Thẩm Huy len lén liếc nhìn gương mặt tối sầm của Hạ Thiên, trong lòng nghĩ thầm, “Hiểu em gái cô…”. Anh đoán chừng mình sẽ chết rất thê thảm.

Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, không chút do dự, Thẩm Huy lựa chọn bỏ đi trước.

Tần Vũ Tinh không hiểu vì sao Thẩm Huy bỏ đi. Trong lúc mơ màng, cô bị Hạ Thiên kéo tay đi.

Cô ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: “Anh làm gì vậy? Nặng tay thế?”

Vầng trán đầy đặn của Tần Vũ Tinh khẽ nhíu lại, ánh mắt tối đi. Đối với thân phận minh tinh của Hạ Thiên, cô thật không có ấn tượng tốt. Nhưng dù sao đối phương đã từng giúp đỡ cô, cho nên đối với người có dưỡng dục tốt như Tần Vũ Tinh, cô không thể mang mặt lạnh.

Khóe miệng Hạ Thiên mím lại, ánh mắt sâu thẫm dừng lại trên khuôn mặt đỏ bừng của Tần Vũ Tinh, nói thẳng: “Cô uống quá nhiều, Tần.Vũ.Tinh!”

“Không có!” Bàn tay Tần Vũ Tinh vung lên, lắc đầu nói: “Tôi không uống nhiều, chỉ 3 ly, 3 ly mà thôi. Đầu óc tôi rất tỉnh táo, không cần ai nhắc nhở tôi.” Cô giơ năm ngón tay ra, tầm mắt có chút mơ hồ, cơ thể không tự chủ được nghiêng ngã, dựa vào vách tường.”

Hạ Thiên tới gần cô, tay phải chống vách tường, kẹp cô vào một góc, nói: “Đi thôi.”

“Hả, đi đâu?... Bạn tôi còn ở đây, tốt nhất … là anh buông tay ra!” Tần Vũ Tinh không nghĩ tới Hạ Thiên sẽ kéo mạnh cổ tay của cô, mặt mày nghiêm nghị đi về hướng cửa chính. Dáng người anh cao lớn, phong cách lành lạnh, không ai dám xen vào giúp đỡ cô.

“Anh làm gì vậy?! Anh buông ra!” Tần Vũ Tinh luống cuống nói. Đầu cô có chút choáng váng, muốn chống cự nhưng làm không được.

Hạ Thiên không để ý đến cô, kéo cô xuyên qua đám người đang vui đùa ầm ĩ, ra thẳng bên ngoài.

Một trận gió lạnh ùa đến, hình như Tần Vũ Tinh cảm thấy tỉnh táo một chút.

Cô muốn thoát khỏi tay của Hạ Thiên, nhưng lại phát hiện bề ngoài Hạ Thiên xem ra lịch sự nhưng sức tay rất mạnh. Nhớ tới ban ngày anh còn đánh nhau một trận với mấy người đàn ông to con kia, cô không khỏi chột dạ.

Khôi phục lại tinh thần, Tần Vũ Tinh quyết định bảo tồn sức lực, không cần làm những chuyện không thể chống lại.

Hạ Thiên nhét cô vào trong xe của Thẩm Huy.

“Anh muốn đưa tôi về nhà sao?” Tần Vũ Tinh chủ động mở miệng, trong lời nói tràn đầy hàm ý. Cô cảm thấy Hạ Thiên hơi quá đáng, có chút không vui. Hai người bọn họ mới qua lại mấy câu? Người đàn ông này liền tự chủ trương mang cô đi.

Hạ Thiên không lên tiếng, lên đại lộ Bình An, về hướng Đông. Thật lâu sau, anh mới lên tiếng: “Cô có thể về nhà với dáng vẻ như thế này sao?”

Tần Vũ Tinh trầm lặng, cô vẫn còn ở chung với cha mẹ…

“Quán bar Tinh Tinh.” Giọng nói của Hạ Thiên lạnh nhạt, mang theo một chút cảm xúc.

Tần Vũ Tinh không lên tiếng trả lời. Cô hất cằm lên, ngã đầu ra chỗ dựa, mắt nhìn người đi đường vội vã hai bên. Màn đêm buông xuống, nhưng thành phố này lại giống như sống lại, cao ốc san sát, đèn đuốc sáng rực.

Đinh đinh, tin nhắn điện thoại

Từ Trường Sinh nói: “Máy bay vừa hạ cánh, đi thẳng tới bệnh viện, lát nữa sẽ rất bận.”

Tần Vũ Tinh nhìn tên của anh, hít hít chóp mũi, trong đầu hiện lên toàn là hình cảnh ôm nhau của anh và người con gái xa lạ, bất kể như thế nào cũng không xua đi được. Ánh mắt trong sáng giống như có màn sương bao phủ, không bao lâu thì nước mắt liền tràn ra khóe mi.

Hạ Thiên giương mắt liếc nhìn kiếng chiếu hậu, đưa tay cầm hộp khăn giấy đem tới trước mặt, không nói một lời.

“Cám ơn.” Tần Vũ Tinh nhẹ nhàng nói.

Hạ Thiên quẹo ngoặt theo Đông Trực Môn, chạy thẳng đến Thế Mậu Thiên Giai. Anh dừng xe lại rồi nói: “Đầu bên này không có nhiều người.”

Tần Vũ Tinh ồ một tiếng, ngồi ở vị trí tài xế không nhúc nhích.

“Tìm một chỗ uống trà hay cà phê, giải rượu.” Hạ Thiên mở cửa xe, nhìn cô.

Tần Vũ Tinh nghiêng đầu quay sang nhìn anh, cặp mắt xa lạ kia trong đêm tối sáng ngời một cách đặc biệt.

Anh đột nhiên cởi áo khoác ra, đưa cho cô nói: “Mặc vào.”

Tần Vũ Tinh chợt nhớ ra cái gì, nói: “Anh lật đật kéo tôi ra ngoài, áo khoác và xách tay vẫn còn trong quán bar.”

Hạ Thiên gật đầu, nói: “Đợi lát nữa tôi bảo Thẩm Huy đến lấy dùm cô.”

“Không. Cần. Nhờ!”

Tần Vũ Tinh vội vàng từ chối. Cô và Hạ Lộ thân nhau để làm gì chứ? Thẩm Huy, Thẩm Huy là người gì? Tần Vũ Tinh cắn môi dưới, khuôn mặt rất nóng. Đột nhiên cần cổ đều đỏ tím lên, tác dụng của rượu đã tới rồi. Cô kéo cổ áo xuống, cổ họng như bị thiêu đốt.

“Khó chịu à?” Hạ Thiên nhíp mắt lại, nhẹ giọng hỏi.

“Thật kỳ lạ, lần đầu tiên tôi uống Whisky.” Tần Vũ Tình trả lời gấp gáp, toàn thân rất khó chịu.

Hạ Thiên cau mày, đáy mắt hiện lên một chút cảm xúc, nói: “Chuyện gì đã xảy ra với cô vậy? Tại sao lại muốn thử rượu? Đây là lần đầu tiên đi uống à?”

“Không vui, lại không thoải mái.” Tần Vũ Tinh nói thẳng ra. Đột nhiên cô cảm thấy lời nói của Hạ Thiên có chút gì đó không thích hợp, giọng nói ngừng hẳn.

“Cô cứ nói cho tôi nghe đi, tôi sẽ không nói cho người khác biết… Tôi cũng không quen bất cứ ai bên cạnh cô mà.” Hạ Thiên rũ mắt xuống, giọng nói lành lạnh nhưng lại rất ôn hòa. Ban đêm yên tĩnh tràn ngập sức hấp dẫn.

Tần Vũ Tinh sửng sốt một chút, suy nghĩ cẩn thận. Đối với cô mà nói, Hạ Thiên đúng là một người rất giỏi lắng nghe. Anh không quen biết Từ Trường Sinh, bọn họ cũng không xuất hiện trong cùng một vòng tròn xã hội.

“Xuống xe.” Hạ Thiên bất chợt đưa tay ra, kéo cô xuống xe.

Tần Vũ Tinh chau mày, không kịp nói cái gì đã bị anh kéo xuống. Cơ thể cô lắc lư, vốn là muốn bỏ tay Hạ Thiên ra, nhưng sau đó cô lại phát hiện, quả thật mình không thể đứng vững một mình được!

Lúc mới vừa uống không cảm thấy khó chịu, bây giờ phía trên vô cùng…

“Tôi không muốn vào quán, tôi cảm thấy bên ngoài tốt hơn.” Tần Vũ Tinh đột nhiên mở miệng, có lẽ gió lạnh sẽ khiến cô tỉnh táo hơn một chút.

Hạ Thiên không lên tiếng, kéo cô đứng dưới màn hình Thế Mậu Thiên Giai, tùy ý ngồi xuống một bậc thềm, nói: “Hồng trà?”

Tần Vũ Tinh ừ một tiếng: “Được.”

“Ừ, để tôi.” Hạ Thiên đứng lên, lấy khăn quàng cổ trên người xuống, phủ lên đầu Tần Vũ Tinh, nói: “Tóc ướt mồ hôi rất dễ bị cảm mạo.”

Tần Vũ Tinh sửng sốt, khăn quàng cổ của Hạ Thiên mang theo nhiệt độ ấm áp. Cô không hiểu sao trong lòng ấm hẳn lên, nghiêm túc nói: “Cám ơn, Hạ Thiên.”

Đây là lần đầu tiên cô gọi tên Hạ Thiên một cách trịnh trọng.

Hạ Thiên lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng lại làm ra vẻ không thèm quan tâm, ừ một tiếng. Ánh mắt đen thẫm như mực hình như có tia sáng.

Không bao lâu sau, anh trở về. Trong tay cầm hai ly Hồng trà, tùy ý ngồi xuống bên cạnh cô. Đôi chân dài che phủ bốn bậc cầu thang, đụng tới mặt đất. Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời, nói: “Hôm nay có gió, cũng có thể nhìn thấy sao.”

Tần Vũ Tinh nhìn theo ánh mắt của anh, xa xa phía chân trời giống như màn đen của sân khấu, phía trên có nhiều ngôi sao lấp tỏa sáng, rất xinh đẹp. Đây là lần đầu tiên cô ngồi dưới đất ngắm nhìn không trung, có gì đó mới mẻ. Có lẽ là ngước cổ trong thời gian quá dài, hay là vì tác dụng của rượu cồn, đầu óc cô choáng váng, cơ thể nghiêng qua một bên, chạm vào bả vai của Hạ Thiên.

Cô xin lỗi rồi ngồi thẳng dậy nói: “Làm phiền anh rồi. Thật ra hôm nay tâm tình tôi có chút rối loạn.”

“Không sao.” Ánh mắt Hạ Thiên như dính keo, nhìn chằm chằm cô, tay phải đưa ra, vén vài sợi tóc ra đằng sau lỗ tai của cô nói: “Cô không cảm thấy lạnh sao? Phía sau chính là Costa, chúng ta có thể đi vào.”

là cos­ta, chúng ta có thể đi vào."

Bàn tay anh đụng lên gò má Tần Vũ Tinh, Tần Vũ Tinh sợ hết hồn, âm thầm ngồi dịch sang một bên, lúng túng nói: “Không cần. Như thế này tốt rồi, có gió thổi sẽ làm cơ thể thoải mái hơn.” Tần Vũ Tinh nở một nụ cười yếu ớt. Cô rụt cổ lại, nhìn Hạ Thiên mặc chiếc áo len màu xám tro đơn giản, chợt nhớ ra cái gì đó nói: “Anh có lạnh lắm không? Áo khoác đều đưa cho tôi hết rồi.”

“Không, tôi cảm thấy rất ấm áp.” Trong lòng ấm áp, anh nhấp một hớp Hồng trà, khóe môi khẽ cong lên.

“Lúc anh cười rất đẹp trai.’ Tần Vũ Tinh nghiêng đầu, khen ngợi thẳng thắn.

Không hiểu vì sao khuôn mặt Hạ Thiên đỏ lên, đáy mắt hiện lên vẻ sung sướng, nói: “Cô thật sự nghĩ vậy sao?”

“Ừ, ừ.” Tần Vũ Tinh mỉm cười gật đầu.

‘Phịch’ một tiếng, Tần Vũ Tinh hết hồn. Hai người quay đầu lại nhìn, phát hiện có người đang khui chai sâm banh chúc mừng gì đó ở tiệm cơm.

“Bọn họ đang làm gì vậy?” Tần Vũ Tinh nhẹ giọng líu ríu.

Hạ Thiên im lặng duỗi tay ra, tay trái nắm lấy cổ tay phải của cô, nói: “Có lẽ liên hoan gia đình. Có thể là sinh nhật của đứa bé nào đó, ngày kỷ niệm hôn nhân hay là ngày lễ đặc biệt.”

“À…” Tần Vũ Tinh ngáp một cái, chống cằm lên đầu gối, có chút mệt mỏi rã rời.

Một đầu ở Thế Mậu Thiên Giai có màn hình quảng cáo lớn năm sắc màu rực rỡ. Giáng Sinh cũng sắp tới rồi, khắp nơi tràn ngập không khí lễ hội.

【 xùng xèng, xùng xèng, nhiều tiếng chuông vang dội. . . 】 trên màn hình âm nhạc truyền đến tai Tần Vũ Tinh. Cô không khỏi nghiên đầu, đi theo điệu nhạc chậm chạp, không hề để ý đến tay phải của Hạ Thiện nắm trọn tay trái của cô.

【 leng keng, leng keng, nhiều tiếng chuông vang dội. . . 】 Tần Vũ Tinh cười híp mắt, tự lẩm bẩm: "Hạ Thiên, anh là một đại minh tinh, người thích anh nhất định rất nhiều. Giống như Bạch Nhược Đồng trong bệnh viện của chúng tôi, tất cả mọi người đều nói cô ấy là bạn gái scandal của anh, anh có biết không?

Hạ Thiên nhìn ánh mắt mê ly của Tần Vũ Tinh, ừ một tiếng, nói: “Nhưng quả thật cô ấy không phải là bạn gái của tôi.”

“Tôi biết!” Tần Vũ Tinh nói tiếp. Cô làm ra vẻ tôi đây đã biết hết chuyện, Hạ Thiên chỉ thích đàn ông thôi. Bạch Nhược Đồng chỉ là ngụy trang. Chẳng lẽ cô ấy thật có liên quan tới Từ Trường Sinh? Trong đầu cô lại nhớ tới hai bàn tay của Bạch Nhược Đồng, một Từ Trường Sinh thiếu kiên nhẫn cô chưa từng thấy qua, cho nên có vài phần so đo. Đàn bà thường hay thay đổi thất thường như thế, rõ ràng không thích lắm, cũng không cho phép người khác nhớ thương.

Nhưng mà, dù sao cô cũng đã đính hôn với Từ Trường Sinh rồi.

Nếu Bạch Nhược Đồng là người con gái Từ Trường Sinh thích, vậy thì cô là cái gì?

Tần Vũ Tinh cười một cách đau khổ. Đến cuối cùng, cô lại trở thành một người thừa thải của người kia.

“Cô uống rượu là vì…” Hạ Thiên ngập ngừng.

Tần Vũ Tinh nhìn anh có vẻ do dự, khóe môi khẽ cười, tự chế giễu nói: “Tôi có một vị hôn phu. Chúng tôi vẫn cho rằng mình là người cộng tác lý tưởng nhất trong cuộc sống của đối phương. Tôi cảm thấy cả đời này chỉ có thể là anh ấy mà thôi, nhưng bây giờ… tôi không thể nào khống chế được sự tiến triển của sự việc. Dường như tất cả chỉ là tự nguyện của mình tôi.

"Tại sao?" Hạ Thiên rũ mắt xuống.

“Anh ấy và người con gái khác có quan hệ không rõ ràng. Hơn nữa, tôi phát hiện anh như một người hoàn toàn khác lạ, vì thế tôi cảm thấy buồn cười. Đến cuối cùng ai là giả, ai là thật? Đến cùng, người tôi biết lại là ai? Người tôi muốn gả là ai?

Tần Vũ Tinh nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt trong suốt lộ ra cảm xúc mê mang, nói: “Anh có xem thường thôi không? Cho dù đến bây giờ, tôi vẫn chưa nghĩ tới chuyện chia tay với anh ấy. Ha ha… Chắc là anh chưa bao giờ gặp phải một đề tài chọn lựa như thế này phải không? Anh chưa bao giờ phải lo lắng sẽ bị cô đơn tới già phải không? Bởi vì tôi nghĩ, nhất định có rất nhiều người ái mộ ước gì được gả cho anh.”

“Nhưng tôi không cần những thứ này. Nếu người đó không phải là người tôi muốn, sinh hoạt cá nhân sẽ mất đi ý nghĩa.” Hạ Thiên ấp úng nói ra. Anh trầm lặng một lát, bỗng nhiên cao giọng nói: “Hạ Vũ Tinh, cô cứ như vậy mà thích Từ Trường Sinh sao?”

Tần Vũ Tinh ngớ người ra một lúc, vừa muốn mở miệng, lai nhíu mày nói: “Anh biết Từ Trường Sinh?”

Hạ Thiên giật mình, không trả lời.

“À, khó trách…” Tần Vũ Tinh không khỏi gật đầu, tự nhủ: “Anh và Bạch Nhược Đồng có chung một công ty đại diện, còn đóng vai người tình che giấu cho nhau, ít nhất hai người phải là bạn bè. Anh có nghe cô ấy nhắc tới Từ Trường Sinh hay sao? Cô ấy có kể cho anh nghe hai người bọn họ ở chung với nhau bao lâu rồi?”

“Hạ Thiên há hốc miệng, nhất thời không biết nói gì.

“Quả nhiên bọn họ có quan hệ. Kế tiếp, tôi phải đi tìm Từ Trường Sinh nói chuyện một chút.”

Hạ Thiên nhíu mày nói: “Vì sao cô nhất định phải gả cho anh ta?”

“Vì sao?” Tần Vũ Tinh ngây người một lát, nói: “ Chúng tôi rất thích hợp, là hàng xóm. Cha mẹ anh ấy và cha mẹ tôi là bạn tốt. Mẹ tôi thường nói, chờ khi hai chúng tôi kết hôn rồi thì bọn họ sẽ cùng nhau đi du lich thế giới. Từ nhỏ đến lớn, anh Trường Sinh chưa bao giờ khiến cho cha mẹ lo lắng. So với tôi, anh ấy lại còn đáng tin cậy hơn. Bọn họ đều hi vọng chúng tôi kết hôn. Kết hôn với Từ Trường Sinh thì cuộc sống của chúng tôi sẽ không có nhiều thay đổi.”

“Vậy thì tình yêu đâu? Hôn nhân không có tình cảm thật sự sẽ bền chắc à?” Hạ Thiên không đồng ý nói.

Tần Vũ Tinh quay đầu nói: “Mấy người thật đáng ghét! Lúc tôi không tiếp nhận anh ấy thì nói tôi không nên quá kén chọn, có khác nhau gì lắm đâu. Quan hệ của nam và nữ trong hôn nhân cuối cùng cũng sẽ biến thành tình thân. Còn bây giờ thì sao? Tôi chập nhận anh ấy, tôi đồng ý mối quan hệ này, thì lại nói chuyện tình yêu với tôi. Trên đời này nam nữ thề non hẹn biển nhiều như vậy, có bao nhiêu người yêu nhau cùng nhau chung sống đến bạc đầu?”

“Cùng nhau chung sống đến bạc đầu rất quan trọng sao? Vậy sao cô không nuôi cho chó cho rồi!” Giọng nói của Hạ Thiên có chút ác liệt: “Đã biết rõ anh ta không yêu cô, tại sao không đi tìm người yêu cô cùng nhau chung sống? Em nhát gan như vậy, chỉ biết sợ hãi…”

“Ai nói anh ấy không yêu tôi?” Tần Vũ Tinh nhíu mày phản bác nói: “Tôi thật là hồ đồ! Chúng ta chỉ mới quen biết nhau chỉ một ngày, anh hoàn toàn không hiểu được tình cảm của tôi. Huống chi, tôi không nên nói những chuyện này với anh.”

“Một ngày?” Hạ Thiên cười khẽ, âm thanh trầm thấp, nhưng lại rất có sức: “Không nên coi thường một ngày này. Một ngày có thể phát sinh rất nhiều chuyện, giống như cô phát hiện Từ Trường Sinh có người yêu khác, giống như cô gặp được tôi…” Anh kiềm chế cảm xúc, cuối cùng cũng không thể tiếp tục nói hết.

"Sau đó thì sao?" Tần Vũ Tinh hất cằm lên, ánh mắt có chút khiêu khích nhìn anh hỏi: "Đại minh tinh, tôi gặp anh thì thế nào?”

“Thế nào?” Hạ Thiên nheo mắt, nhỏ giọng nghiềm ngẫm cảm xúc dâng lên vì hai chữ này. Đột nhiên anh nghiên người qua, dán nguyên cả khuôn mặt mình lên khóe môi của Tần Vũ Tinh, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô chằm chằm. Đáy mắt đen thẫm như mực khiến Tần Vũ Tinh có vẻ kinh sợ.

Hạ Thiên híp mắt lại, khóe môi khẽ cong lên, nụ cười bí ẩn.

Một luồng hơi thở xa lạ của người đàn ông xông lên chóp mũi, theo bản năng, Tần Vũ Tinh ngã người về phía sau. Giọng nói trong trẻo nhưng rất kiên định của Hạ Thiên vang lên bên tai.

“Chúng ta gặp nhau, sau đó sẽ sống chung với nhau.”

‘Bùm’ một tiếng, Tần Vũ Tinh cảm thấy đầu óc trống rỗng. Lời nói này của Hạ Thiên là có ý gì.