Đứng trước cổng bệnh viện , nó được các bác sĩ đưa gấp gáp vào phòng cấp cứu . Trên chiếc giường lạnh ngắt , hơn chục bàn tay làm việc liên tục , dao và kéo , thuốc sát trùng , bông băng . Cắt từng chút vết thương của nó , phần thịt đã bị khô do cử động mạnh và nhiễm trùng , khó khăn lắm bác sĩ mới làm đc phần thịt hết nhiễm trùng , rất nhiều máu thấm đẫm trên từng miếng bông trắng . Hắn thấp thỏm lo âu , đứng lên ngồi xuống k ngừng ánh mắt chăm chú nhìn vào cánh cửa đang im lìm bất động mà không lúc nào rời khỏi . Dưới ánh sáng đèn điện nhạt nhoà , nó chìm vào thế giới mơ hồ của 10 năm về trước . Một bé gái đang ôm bức ảnh của mẹ ngồi khóc , toàn thân rất nhiều vết tích của roi đòn , chỗ thì bầm tím , nằn hẳn vết roi dài , chỗ thì tấy lên 1 mảng đỏ , có nhiều vết thì rất nặng , bị đánh đến nỗi máu nhỏ giọt ứa ra không ngừng . Đó là chiến tích "vĩ đại" của mẹ kế người không xa lạ gì với nó . Ngày nào chẳng vậy , cơn tức giận của bà mẹ kế cứ không ngừng trút lên cơ thể nhỏ nhắn của nó , chiếc váy trắng tinh khiết giờ đã bị nhuộm đỏ bởi một màu máu . Nó không làm sai j cả nhưng nó luôn bị đem ra làm vật bị đánh . Người làm trong nhà rất thương nó , nhiều lần họ can ngăn nhưng trái ngược lại với lời van xin đó nó bị đòn đau thêm . Họ bất lực vì thân phận thấp hèn làm sao có thể cản được , đau xót vì chỉ biết trơ mắt ra đứng nhìn . Hành hạ , đòn roi đều là một quá khứ đau buồn . Nếu như căn bệnh quái ác kia không cướp đi cuộc sống của người mẹ mà nó yêu quý nhất thì nó không ra nông nỗi này . Nhớ lại ngày nào mà nó cùng mẹ tung tăng nắm tay nhau chạy dọc theo bãi biển trong vắt hoà lẫn với bầu trời trong  và cao thẳm kia .Thời gian như không muốn theo ý nó , thời gian đã cướp đi người mẹ luôn yêu nó mãi mãi làm nó không bao giờ gặp được .12-3/ cái ngày nó chính thức rời xa mẹ đã đến , mọi người tiễn mẹ nó tới nơi mà bà sẽ nằm vĩnh viễn nơi đất sâu lạnh lẽo , phía sau đoàn người cao lớn thấp thoáng hình hài nhỏ bé cuả nó , mặt nó vô hồn bước đi như có ai đó điều khiển. Mặc bộ đồ đen từ đầu đến cuối tay cầm bó huệ trắng tinh khiết mà mẹ nó thik ghì sát vào ngực mình . Đoàn người dừng lại trước cái hố lớn lạnh lẽo và sâu thẳm , họ đặt chiếc linh cửa của mẹ nó xuống dưới , vốc nắm đất đầu tiên theo chiều gió rải nhẹ xuống . Bất chợt bầu trời xám xịt không chút ánh sáng nào khẽ lọt đúng với tâm trạng nó hiện giờ . Từng hạt mưa nặng trịch bắt đầu rơi xuống mỗi lúc một nặng , một nặng hơn , tất cả hàng chục còn người nháo nhác tìm nơi trú ẩn , bỏ lại nó và người cha . Nó khẽ thoát ra khỏi cái nắm tay của ba nó tiến về phía hố sâu , đặt bó huệ tây trắng đặt trên nóc hòm ; quay mặt lại hỏi ba nó , ánh mắt vô hồn như đã chết nhìn về phía người cha chỉ còn bik trầm lặng nhìn nó .                                     Ba ơi mẹ đâu rồi , người trong này là ai tke , trả lời con , mẹ đâu rồi hả ba - những câu hỏi như không hiểu truyện của nó làm tim ông thắt chặt lại .                  Gạt bỏ  những cảm xúc đau nhất vào trong tim , ông nói nhẹ nhàng với nó :          Băng ngoan !! Nghe cha nó ;!! Mẹ con đi rồi đến thế giới không có cha con mình , không có căn bệnh đã làm khổ   mẹ con . Ông chỉ tay lên trên bầu trời xám xịt , mẹ con ở trên đó , mẹ con đanh dõi theo con đấy .                               Khoé mắt nó ướt đẫm hoà lẫn vào nước mưa nóng hổi như chính nước mắt nó đang rơi  vậy cho số phận nghiệt ngã của nó . Nó đưa ánh mắt buồn bã đầy lạnh lẽo nhìn ra phía hố sâu , nó hét và khóc , nước mắt tuôn không ngừng ." Ba nói dối , điều đó  không phải , ba nói dối , con vừa thấy mẹ cùng con cầm tay nhau chạy trên biển xanh mà , sao giờ mẹ lại nằm ở trong đó , con không tin , ba gọi mẹ về với con đi mà ba .- nó khóc rất to kèm theo nỗi tuyệt vọng vô bờ lấn át mọi tiếng gào thét của nó chỉ là màn mưa dày đặc và bầu trời xám xịt .                     Ông như có hàng ngàn mũi dao ghim vào trái tim ông , đau quặn , ông khóc và an ủi nó :"" băng băng !!! Ngoan nhé !! Nghe ta nói, sau cơn mưa  này trỡi sẽ lại sáng , con hãy để mẹ yên nghỉ  đừng đánh thức mẹ nữa , hacy tập cách quên sự đau khổ về mẹ và hãy chỉ giữ lại những j quý giá  mà con coi là đẹp nhất . Nói rồi ông lấy ra một chiếc vòng cổ có hình ngôi sao năm cánh rất đẹp đeo vào cổ nó và dặn dò :" khi nào nhớ mẹ hãy bỏ ra ngắm nó , đây là thứ mẹ để lại cho con , thứ quý giá mà mẹ con đã trân trọng từ rất lâu , con hãy giữ gìn nó cẩn thận nhé !!! Mẹ con luôn dõi theo con .!!!! Ns ròii ông cùng nó bước về nhà  . Nó thì vẫn trong cơn mơ hồ còn hắn thì sao ???. Sau hơn ba tiếng đồng hồ  cánh cử tưởng chừng như sẽ đóng chặt mãi mãi bỗng dưng vụt mở  . Hắn lao đến nhìn ông bác sĩ , ổng chỉ vội lắp bắp ; cô gái thoát khỏi cơn nguy kịch nhưng vẫn hôn mê sâu nên đã được chuyển vào phòng hồi sức nói hết sẩy là nhẹ nhàng ổng chuồn lẹ nếu như không muốn bị die sớm . Hắn vào thăm nó , rất nhiều ông truyền được đưa vào cơ thể nó đủ các loại thứ thuốc , đôi mắt vẫn nhắm nghiền như không hề có ý định  cử động , chiếc máy đo nhịp tim của nó vẫn vang lên đều đều . Ngồi xuống chiếc ghế hắn ngồi ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần của nó k lúc nào rời ,chính hắn còn k biết rằng có ai đó đàg nhìn kèm theo đôi mắt sắc lạnh chằm chằm vào nó nhoẻn nụ cười chết chóc đến từ địa ngục chuẩn bị sẵn cho 1 âm mưu thâm độc sắp diễn ra ........................AND CHAP 16