Có một tu sĩ Mị Linh nói ra. Trước đó người này xuất thân từ Mị Linh nhất tộc cho nên hắn ủng hộ Mộng Trấn Thiên, đối với Lý Thất Dạ có ác cảm mãnh liệt, nhưng mà vào thời điểm này với tư cách ủng hộ Mộng Trấn Thiên, hắn cũng phải kính nể Lý Thất Dạ.

– Ở kiếp này, Lý Thất Dạ nếu chưa chết, Tiên Đế không phải hắn không ai hơn.

Lão Thần Vương Mị Linh nhất tộccảm khái nói:

– Hắn có cảnh giới tuyệt cường, hắn càng có đạo tâm kiên định, hắn có được dũng khí không sợ, đây là phẩm chất cần thiết nhất để trở thành Tiên Đế.

Tiên Đế, là tốt là xấu, đây là chuyện không ai phán định, nhưng mà, rất nhiều người bình luận phẩm chất Tiên Đế thì trọng yếu nhất chính là đạo tâm, một đạo tâm không rung chuyển, phẩm chất cần thiết trở thành Tiên Đế là đạo tâm, về phần là người tốt, hay là người xấu, quan điểm của mỗi người là khác nhau, tiêu chuẩn mỗi một người là khác nhau, chỉ có đạo tâm kiên định, đây là tiêu chuẩn đầu tiên mà người ta thừa nhận.

Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ đã đi qua, hắn nhìn qua Mộng Trấn Thiên, sau đó nhìn chung quanh, vừa cười vừa nói:

– Xuất hiện đi, thủ đoạn ẩn độn không tệ, nhưng không thể dấu được hai mắt ta đâu.

“Ông” một tiếng thật lớn, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện thiên quân vạn mã, đột nhiên xuất hiện thiên quân vạn mã ngăn cản đường lui của Lý Thất Dạ, bao vây quanh Lý Thất Dạ.

Trong đó Long trúc á tổ, Hắc Ám cổ vương tử, Hải Loa Đế Vương ba đại chí tôn đồng thời xuất hiện, phía sau bọn họ đều thống lĩnh một chi quân đoàn cường đại.

Trong khoảng thời gian ngắn, đám người Mộng Trấn Thiên thống lĩnh bốn quân đoàn, thủ vững tứ phương, lập tức phong thiên tuyệt địa, đoạn tuyệt tất cả đường lui của Lý Thất Dạ.

Bốn quân đoàn huyết khí trùng thiên, uy vũ vô cùng, khí tức lăng lệ bao phủ thiên địa, trong sát khí đáng sợ này, tất cả tu sĩ đang quan sát nội tâm đều run rẩy.

– Đây là quân đoàn cường đại nhất Cổ Linh Uyên, Tổ Lục, Hải Loa Hào, chỉ sợ tinh nhuệ của Cổ Linh Uyên đều tụ tập ở nơi này.

Nhìn quân đoàn trước mặt, mọi người hít khí lạnh.

Lý Thất Dạ nhìn chung quanh, nhìn Hắc Ám cổ vương tử, Hải Loa Đế Vương, sau đó ánh mắt lại nhìn qua Mộng Trấn Thiên, nhàn nhạt nói:

– Nói thực, ta thật cảm thấy đáng tiếc cho đồ đệ của ngươi, mấy lão già kia vẫn có mặt, nhưng mà bọn họ ẩn nấp không đi ra, vẫn không có ra tay, bọn họ chỉ sợ đánh rắn động cỏ mà thôi. Nhưng mà ngươi lại để đồ đệ của mình đi chết. Hoặc là nói ngươi cũng đã sớm ngờ tới điểm này, ngươi hi sinh đồ đệ, đối với ngươi mà nói, đây cũng nằm trong tâm lý hợp lý.

Sắc mặt Mộng Trấn Thiên đại biến, trong nháy mắt đồng tử của hắn co rút lại. Trên thực tế, đám người Hắc Ám cổ vương tử vẫn không có ra tay thì hắn đã hiểu rõ trong lòng.

Đối với Mộng Trấn Thiên mà nói, mang Lý Thất Dạ dẫn đến nơi đây là bước cuối cùng, thậm chí bẩy rập này bọn họ chuẩn bị cho Lý Thất Dạ, là chuẩn bị cho Lý Thất Dạ cùng Trích Nguyệt tiên tử, Chân Vũ Thần Nữ.

Không đến mức không xong, bọn họ sẽ không đi đến một bước này, đối với Mộng Trấn Thiên mà nói, Mộng Trấn Thiên có thể chém giết Lý Thất Dạ vậy rất tốt, nếu như Lý Thất Dạ thắng được, hoặc là có Trích Nguyệt tiên tử xuất thủ tương trợ Lý Thất Dạ, như vậy bọn họ sẽ dẫn Lý Thất Dạ đến nơi đây, dẫn vào trong cạm bẫy chuẩn bị sẵn, cho Lý Thất Dạ thậm chí là Trích Nguyệt tiên tử một kích trí mạng!

Đám người Hắc Ám cổ vương tử vẫn ẩn nấp ở nơi bí mật gần đó, trừ phi Mộng Trấn Thiên thật trốn không thoát, nếu không bọn họ sẽ không xuất thủ, bọn họ ẩn nhẫn không phát, thẳng đến khi dẫn Lý Thất Dạ, Trích Nguyệt tiên tử vào cạm bẫy mới thôi.

Mộng Trấn Thiên bị một câu nói của Lý Thất Dạ đánh trúng chỗ đau, hành động của bọn họ lần này là hi sinh bạch bào chiến tướng, bạch bào chiến tướng không chỉ là đồ đệ của hắn đơn giản như vậy, cho tới nay, bạch bào chiến tướng trung thành và tận tâm, vì hắn lập nhiều công lao hãn mã, hắn rất coi trọng và sủng ái bạch bào chiến tướng, có thể nói, hắn mang một thân tuyệt học của mình truyền cho bạch bào chiến tướng, hắn thậm chí còn xem bạch bào chiến tướng như con mình.

Nhưng mà hôm nay bạch bào chiến tướng vì hắn chết trận sa trường, đứng từ góc độ lý tính thì đương nhiên, nhưng đây là đồ đệ của hắn.

Mộng Trấn Thiên hít sâu một hơi, vội vàng ổn định tâm thần, hai mắt hắn lạnh như băng, nói:

– Ta sẽ báo thù cho đồ nhi.

Tào Quốc Kiếm chết hắn không nói gì, bạch bào chiến tướng chết, hắn nói lời như thế, hắn thật sự hạ quyết tâm báo thu cho bạch bào chiến tướng.

– Vậy sao?

Lý Thất Dạ cười cười, tùy ý nhìn qua bọn họ, nói:

– Ta thật sự không nhìn ra các ngươi có thực lực báo thù.

Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, sắc mặt Mộng Trấn Thiên khó coi tới cực điểm. Trước kia có ai dám xem thường hắn như vậy, bao nhiêu người cung kính trước mặt hắn, cho dù người cường đại hơn hắn đều tôn kính hắn ba phần, nhưng mà hôm nay Lý Thất Dạ hoàn toàn xem thường hắn, hắn làm sao chịu nổi.

– Tiểu bối, chớ có sính miệng lưỡi lợi hại!

Lúc này Lục Hoàng lạnh lùng quát:

– Hôm nay chính là tử kỳ của ngươi đấy, nơi này cũng là nơi chôn thây ngươi. Cho dù ngươi có ba đầu sáu tay cũng phải chết không nghi ngờ.

Nói ra lời này, lực lượng Lục Hoàng mười phần, ánh mắt của hắn lạnh như băng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.

– Vậy sao?

Lý Thất Dạ hời hợt nhìn qua Lục Hoàng, nói ra:

– Ngươi chỉ là một khôi lỗi mà thôi, chân thân leo ra đi, nếu không, bằng chút thực lực của khôi lỗi, ngươi tin ta thời điểm dẹp xong đại trận ở đây, ta sẽ ngắt đầu ngươi xuống hay không?

Trước đó không lâu, Trích Nguyệt tiên tử cũng khinh thị hắn như thế, hiện tại Lý Thất Dạ lại xem thường hắn, chuyện này làm cho Lục Hoàng tức giận phát điên, hắn giận quá mà cười, nói ra:

– Tốt, tốt, tốt, tiểu bối, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy chân thân của ta!

Tư —— tư —— tư ——

Thân thể Lục Hoàng bắt đầu mộc hóa, trên người sinh ra cành cây, trong khoảng thời gian ngắn, lá xanh và dung mạo già nua xuất hiện.

– Tiểu bối, hôm nay không trảm ngươi, thề không trở về!

Lúc này Lục Hoàng lạnh lùng nói ra, hắn không chỉ biến hóa bộ dáng, ngay cả giọng nói cũng già nua, lúc này Lục Hoàng đã không còn là Lục Hoàng.

– Long trúc á tổ, chân thân của hắn tới rồi.

Có một lão tổ Thụ tộc nhìn thấy một màn này, lập tức kinh sợ.

Rất nhiều người nhìn thấy Lục Hoàng biến thành Long trúc á tổ, nội tâm nhảy dựng lên, Long trúc á tổ vốn cắm rễ đại địa, hắn không cách nào rời khỏi Tổ Lục.

Nhưng mà Long trúc á tổ sáng tạo ra phương pháp này, hắn gửi thân trên người đệ tử, chuyện này làm cho chân thân của hắn có thể rời khỏi Tổ Lục.

Mặc dù nói cho tới nay Lục Hoàng có linh hồn độc lập, hắn tự nhiên có ý thức của mình, cũng có tư tưởng bản thân, nhưng mà hắn cuối cùng vẫn là khôi lỗi, một trong tam hồn của hắn đang gửi trên người Long trúc á tổ, cho nên Long trúc á tổ muốn khống chế thân thể của hắn quá dễ dàng, hắn hoàn toàn không cự tuyệt, cũng không có lực lượng cự tuyệt.