Tần Vũ Tinh ngây người ra, tất cả dường như đã qua mấy đời. Có khi mặt màyHạ Thiên lạnh lùng khôi ngô không thể giải thích được, có khi thì tươicười rạng rỡ lúc ẩn lúc hiện, giờ phút này lại giống như tất cả đều dồnvào trong đáy mắt. Anh cứ như thế từng chút từng chút mới mẻ xâm nhậpvào trong cuộc sống của cô, nhưng lại chiếm giữ biết bao nhiêu sự nồngnhiệt của cô.

Thật kỳ lạ, trong khoảng thời gian này, cô bắt bảnthân không được nhớ tới, hay là cố gắng hết sức tránh né tất cả nhữngtin tức có liên quan tới Hạ Thiên. Cô bắt buộc bản thân quay về quỹ đạosinh hoạt thường ngày, cho rằng không nhìn thấy, không nghe được, thì có thể làm như tất cả điều gì chưa từng xảy ra.

Cô cầm điện thoại,im lặng một hồi lâu. Trong lúc mẹ Tần không ngừng tra hỏi này nọ, cô lấy lại tinh thần rồi nói: “Có chuyện gì sao?”

Mẹ Tần sửng sốt: “Mẹ đã đặt vé máy bay ngày mai cho con rồi. Hôm nay con chuẩn bị lập tức trở về Bắc Kinh.”

. . . . . .

Tần Vũ Tinh còn muốn nói gì đó nữa, cô mở miệng, muốn nói rồi lại thôi.

“Dạ, con biết rồi.”

Tần Vũ Tinh cúp điện thoại, nhìn nhánh cây khô héo ngoài cửa sổ hồi lâukhông lên tiếng. Cô do dự định bấm vài dãy số, nhưng lại lập tức ngừnglại. Có một bàn tay vô hình, ngay lúc cô quyết định buông tay, đẩy cô và Hạ Thiên lại gần nhau một lần nữa.

“Tần, giáo sư Tần…” Tiểu Vương lúng túng mở miệng, hai mắt len lén nhìn cô.

Tần Vũ Tiinh ngạc nhiên, lúc này mới nhớ tới Tiểu Vương vẫn còn ở đây. Côáy náy mỉm cười: “Chuyện này…Ngày mai có thể chị phải về Bắc Kinh, đồnhiều như thế này sợ không mang đi được. Nếu có thể, tối nay em tới giúp chị thu dọn chút nhé.”

Tiểu Vương đỏ mặt lên: “Giáo sư Tần không cần nói vậy. Thu dọn xong cũng đưa cho em, em giúp chị cũng nên mà.”

Tần Vũ Tinh cười một cách chân thật, trực tiếp đi đến phòng làm việc củachủ nhiệm Từ. Quả nhiên đối phương còn nhận được điện thoại trước cô,biểu đạt vẻ tiếc nuối, không có thời gian đưa tiễn cô.

Giữa trưa, Tần Vũ Tinh xin phép đi ra ngoài một vòng, mua cho mỗi người một ít quà lễ, bốn năm giờ trở về nhà thu dọn đồ đạc. l₰êqu¥ɖɷɳ Một tháng này côcắt đứt liên lạc với mọi người, kể cả Từ Trường Sinh. Trừ mẹ Tần ra, côkhông tiếp điện thoại của ai cả. Mới đầu Hạ Thiên có liên lạc với cô,nhưng sau lần thứ ba bị cô tắt điện thoại, anh đã không còn gọi điện cho cô nữa.

Đoán chừng chuyện gì cũng là ‘bất quá tam’. Thật ra bẩm sinh Hạ Thiên rất trọng sĩ diện…

Tần Vũ Tinh không rõ đây là loại cảm giác gì, có chút mất mát, nhưng rồi lại cảm thấy cũng tốt, tóm lại rất mâu thuẫn.

Ngày hôm sau, Tần Vũ Tinh rời giường rất sớm, mang theo hành lý, đi thẳngtới sân bay. Sân bay Lệ Giang không lớn, cũng không phải là mùa du lịch, người không đông. Tần Vũ Tinh mua một ly Starbucks Latte Hương Thảo,ngồi trên ghế chơi điện thoại.

Không bao lâu có truyền thanh vang lên, chuyến bay bắt đầu khởi hành.

Tần Vũ Tinh mang mắt kiến đen, găng tay Dior màu đỏ, nhìn thoáng qua vé máy bay, có chút kinh ngạc. Mẹ cô đặt vé khoang hạng nhất nữa đấy? Hơn nữacòn check-in trước trên mạng! Tuy rằng nhà họ Tần giàu có nhưng bọn họđều là người bình thường, loại khoang phổ thông hoặc khoang thương vụ là đủ rồi. Về phương diện này, Tần Vũ Tinh thật không chút ý lắm.

Khoang hạng nhất có tổng cộng tám chỗ ngồi, chỗ của cô gần cửa sổ. Tần Vũ Tinh thấy trên ghế ngồi có một cái túi đựng đôi dép lê màu đỏ, liền chuyểnchỗ ngồi bên trong, cầm tờ tạp chí giải trí, tất cả đều là tin tức vềtiết mục diễn tập lễ hội mùa xuân. Rốt cuộc bản phác thảo năm nay củaTriệu đại gia có còn chiếm cả nữa trang báo hay không? Cô cố ý bỏ quaphần tin tức giải trí, lật tới phần tin tức trong nước, mọi người đềuchúc mừng Bắc Kinh rốt cuộc cũng được nghênh đón tuyết đầu mùa đến muộn.

Tuyết rơi rồi.

Tần Vũ Tinh khẽ cảm thán một tiếng.

“Bác sĩ Tần, em hối hận rồi hả?” Một giọng nói vừa có phần oán trách vừa cóphần chế nhạo truyền đến bên tai, dọa Tần Vũ Tinh giật mình.

Miệng cô há ra, kinh ngạc lớn tiếng: “Hạ… anh…” Cô vội vàng nhìn quanh, thấy tiếp viên hàng không không đi tới, thấp giọng hỏi: “Tại sao anh lại ởđây?”

Hạ Thiên ném túi da Hermes màu đen lên phía trên, thoải mái ngồi xuống trả lời: “Duyên phận thôi.”

…… Có quỷ mới tin!

Tần Vũ Tinh quay đầu, lúc này cô mới cảm thấy có phần kỳ quái, hỏi: “Không phải là anh check-in cho em chứ hả?”

Hạ Thiên nhún vai, thản nhiên nói: “Em suy nghĩ nhiều quá.”

Rốt cuộc là cô suy nghĩ quá nhiều, hay là anh đang tính kế với cô… Tần VũTinh quay đầu, không nói một lời nào, nhìn ra ngoài cửa sổ. Không baolâu sau, có người đến hỏi muốn uống gì không, cô tiếp viên hàng khôngđứng bên cạnh Hạ Thiên không chớp mắt, ánh mắt long lanh, nhìn Hạ Thiênchằm chằm, đắm đuối đưa tình.

Tần Vu Tinh bị cảnh này làm cho muốn ói, giả đò làm như không nghe thấy gì.

“Ông Hạ, ngài có cần đổi chỗ ngồi không?” Bởi vì ít người, tám chỗ ngồi khoang hạng nhất đã có hết … sáu chỗ trống.

Hạ Thiên lắc đầu: “Tôi đi chung với cô gái này.”

Tiếp viên hàng không không hiểu sao rất ngạc nhiên, không nhịn được mà liếc nhìn Tần Vũ Tinh vài lần.

Tần Vũ Tinh bất mãn, nhìn lướt qua Hạ Thiên. Tiếp viên hàng không đi rồi, cô mới chất vấn: “Anh đây là có ý gì chứ?”

Hạ Thiên cụp mắt xuống đọc sách: “Không có ý gì cả.”

“Không có ý gì cả là ý gì?” Tần Vũ Tinh nhíu mày: “Hình chụp em và anh đi cưỡi ngựa bị lộ ra ngoài là chuyện như thế nào?” Mẹ cô vẫn chưa nói thấyđược hình chụp ở đâu. Cô lại lo lắng lập tức trở về, cho nên chưa từnghỏi kỹ.

Hạ Thiên chẳng thèm quan tâm cô, cúi đầu đọc sách.

“Đang nói chuyện với anh đó…”

Hạ Thiên ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn cô: “Vì sao cúp điện thoại của anh?”

… Tần Vũ Tinh mím môi, thật lâu sau mới nói: “Em đã nói muốn được bình tĩnh một chút.”

“Tốt.”

“Tốt cái gì?” Tần Vũ Tinh lạnh lùng hỏi.

“Hiện giờ anh muốn được yên tĩnh một chút.”

… Tần Vũ Tinh nghẹn lời, quay đầu hờn dỗi.

Điều khiến cô ngạc nhiên chính là, con mẹ nó Hạ Thiên đã làm ngơ cô suốt ba tiếng đồng hồ!

Vậy thì anh đã hao tổn tâm tư chiếm lấy hết khoang hạng nhất là có ý gì?

Trong lòng Tần Vũ Tinh không hiểu, nhưng cũng không muốn chủ động nói chuyệnvới Hạ Thiên. Hai người một trước một sau xuống máy bay, Tần Vũ Tinh cố ý đi trước đi vào toilet, sau đó ra chờ hành lý.

Cô không nghĩ tới lại gặp Hạ Thiên nơi gửi hành lý vận chuyển. Anh thích mũ màu đen, vành mũ thật thấp, áo bành tô màu đen quấn quanh người, hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu dựa vào góc bên cạnh, không nói một lời nào, LԐQuɣĐ©Ωthật khó làm người khác chú ý. Nhưng Tần Vũ Tinh lại không có cách nàokhông chú ý đến anh. Cô do dự một hồi rồi đi tới hỏi: “Anh chờ hành lý?”

Hạ Thiên giương mắt nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Vì sao em lại không nhận điện thoại của anh, còn cắt đứt?”

Tần Vũ Tinh thấy anh vẫn không chịu bỏ qua đề tài này, quay đầu lại dứt khoát chuẩn bị bỏ đi, không muốn ở lại cùng anh đôi co.

Hạ Thiên đuổi theo, nắm được cổ tay của cô, nói: “Tần Vũ Tinh, em còn cóthể ngoan cố như thế này sao? Anh thật sự muốn móc tim em ra xem thử một chút, để xem rốt cuộc em còn tình người hay không? Chân trước lêngiường với anh, xoay mặt thì em trở thành một người khác. Rốt cuộc trênđời này có gì có thể thay đổi cái gọi là nguyên tắc của em không? Có gìcó thể làm em động lòng không?”

Tần Vũ Tinh thấy âm thanh của anh càng ngày càng lớn, có chút hốt hoảng nói: “Anh chú ý hoàn cảnh một chút đi!”

“Hoàn cảnh? Mặt mũi anh còn không cần, làm gì mà để ý hoàn cảnh?”

Tần Vũ Tinh lúng túng rút tay lại: “Anh đúng là điên mà!”

“Đúng vậy! Anh sắp bị em ép đến điên rồi. Nếu không hết đường thì anh đãkhông hạ tiện như thế này đến gặp em!” Hạ Thiên không nhịn được quátlớn. Bên cạnh có người liếc mắt nhìn sang, cho rằng cặp tình nhân đanggây gỗ.

Tần Vũ Tinh cắn môi, cô rút tay lại không được, liền chủđộng đẩy mạnh Hạ Thiên một cái, đè anh sát vào tường, thở hổn hển khôngnói lời nào. Cô muốn cho anh chút mặt mũi, nhưng lại lo lắng tới tìnhhuống bây giờ của Hạ Thiên, giống như cô nói cái gì cũng sai.

“Có phải em đang tính toán cả đời này cũng đều không để ý đến anh?” Hạ Thiên nhìn cô chằm chằm, nói thẳng ra.

“Tần Vũ Tinh cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Em không biết.”

“Anh là người đàn ông đầu tiên của em, có đúng không?” Hạ Thiên thấp giọng nói.

“Ừ.”

……

“Không phải có người đã nói, đàn bà không quên được người đàn ông đầu tiên của mình hay sao? Trái tim em làm bằng đá hả?” Hạ Thiên nhẹ giọng quát cô,ánh mắt lạnh lẽo.

“Hạ Thiên, em, em thật sự rất rối loạn. Em thật không biết bây giờ bản thân đang muốn gì. Thậm chí em còn không biết vì sao đã lên giường với anh. Đối với chúng ta mà nói, chuyện này xảy rangoài ý muốn, quá mức vội vàng. Bất quá, em không muốn tiếp tục phạmphải sai lầm nữa.”

“Sai lầm?” Hạ Thiên lạnh lùng nói: “Anh là sai lầm của em?”

“Cũng có thể nói như vậy.”

“Đủ rồi, Tần Vũ Tinh.” Hạ Thiên buồn bực nói: “Anh không dễ dàng bị bỏ rơi như vậy đâu. Em tự mình lo liệu đi!”

Tần Vũ Tinh nhíu mày, hỏi: “Lời này của anh là có ý gì?”

“Có ý gì?” Hạ Thiên cúi đầu, dí sát lỗ tai cô, từng chữ từng chữ nói: “Anhchờ em chủ động tới tìm anh!” Hạ Thiên mang theo túi đen, xoay người bỏđi, không quay đầu lại. Tần Vũ Tinh nhìn theo bóng lưng của anh, tinhthần và thể xác mệt mỏi không thể chịu nổi. Cô hoàn toàn không nghĩ tớiquan hệ của cô và Hạ Thiên sẽ ra nông nổi này.

Vấn đề là, khôngphải đàn ông có được đàn bà rồi sẽ dời mục tiêu hay sao? Huống chi làngười trong làng giải trí… Cô vốn cho rằng Hạ Thiên là lựa chọn ổn thỏanhất, bây giờ lại trở thành một trò cười không thể nói là đã kết thúc!

Tần Vũ Tinh nóng nảy đạp một cái vào băng chuyền, nhét hai tay vào túi chờ hành lý.

"Reng reng reng." Mẹ tần gọi điện tới.

“Dạ, mẹ ~.” Tần Vũ Tinh nhẹ giọng nói.

“Con gái, con ra chưa? Mẹ và dì Ba của con tới đón con nè.” Quan hệ của Mẹ Tần và em Ba của bà rất tốt.

“Dạ, con đang đợi hành lý.”

“Không gấp, chúng tôi đợi con.” Mẹ Tần trấn an con gái.

“Dạ.” Tần Vũ Tinh cúp điện thoại, tâm tình có chút bất an. Những lời Hạ Thiên nói lúc trước khi bỏ đi là có ý gì? Cuối cùng hành lý của cô cũng ra,cô xách túi du lịch lên, buồn bax ỉu xìu đi ra cổng.

Đột nhiên có một luồng trực giác khiến cô ngẩng đầu lên, nhìn một vòng xung quanh.Chẳng biết tại sao cô cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Bên phải có một người đàn ông mang mũ lưỡi trai đang nhìn cô chằm chằm, thấy cô nhìnqua thì vẻ mặt hốt hoảng, xoay người bỏ chạy.

Theo bản năng, Tần Vũ Tinh đuổi theo anh ta, phát hiện trong tay anh ta có cầm một chiếc máy ảnh màu đen.

Cô chợt dừng bước, quay đầu lại, thì lại nhìn thấy một người đàn ông lập tức xoay người, nhanh chóng rời đi.

Hẳn là cô đã bị chụp hình. Mẹ kiếp!