Vương.

Nghe Lý Thất Dạ lật tẩy của hắn, Hải Loa Đế Vương tái mặt, muốn tức giận, lại không có biện pháp tức giận, hiện tại hắn chỉ là thịt cá mà thôi.

– Lý huynh, ai cũng có thời điểm đi nhầm!

Cuối cùng nhất, Hải Loa Đế Vương hít sâu một hơi, hắn chậm rãi nói ra:

– Chẳng lẽ Lý huynh nhất định đi tới bước này sao? Lúc này cho dù Lý huynh ngươi giết chúng ta, ngươi không biết tương lai sẽ có người mạnh hơn báo thù cho chúng ta sao? Chúng ta có thể dừng chân ở đây, cũng không phải chỉ có một mình.

Lúc này Hải Loa Đế Vương hoàn toàn chịu thua, đang xưng huynh gọi đệ với Lý Thất Dạ.

Đối với hành vi của Hải Loa Đế Vương, nhiều người khinh thường, nhưng mà sắp chết đến nơi, cũng có thể tưởng tượng, không phải ai cũng không sợ tử vong, chỉ sợ đổi lại chính mình cũng không thản nhiên đối mặt tử vong như thế,, chết tử tế không bằng sống quỳ.

– Ta biết rõ.

Lý Thất Dạ cười chen ngang lời Hải Loa Đế Vương, nói ra

– Ta biết rõ Hải Loa Hào các ngươi còn có một người, nhưng mà ta không để trong lòng, đối với ta mà nói, ai đến cũng như nhau, đều giết không tha! Hiện tại ngươi mới cầu xin, trễ rồi, các ngươi nên làm đồ ăn cho tiên dược đi.

Sắc mặt Hải Loa Đế Vương lúc trắng lúc xanh, trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời, đối mặt tử vong, cho dù hắn cường đại cũng sợ hãi, bằng không hắn cũng không chịu thua Lý Thất Dạ.

– Lý Thất Dạ, chúng ta không có chuyện gì để nói, có bản lĩnh ngươi cho chúng ta giải thoát nhanh đi!