Mặc dù nói, Lý Thất Dạ không truyền cho hắn một chiêu nửa thức, nhưng mà thấy Lý Thất Dạ ra tay cũng làm cho Thuần Dương Tử có suy nghĩ khác người thường, có thể nói, Lý Thất Dạ đã mở con đường mới cho hắn, đây là con đường mà người khác từ trước tới nay chưa từng thấy qua.

Chính là vì như thế, chuyện này làm cho Thuần Dương Tử sinh ra ý niệm bế quan trong đầu. Thuần Dương Tử thiên phú cực cao, hắn thực sự không phải là người tự cao tự đại, nhưng mà hắn tin tưởng, dùng tạo nghệ của hắn như vậy, cho dù là thế hệ trước cũng không phải đối thủ của hắn.

Nhưng trải qua việc này, dục niệm cầu đạo trong lòng Thuần Dương Tử càng trở nên nóng bỏng hơn trước, hắn càng hiểu con đường mình phải đi còn dài dằng dặc.

Ngay trước kia, Thuần Dương Tử hoặc nhiều hoặc ít sẽ có suy nghĩ này, hắn vô tâm tranh hùng thiên mệnh, đó với thiên phú của hắn sớm muộn có một ngày có thể tu luyện đến đỉnh phong, hắn cũng không vội tu luyện, cho nên hắn vẫn bảo trì tâm tính đạm bạc với tu luyện.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy Mộng Trấn Thiên cường đại và nhìn thấy kỳ tích của Lý Thất Dạ, chuyện này làm cho Thuần Dương Tử càng nóng bỏng với cầu đạo, hắn biết rõ đại đạo đang chờ hắn ở phía trước.

- Nhân lúc còn nóng muốn rèn sắt, tu luyện nên thừa dịp tuổi trẻ, thiên phú của ngươi nên anh dũng tiến lên, cho dù ngươi không trở thành Tiên Đế, nhưng mà phía trước có rất nhiều ngạc nhiên đang chờ ngươi. Hoặc là, có một ngày ngươi du ngoạn đỉnh phong, ngươi sẽ phát hiện, sau đỉnh phong vẫn còn có rất nhiều thứ khác đang chờ ngươi.

Lý Thất Dạ minh bạch tâm tính của Thuần Dương Tử, vừa cười vừa nói.

- Lý huynh nói lời hay, tiểu đệ khắc trong tâm khảm.

Thuần Dương Tử ôm quyền, nói ra.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

- Đi thôi, hữu duyên sẽ tương kiến, nói không chừng tương lai tương kiến sẽ tràn đầy kinh hỉ đấy.

Lý Thất Dạ cũng rất thưởng thức Thuần Dương Tử, cho dù Thuần Dương Tử không tranh giành thiên mệnh, nếu như Thuần Dương Tử hiện tại có tâm vấn đỉnh đại đạo, hắn cũng vui vẻ điểm một hai.

- Tốt, hy vọng có ngày tương kiến.

Thuần Dương Tử cũng tiêu sái, vừa cười vừa nói:

- Bất luận như thế nào, Cổ Thuần Tứ Mạch chúng ta luôn mở cửa với Lý huynh tệ, tùy thời hoan nghênh Lý huynh tới, cho dù có một ngày không có ở Cổ Thuần Tứ Mạch, sư đệ ta cũng sẽ biết đại biểu Cổ Thuần Tứ Mạch hảo hảo mà chiêu đãi Lý huynh. Sư đệ, ngươi nói đúng không.

- Ta sẽ chiêu đãi hắn.

Đối với sư huynh nói, Trầm Hải Thần Vương lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ, nhưng mà vẫn gật đầu.

Trầm Hải Thần Vương vẫn nhìn Lý Thất Dạ không vừa mắt, mặc kệ Lý Thất Dạ mạnh cỡ bao nhiêu, hắn vẫn không vừa mắt Lý Thất Dạ, vẫn không nguyện kết giao với Lý Thất Dạ.

Nhưng mà Trầm Hải Thần Vương là người có ý tứ, cho dù hắn nhìn Lý Thất Dạ không vừa mắt, không kết giao với Lý Thất Dạ nhưng hắn cũn không trở mặt với Lý Thất Dạ.

Huống chi đối với sư huynh, Trầm Hải Thần Vương đều tôn kính, sư huynh hắn phân phó như thế, hắn cũng sẽ nghe theo, không nói, cho dù hắn nhìn Lý Thất Dạ không vừa mắt, nhưng nếu Lý Thất Dạ thực đến Cổ Thuần Tứ Mạch, hắn cũng sẽ đại biểu sư huynh tiếp đãi Lý Thất Dạ.

Điểm này Trầm Hải Thần Vương vẫn biết rõ.

Đối với thái độ Trầm Hải Thần Vương, Lý Thất Dạ cười cười, mà Thuần Dương Tử cũng không lo lắng, hắn đối với sư đệ rất có lòng tin, hắn tin tưởng sư đệ mình hiểu cái gì có thể làm, cái gì không thể làm!

- Lý huynh, Trác tông chủ, Liễu tông chủ, như vậy cáo từ.

Cuối cùng nhất, Thuần Dương Tử nhìn qua đám người Lý Thất Dạ ôm quyền cáo từ.

Trầm Hải Thần Vương cũng chào Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên, đối với Lý Thất Dạ rất xa cách.

- Thuần Dương Tử.

Ngay lúc Thuần Dương Tử cáo từ rời đi, đi chưa được mấy bước thì Lý Thất Dạ gọi lại.

- Không biết Lý huynh có gì chỉ điểm?

Thuần Dương Tử đứng lại, quay đầu, nói ra.

- Làm một nam nhân, chỉ tặng ngươi một câu.

Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

- Nếu là lần sau tương kiến, nếu như ngươi còn chưa giải quyết xong sư thúc của mình, vậy thực làm cho người ta thất vọng, đây là chuyện đáng thất vọng nhất về ngươi dấy.

Lý Thất Dạ nói lời này làm cho Thuần Dương Tử xấu hổ, hắn cười khan một tiếng, cũng không biết nói cái gì cho phải.

- Sư huynh của ta có thể giải quyết xong!

Trầm Hải Thần Vương vỗ vai Thuần Dương Tử, đây là hắn động viên sư huynh của hắn cố gắng.

Cuối cùng, Thuần Dương Tử mang theo Trầm Hải Thần Vương phiêu nhiên mà đi, hai người bọn họ biến mất trong biển rộng mênh mông.

Thuần Dương Tử sau khi rời khỏi, Lý Thất Dạ trở lại trong thuyền, hắn ngồi trước quan tài, mà tiên nữ nằm trong quan tài đang ngủ say, nàng ngủ rất an bình, trên mặt còn mang theo tươi cười nhẹ nhàng, dường như nàng đang nằm mơ thấy mộng đẹp.

Tiên nữ ngủ ngọt như thế, rất mỹ lệ, bất luận là Trác Kiếm Thi, hay là Liễu Như Yên cho dù thân là nữ tử, nhìn thấy tiên nữ ngủ ngọt ngào như vậy cũng tim đập thình thịch.

Lý Thất Dạ nhìn qua tiên nữ đang ngủ, hắn chậm rãi vươn tay ra, hắn đặt lên mặt tiên nữ, nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan tuyệt thế của nàng, Lý Thất Dạ cũng cảm khái thở dài một hơi, đây là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất thế gian.

Cuối cùng Lý Thất Dạ cầm tay phải tiên nữ, năm ngón tay đan xen, chậm rãi nhắm mắt lại, trong khoảng thời gian ngắn, hắn như ngủ say.

Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi nhìn thấy bộ dáng này, các nàng cũng hô hấp chậm dần, các nàng đều sợ làm hai người bừng tỉnh.

Lý Thất Dạ cứ nhắm mắt lại như vậy, giống như đang ngủ say cùng tiên nữ.

Ngay từ đầu Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi cũng không phát hiện cái gì, nhưng mà qua trong chốc lát, Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi tại giật mình phát hiện tiếng tim đập.

Ngay từ đầu hai người bọn họ chỉ cho là ảo giác, nhưng mà các nàng cẩn thận lắng nghe, các nàng mới phát hiện, các nàng không chỉ nghe được tiếng tim đập, hơn nữa còn là tiếng tim đập của hai người, càng thần kỳ là, tim đập của Lý Thất Dạ và tiên nữ là cùng tiết tấu với nhau!

Giống như hai người đang dùng chung quả tim với nhau.

Tiếng tim đập của Lý Thất Dạ cùng tiên nữ lúc này chậm lại, tiếng tim của hai người bọn họ giống nhau như đúc, làm cho Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi nghe tiếng tim đập này cảm giác thế giới trở nên cô tịch, cảm thấy thế giới chậm lại, vào giờ phút này, Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên đều cảm giác mình đang đưa thân vào chỗ khác.

Đây là thế giới mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, đây là thế giới đầy màu sắc, dường như trong thế giới này chính là tiên cảnh phồn hoa, không chỉ khí tức mênh mông ập tới, càng có thêm khí tức hỗn độn ập tới.

Hô hấp khí tức này, lập tức làm cho người ta tinh thần vô cùng dồi dào, chuyện này làm người ta cảm thấy trẻ hơn rất nhiều, nhưng lại có thể làm cho người ta thoáng cái cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng, bước tiến tăng thêm vài cấp độ.

Lúc này vô cùng giật mình, Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi cũng không khỏi cảm giác mình đang đưa thân vào tiên cảnh, tiên cảnh chính thức chỉ sợ cũng như thế mà thôi.